Đường Tư vỗ trán một cái, giờ mới hiểu ra.
Gần đây thân với Lâm Dịch nên quên mất Tống Bảo Nhi chưa từng gặp mình.
Tống Tình nhờ nàng chăm sóc Tống Bảo Nhi, không đại biểu nàng phải tự mình chạy đến học viện Bách Võ.
Lâm Dịch cũng vội vàng giới thiệu: "Đây là Đường Tư, chị em tốt của chị chúng ta, đây là Thẩm Bối Bối."
Tống Bảo Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.
Hơn mười ngày không về, nàng suýt nữa cho rằng ca ca của mình ở cùng hai cô gái xinh đẹp!
Thì ra là bạn của chị a.
Thẩm Bối Bối cũng nói: "Chị ta là Thẩm Thiến, là bạn tốt của Đường tỷ tỷ và Tống tỷ tỷ."
Khá lắm, Lâm Dịch cũng lần đầu nghe nói.
Hắn chưa từng gặp Thẩm Thiến.
Nhưng quan hệ thoáng chốc gần hơn.
Ừm......
Bạn của chị, em gái của bạn chị.
Một phòng toàn người có quan hệ với Tống Tình.
Tống Bảo Nhi thấy toàn là bạn của chị, không phải bạn gái của anh là được.
Đường Tư hàn huyên với Tống Bảo Nhi, Thẩm Bối Bối ngồi cùng, Lâm Dịch chợt nhàn rỗi.
"Ta nấu cơm." Lâm Dịch thành thật nói.
Trong tủ lạnh còn ít thức ăn, cộng thêm mua về, đủ cho bốn người.
Tống Bảo Nhi trò chuyện với Đường Tư và Thẩm Bối Bối, làm rõ quan hệ của mọi người.
Còn có......
Trọng điểm là hai người ở nhà đối diện chứ không phải nhà mình. Nếu thế, khẳng định không có nhiều quan hệ với ca ca.
Nhưng nàng vẫn hơi phiền muộn.
Uông Tiểu Ngư thì cũng thôi đi, một tiểu nha đầu, ca ca mới chướng mắt.
Nhưng Đường Tư và Thẩm Bối Bối thì hơi phiền phức.
Đường Tư không hề thua kém chị mình, ném ra ngoài tùy tiện miểu sát mỹ nữ hai ba nghìn năm có một gì đó. Thẩm Bối Bối tuy không bằng Đường Tư, nhưng khuôn mặt em bé quá mê người.
Nàng không thể không thừa nhận, mình là nữ nhân cũng động lòng.
Quá nguy hiểm a!
Chị đang làm gì vậy, làm sao quen nhiều cô gái đẹp như thế!
Còn có Thẩm Thiến, nhìn sắc vóc của Thẩm Bối Bối, chắc nàng cũng không kém. Ngộ nhỡ một người trong đây câu mất hồn ca ca, chẳng phải ta chịu thiệt sao!
Đường Tư và Thẩm Bối Bối làm sao biết nàng đang si tình, chỉ cần thấy ca ca nhà mình có nữ nhân bên cạnh, sẽ sinh ra cảm giác nguy hiểm. Trái lại, hai người còn coi nàng là tiểu muội muội, mỗi người đều chuẩn bị lễ vật.
Tống Bảo Nhi chỉ là coi các nàng là tình địch tiềm ẩn, không coi là đối thủ, ăn nói cũng ngọt ngào. Thời gian ăn một bữa cơm, quan hệ của ba người đã ấm lên.
Cảnh tượng này khiến Lâm Dịch cảm khái vô cùng.
Từ khi tỷ tỷ tòng quân, trong nhà rất ít khi náo nhiệt như thế.
Ba mỹ nữ lớn nhỏ ăn mặc cực kỳ mát mẻ, xem ti vi trong phòng khách, nói chút chuyện con gái, Lâm Dịch quyết đoán chạy về phòng gõ chữ.
Sau khi gõ xong chữ, ba người đã rửa mặt, dự định hôm nay ngủ chung.
Lâm Dịch nhàn rỗi nên ngồi tu luyện.
Đến giờ Tý, hắn lặng yên nhập mộng.
"Đây là...... Mộng cảnh?" Sa mạc vô ngần trước mắt khiến Lâm Dịch không chắc chắn.
Giấc mộng hắn từng vào, ngoại trừ Cổ Lan khá đặc biệt, phạm vi mộng cảnh cực lớn ra, mộng cảnh của người khác chỉ giới hạn trong một miếng nhỏ, không thể có quy mô trước mắt.
Nhưng mộng cảnh của Cổ Lan là thành cổ, không có sa mạc.
Nơi này giống như mảnh sa mạc bao bọc mộng cảnh của Cổ Lan.
Lâm Dịch cảm thấy căng thẳng, có dự cảm không lành.
Muốn rời khỏi mộng cảnh thì cần mộng cảnh chi chủ hỗ trợ, nhưng nơi này có mộng cảnh chi chủ không?
Hắn rất hoảng hốt, chân trời tăm tối, không có một ngôi sao, bốn phía còn là sa mạc, vốn không thể phán đoán phương hướng, chỉ có thể chọn một hướng rồi đi.
Mình đã là cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ.
Mơ hồ cảm thấy cường độ thần hồn tăng lên khá nhiều, đại biểu thời gian nhập mộng gia tăng, chắc có thể ở lại bốn tiếng.
Thời gian có tăng lên nhưng không dư dả, Lâm Dịch chỉ muốn mau chóng tìm được biện pháp rời đi.
Nhưng hắn quá xem thường nơi này.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, cảnh sắc xung quanh hoàn toàn không có biến hóa, không phân biệt được đông nam tây bắc, thậm chí không chắc mình có dậm chân tại chỗ hay không.
Lâm Dịch siết chặt nắm đấm, nhíu chặt lông mày: "Rốt cuộc có phải mộng cảnh không?"
Nếu là mộng cảnh, không thể lớn như thế.
Lâm Dịch thấy dù mình đi bốn tiếng, cũng không thấy đường ra.
Mà đến thời gian, lực lượng thần hồn của mình tiêu hao hết, có lẽ sẽ chết ở đây.
Chẳng lẽ là không gian kỳ quái do mộng của ai đó tạo ra?
Lâm Dịch thử thi triển pháo Chân Khí, lực lượng bắn ra phương xa, tạo thành một cái hố to trên sa mạc.
"Không giống không gian giả tạo, hơn nữa...... Lực lượng thần hồn của ta không yếu đi mấy!" Lâm Dịch càng đau đầu.
Trong mộng cảnh, thời gian ở lại không phải nhất thành bất biến, duy trì trạng thái cá ướp muối, hắn có thể ở lại bốn tiếng.
Nhưng nếu chiến đấu, lực lượng sẽ tiêu hao rất nhanh. Nói là bốn tiếng, thật ra 24 phút đã là nhiều.
Trong mộng cảnh của Cổ Lan, Lâm Dịch từng thử luyện tập Ngự Khí thuật, tuy nắm giữ nhanh hơn rất nhiều, nhưng lực lượng thần hồn không ngừng tiêu hao, dẫn đến sớm rời khỏi mộng cảnh.
Nếu đây là mộng cảnh, một đòn vừa rồi, Lâm Dịch thấy thời gian ở lại tối thiểu rút ngắn nửa giờ.
Nhưng hiện thực lại không phải như vậy.
Hắn không tiêu hao mấy, khác với lúc trong mộng cảnh.
Tựa như trong thế giới thực, sử dụng chân khí thi triển pháo Chân Khí, có thể thúc giục thiên địa linh khí, ở đây cũng có cảm giác này.
Nhưng đây không phải thiên địa linh khí.
Hắn tiêu hao lực lượng tinh thần, cũng thúc giục được một phần lực lượng kỳ diệu tản mát trong hư không.
"Chẳng lẽ nơi này không phải mộng cảnh?" Lâm Dịch kinh ngạc.
Nếu không phải mộng cảnh, thì là chỗ nào?
Hắn rất hoảng loạn, vội vàng tiếp tục tìm đường ra.
Qua một tiếng đồng hồ, vẫn không tìm được dấu vết.
Thời gian trôi qua, nhưng Lâm Dịch không thấy khó chịu. Trong mộng cảnh, theo thời gian trôi qua, trạng thái của hắn sẽ càng ngày càng kém, thậm chí khó mà động đậy.
Bây giờ qua hơn nửa thời gian nhưng vẫn phấn chấn như cũ.
Quá kỳ quái.
Tri thức của Lâm Dịch không thể giải thích hiện tượng trước mắt.
Hắn chỉ có thể tiếp tục tìm đường ra.
Không đi được thì thử đào hang.
Cát sỏi có cảm giác khá kỳ quái, cầm lên có xúc cảm. Đó là cảm giác hoàn toàn khác biệt, không giống dùng tay vốc cát sỏi, mà như dùng thần hồn.
Càng như thế, Lâm Dịch càng giật mình.
Đào hố gần một tiếng đồng hồ, Lâm Dịch vẫn không thấy mệt mỏi, nhưng hoàn cảnh cũng không có biến hóa, nên đành đi tiếp.
Theo thời gian trôi qua, Lâm Dịch càng hoảng sợ, thần hồn không có cảm giác mất sức như trong mộng cảnh.
Hắn biết mình lại gặp phải chuyện quỷ dị.
Đến cuối cùng, Lâm Dịch biết mình không còn biện pháp khác, dứt khoát đào hố ở gần đó, tay phải nắm một vốc cát, lẳng lặng chờ đợi thời điểm cuối cùng.
Thời gian tới cực hạn, trong đêm tối đột nhiên hiện ra hào quang, bao phủ Lâm Dịch.
Theo đó, hắn tỉnh lại.
Trong tay hắn còn nắm chặt một vốc cát, khi đưa tay lên, cát sỏi từ từ chảy ra giữa kẽ tay.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK