Nếu Thẩm Thiến không xuất thủ trước, đè nén tất cả mọi người, sợ rằng không ai tĩnh tâm nghe nàng nói chuyện, người Thẩm gia diễu võ giương oai đã quen.
Nhưng bây giờ thì khác.
Tất cả mọi người đều rõ ràng, Thẩm Thiến có chuẩn bị mà tới.
Nàng tràn đầy khí thế hỏi ra câu này, khiến tất cả mọi người liên tưởng đến một số chuyện.
Thẩm Gia Vận chấn động, khó tin nhìn Hồng Diễm.
Ánh mắt của người khác cũng khá kiêng kỵ.
Nếu đúng là như vậy, thủ đoạn của Hồng Diễm quá ác độc.
Hồng Diễm thấy tất cả mọi người nhìn mình chằm chằm, mồ hôi lạnh chảy ròng, mạnh miệng nói: “Ngươi nói bậy, cả nhà các ngươi đều điên. Ngươi nói xem, vì sao ta phải làm như thế, làm thế có ích lợi gì!”
Thẩm Thiến lạnh lùng nhìn nàng: “Nếu thai kia là con trai thì sao?”
Người ở đây đều biết, lúc Thẩm Gia Vận cặp kè với Hồng Diễm, mẹ Thẩm Thiến vừa vặn mang thai.
Nhưng Thẩm Gia Vận biết thai kia là con trai, chỉ là gặp dịp thì chơi, không nghiêm túc đối đãi.
Đối với Hồng Diễm mà nói, động cơ của nàng ở đâu.
Chính là thai thứ ba sinh con trai, nàng không còn cơ hội vào Thẩm gia. Khi Thẩm Gia Vận chơi chán, sẽ cho ít tiền rồi đuổi nàng đi.
“Ngươi nói hươu nói vượn, ngươi giống con điên kia, chỉ biết ngậm máu phun người, làm sao ta biết đó là con trai!” Hồng Diễm sao có thể thừa nhận chuyện này.
Nhưng nàng phản bác khá bất lực.
Thẩm Gia Vận quỳ trên mặt đất, hai tay dùng sức bóp đầu.
Thai thứ ba có phải con trai không, vượt quá giới hạn lúc nào, Hồng Diễm có biết hay không, hắn quá rõ ràng.
Mọi người thấy thái độ của Thẩm Gia Vận thì cũng đoán ra hắn nghĩ gì, nội tâm càng thiên hướng Thẩm Thiến.
Hồng Diễm thấy tình hình không ổn, hét lớn: “Ta không biết đó là con trai, hơn nữa ta nào có năng lực làm loại chuyện này!”
Nàng từ nhỏ rất nghèo, ao ước làm kẻ có tiền, cho nên nghĩ hết cách để trở thành phu nhân nhà giàu, nhưng tỷ lệ quá nhỏ.
Nhưng dù nhỏ, nàng vẫn bắt được Thẩm Gia Vận.
Thẩm Thiến nhìn nàng từ trên xuống dưới: “Có một số chuyện, chưa hẳn cần dùng tiền, đúng không?”
Hồng Diễm có chút tư sắc, nhất là lúc còn trẻ, nên Thẩm Gia Vận mới mắc bẫy.
Hồng Diễm biến sắc, Thẩm Gia Vận đang thống khổ, nghe thấy lời này cũng hiểu ý Thẩm Thiến.
Hai đứa con trai của Thẩm Gia Hoa coi như lão thủ trong trò này, sáng mắt lên nói: “Chỉ cần dung mạo xinh đẹp, ngủ một giấc với người ta cũng được!”
Vừa hô xong thì phát hiện hai mắt Thẩm Soái to như chuông đồng, hung hăng nhìn hai người bọn hắn.
Hồng Diễm khóc lớn: “Nói xấu a, nói xấu trần trụi, Gia Vận à! Ta chưa phản bội ngươi, nàng đang nói hươu nói vượn a. Chứng cứ đâu, ngươi có bản sự lấy ra chứng cứ không?”
Hồng Diễm phát hiện tình hình càng ngày càng bất lợi, vô cùng lo lắng.
Cho dù Thẩm Bối Bối vốn hiền lành, ánh mắt nhìn nàng cũng rất đáng sợ. Hồng Diễm sợ nàng đột nhiên xông lên xé mình.
“Không thừa nhận thì thôi.” Thẩm Thiến biết nàng không tuỳ tiện thừa nhận, nói tiếp: “Ta lại hỏi ngươi, ngươi nhờ người viết giấy chứng nhận tâm thần cho mẹ ta phải không?”
“Ngươi nói bậy gì vậy, đó là chuyện của bác sĩ, liên quan gì đến ta!” Hồng Diễm gào lên.
Thẩm Thiến ý tứ sâu xa nhìn nàng.
Hồng Diễm lập tức chột dạ, nhưng nghĩ lại, lúc ấy nàng mới bao tuổi?
Nha đầu sáu tuổi, coi như biết những chuyện này, cũng không thể lấy ra chứng cứ. Mình chỉ cần khẳng định không có, nàng sẽ không làm gì được mình.
“Gia Vận à, ngươi nói một câu xem. Con gái ngươi cũng tâm thần, đều là tâm thần a, ngươi trơ mắt nhìn nàng nói xấu ta sao?” Hồng Diễm không cam lòng hét với Thẩm Gia Vận.
Nhưng Thẩm Gia Vận chịu đả kích còn kịch liệt hơn nàng, trong thời gian ngắn không thể hoàn hồn.
Con gái mà hắn ghét bỏ từ nhỏ, một thành Võ Tôn, một thành Võ Sư. Thẩm Gia Hoa nhằm nhò gì, Thẩm Tổ Đức cũng phải quỳ liếm, nhưng hai con gái coi hắn là kẻ thù a!
Năm đó hắn vẫn còn tình cảm với mẹ của Thẩm Thiến, vượt quá giới hạn chỉ là say rượu phạm sai lầm, vốn không định tiếp tục. Nhưng say rượu lỡ lời, nói cho Hồng Diễm chuyện này. Sau đó thai thứ ba sinh non, vợ không thể mang thai nữa, vừa vặn Hồng Diễm mang thai, cho hắn hi vọng.
Nhưng bây giờ con gái chỉ ra, nữ nhân ngủ bên cạnh mình hàng đêm, tâm địa độc ác không thể tưởng nổi, nghĩ mà phát sợ.
Càng thống khổ chính là, con gái nói nữ nhân này cắm sừng hắn.
Còn nói trước mặt tất cả mọi người.
Không chỉ là một lần, có lẽ là hai lần.
Nhưng nếu có hai lần, ai dám cam đoan không có lần thứ ba tư năm?
Trong lòng khó chịu a!
“Vẫn không thừa nhận sao?” Thẩm Thiến bất đắc dĩ lắc đầu: “Mười sáu năm trước, ngày 13 tháng 6 ta ở đâu?”
Mọi người sững sờ, ai biết ngươi ở đâu?
Hồng Diễm không hiểu ra sao, cái quái gì vậy?
Thẩm Bối Bối khàn giọng: “Ngày đó là sinh nhật của mẹ.”
Con ngươi Hồng Diễm co lại, nuốt nước bọt nhìn chằm chằm Thẩm Thiến: “Ngươi ở đâu?”
“Lúc ấy ta lẻn vào bệnh viện, muốn cho mẹ một kinh hỉ, thế nên trốn dưới gầm giường.” Ánh mắt Thẩm Thiến dần dần âm u.
Nhìn ánh mắt kia, Hồng Diễm rùng mình, run giọng: “Ngươi dưới gầm giường, có quan hệ gì với ta?”
“Những lời ngươi nói hôm ấy, ta nhớ rõ rõ ràng ràng. Ngươi dùng chúng ta uy hiếp mẹ, không cho nàng càn quấy. Ngươi bảo, nếu nàng dám nói nhảm thì sẽ giết chết chúng ta. Mẹ ta tức giận đánh nhau với ngươi, bị đẩy ngã, trán đập vào góc bàn, máu không ngừng chảy xuống. Nàng ngã dưới đất, phát hiện ta trốn dưới gầm giường, cười lắc đầu với ta, bảo ta đừng lên tiếng. Sau ngày đó, nàng phát bệnh.” Thẩm Thiến chậm rãi nói ra, từ từ tru tâm.
Cho dù là Thẩm Tổ Đức, Thẩm Gia Hoa và hai đứa con trai của hắn, nghe thấy những lời này cũng run như cầy sấy.
Nữ nhân này thật độc ác!
Không phải nàng thông minh, mà là Thẩm gia trọng nam khinh nữ, năm đó mọi người giằng co, quan hệ lục đục, bị nàng lợi dụng sơ hở.
Thẩm Vân - mẹ của Thẩm Thiến và Thẩm Bối Bối ngã xuống sinh non, không thể mang thai nữa. Thẩm Gia Vận ngoại tình, cộng thêm nàng bị đẩy xuống, mất con của mình, khẳng định tinh thần bất ổn.
Mọi người cho rằng tinh thần của nàng có vấn đề, đưa nàng vào bệnh viện tâm thần trị liệu.
Nhưng không lâu sau, bệnh viện xác minh nàng mắc bệnh.
Liên hệ mọi chuyện, nếu đây là hành động của Hồng Diễm, chân tướng đúng là đáng sợ.
Sau khi có kết luận Thẩm Vân bị bệnh tâm thần, Thẩm Gia Vận đắm chìm trong ôn nhu hương của Hồng Diễm, đắm chìm trong mộng đẹp sinh con trai, không hề tỉnh lại.
Nhưng Thẩm Vân chưa chết, vẫn chưa ly hôn. Người khác không vội, nhưng Hồng Diễm vội a!
Nàng hận không thể lập tức trở thành phu nhân Thẩm gia, hưởng thụ vinh hoa phú quý, nếu không nàng làm những chuyện này làm gì?
Mọi người nghĩ đến điểm mấu chốt, khó tin nhìn Hồng Diễm.
Thẩm Bối Bối hai mắt ướt át, nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi hại chết mẹ ta!”
“Không phải ta, ta không làm thế. Ngươi không có chứng cứ, ngươi ngậm máu phun người, mọi người đừng tin nàng a! Nàng bị bệnh tâm thần, suốt ngày huyễn tưởng có người muốn giết nàng, ta không làm a!” Hồng Diễm khẩn trương, vừa khóc vừa gào như bị oan uổng.
Thẩm Thiến lại hỏi: “Những năm làm võ giả, ngươi không dám công khai nhằm vào ta. Nhưng ta gặp ít nhất mười lần chặn giết, xin hỏi có quan hệ với ngươi không?”
“Ta...... Ta giết ngươi làm gì!” Hồng Diễm hoảng sợ.
Lời này đâm người Thẩm gia thêm một đao, bọn hắn không hề biết chuyện này. Thẩm Gia Vận cũng nhìn Hồng Diễm, hiển nhiên không ngờ nàng làm ác như thế.
“Bởi vì ngươi không ngờ, cho dù không có Tôi Thể dược, ta vẫn trở thành võ giả, dần dần thoát ly khống chế của ngươi. Ngươi sợ ta biết được chân tướng, sẽ báo thù ngươi!” Thẩm Thiến lạnh nhạt nói.
Thẩm Tổ Đức kinh ngạc: “Ngươi...... Ngươi không dùng Tôi Thể dược mà trở thành võ giả, ngươi...... Ngươi thậm chí thành Võ Tôn!”
Hắn không biết chuyện này, dược tài tôi thể không đắt, một bữa cơm trong nhà mà thôi. Hắn không ngờ Hồng Diễm cắt xén cả cái này.
Càng khó tin là, không dùng thuốc mà có thể trở thành võ giả a.
“Rất kinh ngạc sao?” Thẩm Thiến nhìn Thẩm Tổ Đức, sau đó nhẹ nhàng kéo tay áo trái. Trên cánh tay trắng nõn, có thể nhìn thấy rất nhiều vết thương đã nhạt đi: “Tôi thể không bắt buộc dùng thuốc, không ngừng đánh vào thân cây, rèn luyện mỗi một bộ vị trên thân thể. Thân thể rách ra lành lại, chờ bong vảy thì lặp lại ba lần là thành công.”
Nàng nói nhẹ nhàng, nhưng mọi người ở đây, cho dù là Lâm Dịch cũng thấy phương pháp này rất tàn nhẫn.
Nhưng Thẩm Thiến dùng phương thức tự mình hại mình này để trở thành võ giả.
Thẩm Bối Bối không kìm được nước mắt, những năm này, chị chịu nhiều đau khổ hơn xa những gì nàng biết.
Đường Tư ôm chặt nàng, ánh mắt cực kỳ đáng sợ, đang kiềm chế lửa giận của mình.
“Tiện nhân, thảo nào có đoạn thời gian trên người ngươi toàn là vết thương, người nhà còn cho rằng ta ngược đãi ngươi!” Hồng Diễm kinh ngạc nhìn nàng, quá hung ác.
Ta đã ác, nhưng Thẩm Thiến còn ác hơn!
Ta ác với người khác, nhưng nàng ác với mình. Người có thể hung ác với mình như vậy, với người khác thì sao?
Hai anh em nhà Thẩm Gia Hoa xụi lơ trên mặt đất, ánh mắt sợ hãi, thân thể run rẩy, quần đã ẩm ướt, giờ mới rõ ràng mình chọc phải sát tinh gì.
Thẩm Soái cũng không khá hơn.
Hắn không biết mẹ mình làm nhiều như thế, nhưng rõ ràng mình có thể trở thành thiếu gia Thẩm gia, Hồng Diễm bỏ ra rất nhiều. Nhưng hắn sợ, hắn sợ Thẩm Thiến a!
“Những năm đó, nàng tìm người giết ta, chắc tốn không ít tiền. Toàn là võ giả, nếu ít tiền thì sao có thể giúp nàng làm loại chuyện này.” Thẩm Thiến nhìn Thẩm Gia Hoa.
Thẩm Gia Hoa biến sắc, hắn nói: “Công ty thâm hụt hơn trăm triệu, tài vụ nói là cho ngươi!”
Thẩm Thiến cười một tiếng trào phúng.
Đã đến bước này, mọi người sao lại không rõ, số tiền này đi đâu.
Nhìn Hồng Diễm, Thẩm Thiến thâm thúy nói: “Ta lại hỏi ngươi, thuốc ngủ mà mẹ ta dùng để tự sát, ngươi để trong phòng nàng đúng không?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK