Mục lục
Ngã Mộng Lý Hữu Đại Lão
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì Lâm Dịch vỗ ra một phần người nằm mơ, hơn nữa càng ngày càng nhiều, cho nên mộng cảnh xảy ra biến hóa.

Nhưng bởi vì Trúc Mộng kinh, quản trị viên tìm mãi không thấy vấn đề.

Bọn hắn biết năng lượng đang xói mòn, nhưng không biết vì sao.

Không ngờ có người xông vào trong mộng, trực tiếp đánh đối phương ra ngoài.

“Trước mắt phải tìm ra vấn đề, sau đó phải bổ sung một phần vào.”

“Đành phải như thế.”

Thảo luận hồi lâu, bọn hắn cũng không có cách nào khác.

Năng lượng trôi mất, vậy thì tiếp tục bổ sung, nhưng đồng thời phải tìm được nguyên nhân xói mòn, mau chóng giải quyết vấn đề này, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đại cục.

Lâm Dịch nhìn một hồi, vẫn không nhìn ra manh mối gì.

Chỉ biết có người nhập mộng của Nhật Bản trở thành quản trị viên, mình mượn mộng cảnh của đối phương, cũng nhìn thấy các quản trị viên đang họp.

Lâm Dịch sờ cằm.

Hả?

Đều đang họp?

Chẳng phải không thể chú ý đến bên ngoài sao?

Động tâm niệm, ra ra vào vào gõ thêm mười người.

Nhìn lại, phát hiện các quản trị viên vẫn đang họp.

“Trúc Mộng kinh quả nhiên khác thường, đám gia hỏa này không thể phát hiện ra ta, trừ phi ta quẩy trước mặt bọn hắn, ừm...... Rất ổn thỏa.”

Lâm Dịch tuy đang làm chuyện tốt, nhưng với đám người này thì tuyệt không tốt.

Song phương là kẻ địch. Lâm Dịch cũng lo lắng bị đối phương chú ý.

Thấy khắp nơi có người rời khỏi mộng cảnh mà đám này không biết gì, hắn mới rõ ràng chỗ kinh khủng của Trúc Mộng kinh, cũng yên tâm hơn.

Mộng cảnh có vấn đề.

Nhật Bản cũng không khá hơn.

Số người tỉnh lại không có quy luật, lần này còn tăng mạnh, một lần tỉnh lại 20 người, đều không có ký ức.

Lúc cao tầng của Nhật Bản tuyệt vọng.

Lâm Dịch đang chăm chỉ tu luyện, đột nhiên cảm thấy chạm đến bích lũy cảnh giới, như sắp đột phá.

Tu vi lập tức tiến thêm một bước, đã là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.

Đường Tư nhạy bén mở mắt, nhìn Lâm Dịch.

Khá lắm.

Lại đột phá?

Đột phá nhanh thì cũng thôi đi, ngủ đột phá là sao?

Đường Tư vắt hết óc cũng nghĩ không rõ.

Nếu là người khác, nàng hận không thể cắt lát hắn ra, cẩn thận nghiên cứu, làm rõ chuyện này.

Nhưng đổi thành Lâm Dịch, làm sao mà nỡ?

Hơn nữa còn có Tống Tình đấy, mình muốn cắt lát Lâm Dịch, nàng không giết mình mới lạ.

“Bỏ đi, mỗi người đều có bí mật của mình, rất là bình thường.”

Đường Tư không xoắn xuýt vấn đề này, Lâm Dịch mạnh lên là chuyện tốt mà!

Nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Sáng sớm, Lâm Dịch ngủ dậy chuẩn bị làm điểm tâm, Thẩm Thiến ở cùng Thẩm Bối Bối.

Nội tình của Võ Tôn không phải chuyện đùa, nàng khôi phục rất nhanh, hơn nữa Liệu Thương đan tốt hơn dược vật bình thường rất nhiều.

Chuẩn bị thêm một phần bữa sáng, tính cả Thẩm Thiến.

Thẩm Bối Bối mới Võ Sư sơ kỳ, đương nhiên không biết Lâm Dịch đột phá. Nhưng Thẩm Thiến kinh ngạc nhìn hắn, thấy thực lực của hắn tăng lên.

Lại nhìn Đường Tư.

Đường Tư nháy mắt ra hiệu ta cũng biết.

Ăn xong điểm tâm, mọi người có chuyện phải làm.

Đường Tư và Thẩm Bối Bối phải bàn giao Đến Ngay Đây. Thẩm Thiến đi tìm mặt tiền phù hợp, coi như hoàn thành mộng tưởng, tiện thể dưỡng thương và chăm sóc Lâm Dịch.

Sau khi Đường Tư và Thẩm Bối Bối ra ngoài, Lâm Dịch đẩy Thẩm Thiến đi.

“Ta muốn mở tiệm hoa, cần tìm cửa hàng quanh đây.” Thẩm Thiến nói ra dự định hôm nay.

Lâm Dịch lập tức nghĩ đến phương pháp lấy người làm phân bón và bán hoa tang.

Tiếp xúc bà chị này không lâu, nhưng ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Một loạt thao tác ở Thẩm gia, có thể xưng là lạnh lùng vô tình.

Nhưng bình thường, nàng cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt, nhất là trước mặt Thẩm Bối Bối, giống như ánh nắng ngày xuân, rất ấm áp.

“Tìm mặt tiền à, ta thuộc đường.” Lâm Dịch xung phong nhận việc.

Sinh hoạt mười mấy năm ở đây, Lâm Dịch đương nhiên biết chỗ nào có mặt tiền phù hợp.

Khu nam nói là không nhiều người, nhưng đấy là đem ra so sánh.

Phần lớn người bình thường ở khu nam, võ giả ở khu đông nhiều nhất. Quan phương không có yêu cầu, bất tri bất giác hình thành quy luật thôi.

Đại khái là người bình thường không muốn tiếp xúc quá nhiều với võ giả.

Tình cảm của bọn hắn với võ giả rất phức tạp, dù sao hơi e ngại, chủ yếu vì một số võ giả không phải người tốt.

Chỗ ở của Lâm Dịch là khu cũ, người có tiền chuyển vào bên trong. Chỗ đó mới xây sửa lại, điều kiện rất tốt, cộng thêm gần với trung tâm Bách Võ thành, tiện lợi hơn rất nhiều.

Nhưng không đại biểu ở đây ít người.

Thẩm Thiến không muốn làm top 500 thế giới, chẳng qua là mộng tưởng khi còn bé, tiểu đả tiểu nháo mà thôi.

Hơn nữa nàng không có thiên phú và hứng thú với kinh doanh.

Điểm này rất giống Lâm Dịch, không để tâm vào làm ăn. Thứ nhất chê phiền toái, ảnh hưởng đến tu luyện, thứ hai thấy mình không phải người làm nghề này.

Dù sao phần lớn võ giả là thế, mình có sản nghiệp, thuê người quản lý là được.

Người bình thường không dám lừa võ giả.

Thực lực chênh lệch rất rõ ràng.

Thẩm Thiến có sản nghiệp của Thẩm gia, lập tức chuyển nghề nuôi heo.

Thứ nhất là khiến bọn hắn khó chịu, thứ hai vì nuôi heo đơn giản.

Nuôi lớn ra kéo ra bán là được, bớt bao nhiêu việc a!

Với quan hệ của nàng, không lo về nguồn tiêu thụ, cũng không sợ các loại thủ đoạn.

Lâm Dịch đẩy Thẩm Thiến đi dạo, cuối cùng coi trọng một cửa hàng ở ngã tư cách bệnh viện hai con phố.

Diện tích rất lớn, lưu lượng người khá đông, vị trí địa lý cũng tốt, Thẩm Thiến coi trọng nơi này.

Thẩm Thiến bàn bạc với người ta, nhanh chóng quyết định chuyện này.

Bảo Bối Bối bao giờ rảnh thì đến xử lý.

Những thủ tục khác, có Thư Ký thì không thành vấn đề.

“Cửa hàng đã xong, nguồn hàng thì sao?” Lâm Dịch hiếu kỳ.

Hắn biết có căn cứ chuyên trồng hoa, nhưng chưa đến bao giờ, không rõ ràng lắm.

“Nhờ Bối Bối xử lý là được.” Thẩm Thiến thuận lý thành chương phái ra Bối Bối.

Lâm Dịch thấy Bối Bối và Thẩm Thiến giống mình và Tống Tình, đều là trợ thủ cho chị, cần nắm giữ rất nhiều năng lực.

Hơn nữa đi theo Đường Tư một khoảng thời gian, Thư Ký đã rất biết việc.

Đẩy Thẩm Thiến đi dạo.

Nàng rất hứng thú với chỗ ở tạm thời này.

Nơi này không có Thẩm gia, cũng không có chiến trường, là địa phương nhàn nhã của người bình thường.

Đi một hồi, vậy mà Thẩm Thiến ngủ mất.

Lâm Dịch vội vàng dừng ở chỗ ít người, yên tĩnh ngồi bên cạnh chờ nàng.

Qua một lúc lâu, Thẩm Thiến mới bừng tỉnh vì còi xe.

“Đúng là, có lẽ do ngủ quá lâu, thấy được đẩy rất thoải mái nên ngủ mất.” Thẩm Thiến cạn lời.

Nếu ở Thẩm gia, sợ rằng nữ nhân kia đã tìm người giết chết mình.

Nếu trên chiến trường, lúc này đã có người đến nhặt xác cho mình.

“Chị vẫn chưa khỏe hẳn, buồn ngủ rất bình thường. Hơn nữa có ta ở đây, sẽ không có chuyện gì.” Lâm Dịch cười nói.

Thẩm Thiến nhìn hắn: “Cũng đúng, vậy ta ngủ thêm một lát?”

“Đừng đừng đừng, đã sắp cơm trưa. Buổi trưa Đường tỷ và Bối Bối không về, chúng ta ăn bên ngoài, Thiến tỷ muốn ăn gì?” Lâm Dịch vội vàng nói.

Nàng là bệnh nhân, không ăn chỉ ngủ sao được.

“Ừm, ăn gì cũng được, ta không yêu cầu cao.” Thẩm Thiến suy nghĩ một lát, vậy mà không biết mình muốn ăn gì. Thật ra với nàng mà nói, có thể lấp đầy bụng là được, ngon hay không cũng thế.

Lâm Dịch dẫn nàng ăn cơm, chuyện ký hợp đồng trả tiền giao cho Thẩm Bối Bối.

Sau đó còn phải trang trí, Thẩm Thiến muốn phụ trách những chuyện này.

Lâm Dịch cảm thấy rất tốt.

Chí ít Thiến tỷ như vậy tốt hơn lúc ở Thẩm gia nhiều.

Buổi chiều đẩy Thẩm Thiến về nhà.

Nàng chưa khỏe hẳn, đương nhiên cần nghỉ ngơi.

Lâm Dịch đưa nàng về, đỡ nàng lên giường rồi về nhà mình.

Nhìn điện thoại.

Sợ đánh thức Thẩm Thiến nên để yên lặng, bây giờ thấy một cuộc gọi nhỡ, là thợ tạo giấy.

Giấy của ta xong rồi?

Lâm Dịch vội vàng gọi lại, quả nhiên đối phương bảo đã xong hàng dùng thử, hỏi Lâm Dịch lúc nào đến lấy.

“Ta đến ngay.” Lâm Dịch sao có thể chờ.

Sau đó xe nhẹ đường quen lái đến.

Hỏi chuyện tiền bạc, đối phương bảo Hạ Nguyệt đã đưa. Lâm Dịch cũng không hỏi nhiều, vội vàng đem chồng giấy cao cỡ cái tủ vào trong xe, tiện đường mua ít máu yêu thú.

Về nhà, Lâm Dịch lấy ra ba loại giấy, làm thành kích thước của lá bùa trong trí nhớ, sau đó lấy ra linh bút, chấm máu yêu thú bắt đầu vẽ.

Lần đầu dùng giấy mỏng nhất.

Tốt hơn giấy mua ngoài nhiều. Chân nguyên thông qua linh bút chạm vào giấy, giấy bình thường sẽ vỡ thành vô số khối, không gánh chịu được lực lượng này.

Loại giấy đặc chế từ cổ thụ này có năng lực chịu đựng cực mạnh.

Lâm Dịch ngồi thực nghiệm, không ngờ một lần đã thành công, nhìn lá bùa đầu tiên mình viết ra, vui vẻ ghê gớm.

Trên lá bùa có lực lượng quen thuộc.

Lâm Dịch dùng sức xé ra, cảm thấy lực lượng của lá bùa biến mất ngay lập tức, không lo vấn đề an toàn, sau đó vẽ thêm mấy tấm.

Tiện tay ném ra ngoài, lá bùa không thể kích hoạt.

Phải truyền lực lượng mới kích hoạt được, chỉ không biết chân khí của võ giả có hiệu quả hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK