Mục lục
Ngã Mộng Lý Hữu Đại Lão
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nơi này Lâm Dịch hơi quen thuộc.

"Đây là...... Nhà trẻ của Bảo Nhi?"

Bản thân Lâm Dịch không đi nhà trẻ.

Tuổi tác tâm lý như này, bắt hắn đi nhà trẻ vỗ cái tay, ngồi xếp hàng, ăn hoa quả với tiểu bằng hữu, còn không bằng tự sát ngay lập tức.

Thực tế không chỉ nhà trẻ.

Ngay cả tiểu học Lâm Dịch cũng không đi, về sau không lay chuyển được Tống Tình, mới vào trung học.

Khi đó bởi vì Tống Tình nhập ngũ, điều kiện gia đình khá hơn, cộng thêm quân đội chăm sóc, Tống Bảo Nhi học tiểu học bán trú, Lâm Dịch mới có thời gian đi học.

Có ấn tượng sâu sắc với vườn trẻ này, kỳ thực là do khi đó xảy ra một chuyện.

Khi sáu tuổi, Tống Bảo Nhi bị đứa bé cùng lớp đẩy từ trên cầu thang xuống.

Nếu Tống Tình không giúp nàng trúc căn cơ, ăn thịt yêu thú, dùng thuốc tắm từ nhỏ, cơ thể tốt hơn đứa bé bình thường, thì không biết biến thành thế nào.

Lúc Lâm Dịch nhận được điện thoại, biết ngay chuyện này sẽ rất phiền toái.

Bề ngoài của mình chỉ là đứa nhóc chín tuổi, trong nhà không có người lớn, chắc chắn sẽ bị ức hiếp.

Lập tức gọi điện thoại cho Tống Tình ở ngoài thành, cáo tri chuyện này, bảo nàng tranh thủ tìm người hỗ trợ. Cùng lắm thì mang xác yêu thú về, cũng có thể biểu lộ thân phận của võ giả, dùng khí thế đè nén đối phương.

Sau đó Lâm Dịch đi tới nhà trẻ.

Với chuyện này, cha mẹ đứa bé đại khái không nhận sai, hắn vẫn là trẻ con a! Trẻ con không hiểu chuyện! Chấp nhặt trẻ con làm gì.

Lâm Dịch nỗ lực giải thích, nhưng tuổi tác quá nhỏ, hiệu quả cực kỳ nhỏ bé.

Hắn tuy luyện võ, nhưng chín tuổi sao có thể là đối thủ của người trưởng thành.

Thầy giáo và gia trưởng của học sinh khác cũng giúp đỡ, nhưng gặp phải loại người không giảng đạo lý này, cũng nói không thông.

Lúc này......

Tống Tình đến!

Lâm Dịch một mực thấy tỷ tỷ của mình rất kỳ quái, chuyện lớn chưa từng phạm sai lầm, chuyện nhỏ lại rất mơ hồ.

Ngoại trừ thiên phú võ đạo siêu cường ra, không biết việc nhà, không biết nấu cơm, càng không biết ăn mặc.

Thường ngày cũng hay gây ra chuyện cười.

Tỉ như lần này, Lâm Dịch lo lắng nàng quá nhỏ, Võ Đồ 13 tuổi không doạ được người, nên bảo nàng thuận tiện mang xác yêu thú về, gia tăng một chút lực uy hiếp.

Lâm Dịch chỉ nghĩ đến yêu thú phổ thông như thỏ chẳng hạn.

Nhưng tình cảnh khi đó, đừng nói là cái nhà ức hiếp Tống Bảo Nhi, ngay cả Lâm Dịch cũng ngốc.

Tống Tình 13 tuổi, chiều cao thể trọng vô cùng tiêu chuẩn, khoảng 1 mét 5, rất xinh đẹp.

Nhưng ai có thể ngờ, cô bé như vậy dùng giây thừng buộc một con gấu đen cao hơn hai mét, cõng từ ngoài thành chạy vào.

Lúc ấy hấp dẫn không ít người vây xem, thậm chí xem trò vui đến cửa vườn trẻ.

Tình cảnh kia tráng lệ vô cùng.

Phía sau nàng còn có hai Thành Vệ quân, chắc là lo nàng tạo ra tai hoạ an toàn.

Sau khi nàng đến, Tống Bảo Nhi tủi thân hô một tiếng chị rồi vọt tới.

Lúc ấy, cha mẹ của đứa bé kia sợ quá quỳ.

Thành Vệ quân tham gia chuyện này, sau khi xin lỗi bồi thường, ngày hôm sau vợ chồng và đứa bé dọn nhà đi.

Lâm Dịch phỏng đoán, Bách Võ thành chú ý tới Tống Tình, cũng liên quan đến chuyện này.

Sau đó, Tống Tình 16 tuổi trở thành Võ Sư, quân đội đặc biệt gọi nhập ngũ. Sở dĩ đặc biệt gọi là bởi vì, Tống Tình muốn chăm sóc Lâm Dịch và Tống Bảo Nhi nên không đến trường, giấy tốt nghiệp tiểu học cũng không có, dựa cả vào tự học.

Lâm Dịch và Tống Bảo Nhi cũng được sắp xếp thỏa đáng.

Gặp lại Tống Tình là lúc họp phụ huynh, nàng chạy về sớm, cho Lâm Dịch một kinh hỉ.

Họp phụ huynh của Tống Bảo Nhi nàng cũng đi, thậm chí quần áo đều do Lâm Dịch hỗ trợ, bản thân nàng không am hiểu lắm.

Ký ức ngày xưa hiện ra, từng li từng tí, vô cùng ấm áp.

Sau đó Lâm Dịch nhíu mày.

"Chẳng lẽ đây là mộng cảnh của Bảo Nhi?" Lâm Dịch không nhịn được suy đoán.

Trên bồn hoa hình tròn không xa, có một cây đại thụ, xa hơn là một vùng bóng đen.

Bóng đen không cao, nhiều nhất là một mét, xúm lại với nhau ngăn cản tầm mắt Lâm Dịch, không nhìn thấy bọn hắn đang làm gì.

Lâm Dịch vội vàng đi tới.

Đến khi nghe thấy, không nhịn được biến sắc.

Lại thấy bóng hình nhỏ bé rụt rè bị bao vây, Lâm Dịch lập tức nổi giận.

Đều mắng Tống Bảo Nhi.

Cha mẹ chết gì gì đó.

Đây là vấn đề cô nhi dễ gặp phải nhất.

Cộng thêm đám trẻ con này không biết nặng nhẹ, không biết sẽ có ảnh hưởng gì với tâm linh thơ ấu của Tống Bảo Nhi.

Không phải thầy cô mặc kệ, mà là không quản nổi miệng của bọn hắn.

Coi như trước mặt trách mắng, quay đầu đi, bọn hắn lại chửi tiếp.

Nhìn thấy tình cảnh này, Lâm Dịch sao có thể khống chế được.

Xưa nay nàng chưa từng nói với mình!

Sau khi về nhà, nàng luôn luôn vui vẻ, chỉ nói cho mình buổi sáng được thầy cô khen ngợi, trưa ăn cái gì, chiều học cái gì.

Hai mắt Lâm Dịch đỏ lên, một cước đạp bóng đen gần nhất ngã xuống, chân phải dùng sức dẫm lên, nghiền nát bóng hình đối phương.

Sau đó một bạt tai đập tới, một bóng đen lập tức bị đánh bay.

Mười mấy bóng đen tụ tập trước mắt, nhanh chóng bị Lâm Dịch xử lý.

"Bảo Nhi!" Lâm Dịch thấy trông Tống Bảo Nhi rất khó chịu, tâm như đao xoắn!

Bình thường tiểu gia hỏa giả vờ kiên cường.

Có trời mới biết những năm này nàng chịu bao nhiêu tủi thân.

Một đám vương bát đản!

Khi Lâm Dịch tới gần Tống Bảo Nhi, cảnh tượng trước mắt biến đổi.

Không xa.

Một đám bóng đen lại ức hiếp Tống Bảo Nhi, có người kéo đầu nàng, có người đạp nàng.

Con gái đẹp sẽ dẫn tới đủ loại phiền toái.

Lâm Dịch cũng không biết những chuyện này.

Nếu biết, nhất định kéo Tống Tình đánh từ bé đến lớn!

Lâm Dịch như thấy kẻ thù, không chút khách khí đánh hết bóng đen.

Vì tránh tạo thêm phiền toái cho Tống Tình và Lâm Dịch, Tống Bảo Nhi lựa chọn giấu giếm những chuyện này.

Lâm Dịch một quyền một cước xử lý bóng đen, thậm chí không biết mình đánh bao lâu. Đến cuối cùng, trong mộng cảnh chỉ còn Tống Bảo Nhi.

Lâm Dịch ôm lấy nàng, rưng rưng nói: "Xin lỗi, do ca không tốt! Về sau sẽ không để ngươi bị ức hiếp!"

Đây là một ác mộng.

Trong mộng, Tống Bảo Nhi hai mắt đục ngầu, vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng.

Dường như bị ức hiếp đã quen.

Ngay lúc này, thân thể của nàng chấn động, tựa như hoàn hồn, dùng sức ôm Lâm Dịch.

"Ca!"

Một tiếng ca, khiến Lâm Dịch nát lòng.

Nhưng thoáng qua, nàng như nhớ được gì đó, tỷ tỷ và ca ca áp lực quá lớn, không thể để bọn hắn biết những chuyện này, không thể gây thêm phiền toái cho bọn hắn.

Tống Bảo Nhi chỉ không muốn cho Lâm Dịch biết, sau khi sinh ra ý nghĩ này, đánh bậy đánh bạ trục xuất hắn ra khỏi mộng cảnh.

Sau đó, Tống Bảo Nhi giật mình tỉnh lại, vuốt mặt nghi hoặc nói: "Hình như ta mơ thấy ca!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK