Trần Lỗi như bị sét đánh, thoáng cái ngồi xuống, dường như thất thần, biểu cảm không cam lòng.
Thiên địa lương tâm.
Lâm Dịch dám cam đoan mình tuyệt đối không nói láo, một chữ cũng không.
Hắn chỉ tự thuật sự thật, còn Trần Lỗi nghĩ thế nào, hắn không quản được.
Đừng nói là Trần Lỗi, nam sinh khác cũng ủ rũ cúi đầu, bị đả kích trầm trọng.
Cho dù biết rõ mình không thể có giao lưu với mỹ nữ cấp bậc này, vẫn không nhịn được huyễn tưởng, ngộ nhỡ được thì sao.
Nhưng kết quả? Lâm Dịch không những giẫm huyễn tưởng của bọn hắn dưới chân, còn dùng sức nghiền, cảm giác thật khó chịu.
Nam sinh như thất tình, các cô gái cũng khó chịu.
Nhưng so với Đường Tư, các nàng cũng tự mình biết mình.
Thấy không khí cứng lại, một cô gái cuống quít đổi chủ đề, làm nũng: "Trần thiếu, nghe nói muốn gia nhập học viện Bách Võ, chí ít phải trở thành Võ Đồ, là thật sao?"
Võ giả và người bình thường tuy không gặp mấy, nhưng hai bên hỗ trợ nhau, cùng tiến bộ phát triển. Cho dù là các nàng, cũng từng huyễn tưởng mình có thể trở thành võ giả mạnh mẽ.
Trần Lỗi vừa rồi còn chán nán, bây giờ hai mắt sáng lên, tinh thần tỉnh táo.
Đúng vậy!
Tuy ngươi học giỏi hơn ta một chút.
Tuy ngươi cao hơn ta một chút.
Tuy ngươi gầy hơn ta một chút.
Tuy ngươi đẹp hơn ta một chút.
Tuy có phú bà mỹ nữ bao nuôi ngươi, nhưng ta là võ giả a!
Hắn trong nháy mắt khôi phục lòng tin, điều chỉnh trạng thái, cười thân thiện với cô gái khiến mình tìm về tôn nghiêm, dịu dàng nói: "Đương nhiên là thật, học viện Bách Võ là nơi nào, ta cũng trở thành Võ Đồ, mới có thể vào nhờ quan hệ."
Lúc nói lời này, hắn kiêu ngạo vô cùng.
Cùng văn phú võ, cho dù dùng ở thời đại bây giờ cũng hợp.
Tu luyện cần cân nhắc quá nhiều, công pháp, võ công, rèn luyện khí huyết, người bình thường vốn không dám tưởng tượng tiêu hao kia. Cho dù Tống Tình, cũng là có nội tình từ trước, 12 tuổi trở thành Võ Đồ. Sau đó xin giúp đỡ, tổ đội ra ngoài săn bắt yêu thú, 16 tuổi tiến giai Võ Sư.
Đổi thành Trần Lỗi, đương nhiên không cần phiền toái như thế.
Hắn có tính cách này, cũng bởi vì không biết khổ từ nhỏ.
Cho dù là trở thành Võ Đồ, cũng do tài nguyên đắp ra, tự thân không nỗ lực mấy.
Bây giờ tuy không đến trăm năm, võ đạo sống lại, không có đan dược kỳ diệu như tu chân giới, nhưng không thiếu thủ đoạn rèn luyện thân thể khí huyết gân cốt. Được linh khí tẩm bổ, dược liệu có hiệu quả xuất chúng, dùng tiền cũng có thể đẩy đến Võ Đồ.
Chẳng qua có chênh lệch rất lớn giữa loại võ giả này với người đi chính đạo, thăng lên từng bước.
Cho nên với loại người này, cũng có một xưng hô không êm tai, võ giả xã hội.
Nhưng cho dù là võ giả xã hội, cũng là độ cao người bình thường không thể với tới. Chỉ điểm này, hắn thấy mình đã hơn Lâm Dịch quá nhiều.
Một đứa con gái khác ủ rũ cúi đầu: "Vẫn là Trần thiếu lợi hại, chúng ta đời này không có hi vọng."
Trần thiếu cười ha ha nói: "Về sau ta bảo kê, không ai dám ức hiếp các ngươi! Học viện Bách Võ mà thôi, đi hay không cũng được. Một đám não tàn mà thôi, hơi một tí là đền đáp quốc gia, thủ hộ Bách Võ, phiền chết đi được. Người với người khác nhau, ta sinh ra chính là người trên người, chỉ đi mạ vàng mà thôi. Những chuyện này để mấy thằng ngu đó cân nhắc."
Mấy cô gái vừa nghe vừa ném mị nhãn, tuy không nói rõ, nhưng kỳ thực đã suy nghĩ tối nay nên dùng tư thế gì.
Lâm Dịch không nhịn được một chưởng đập mặt bàn.
Ầm một tiếng, mọi người đều hồ đồ, nhao nhao nhìn lại.
Trong lòng rất kỳ quái.
Trước đó mọi người dùng lời khiêu khích, gia hỏa này vẫn rất tốt tính, cũng không phản bác. Sao nói tới chủ đề võ giả liền hóa thân lão ca táo bạo đây.
Trần Lỗi mắt sáng lên, vô cùng đắc ý.
Nguyên nhân hắn đã nghĩ ra, chẳng phải bởi vì ta là võ giả, ngươi không phải sao?
Hắn nhíu mày nói: "Lâm Dịch, ngươi có ý gì?"
"Thu hồi lời vừa rồi của ngươi." Lâm Dịch lăng lệ trừng lên, Trần Lỗi lại bất ngờ cảm thấy sợ hãi, ngay cả người khác cũng thấy Lâm Dịch trước mắt hơi lạ lẫm.
Phòng bao bên cạnh.
Đường Tư dựa vào ghế, tay trái cầm ly đế cao, nhẹ nhàng lắc.
Hiệu quả cách âm ở đây không kém, đáng tiếc...... Với cảnh giới của nàng như không có.
Lúc nghe thấy Trần Lỗi, trong mắt nàng xuất hiện một tia hàn mang, Lâm Dịch đột nhiên nổi giận cũng khiến nàng hơi kinh ngạc.
Tiểu tử này, còn cho rằng hắn dễ tính, bị áp bức vẫn vững vàng, kết quả còn rất có huyết tính!
Ngồi bên cạnh là thư ký Thẩm Bối Bối.
Nàng mặc âu phục làm việc, tóc búi cao, không nhịn được lẩm bẩm: "Loại người này cũng có thể vào học viện Bách Võ, Lưu gia gia già mà hồ đồ sao?"
Góc phòng có một nam nhân trung niên tùy thân hầu hạ, ăn mặc gọn gàng, thoạt nhìn như chủ khách sạn. Hắn nghe thấy Thẩm Bối Bối nói đến viện trưởng học viện Bách Võ, cũng không nhịn được run lên.
"Ha ha?" Trần Lỗi tức giận, một Lâm Dịch cỏn con cũng dám dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống: "Ngươi biết mình đang nói gì không?"
"Ngươi biết mình đang nói gì không?" Lâm Dịch hỏi ngược lại.
Mọi người thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm, nội tâm cũng thấp thỏm, nhất thời không dám nói chen vào.
Trần Lỗi cười lạnh: "Ta đương nhiên biết mình đang nói gì, trái lại ngươi! Dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ta, chán sống sao? Bây giờ lập tức quỳ xuống xin lỗi, không chừng còn có thể tha cho ngươi!"
"Xin lỗi?" Lâm Dịch cười nhạo nói: "Cho loại cặn bã như ngươi nhập học, xem ra học viện Bách Võ cũng thật sa đọa!"
"Ngươi nói cái gì!" Bị Lâm Dịch khiêu khích như vậy, Trần Lỗi nào còn ngồi vững, một chưởng đập xuống, bàn dài lập tức chia năm xẻ bảy. Thanh thế kinh khủng, dọa cho người khác chạy trốn vào góc.
Lâm Dịch cười lạnh đứng dậy, không hề sợ đối phương: "100 năm trước, linh khí ảnh hưởng khiến yêu thú rối loạn, Bách Võ thành triệu tập 2 triệu 7 chiến sĩ lao tới tiền tuyến, ngăn cản yêu thú tiến công. Hơn 80 triệu dân chúng tự phát xây dựng tường thành chống cự yêu hoạn.
Trong lúc đó bộc phát hơn 7.000 trận chiến lớn nhỏ. 2 triệu 7 chiến sĩ còn sót lại hơn 300.000, chết trận hơn 2 triệu 3. Hơn 80 triệu dân chúng dùng huyết nhục xây thành, hi sinh hơn 6 triệu!
90 năm trước, không gian dị thứ nguyên xuất hiện. 300.000 võ giả vì kháng ngoại hoạn, lao tới tiền tuyến, va chạm cường địch, chỉ còn lại trăm người trở về. Bởi vì bọn hắn hi sinh, mới bảo vệ Bách Võ thành, khiến nó trở thành một trong 13 thành còn lại của Đại Hạ.
Bách Võ thành không giống thành khác, truyền thừa võ đạo tán loạn. Vì đối kháng tai hoạ tương lai, trăm môn liên minh, vứt bỏ thiên kiến bè phái, dâng ra điển tịch. Vô số cao thủ dốc hết tâm huyết cân nhắc, cuối cùng chỉnh hợp hệ thống Bách Võ, từ đó...... Học viện Bách Võ mới thành lập!"
Trong mắt Lâm Dịch hiện ra một tia sát khí hiếm thấy, nhìn chằm chằm Trần Lỗi, gằn từng chữ một: "Cho dù hiến thân cũng không hối hận, tinh thần Bách Võ mãi mãi lưu truyền!"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK