Mục lục
Ngã Mộng Lý Hữu Đại Lão
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cổ Lan cũng không giúp được Lâm Dịch.

Nàng chỉ có thể thỉnh thoảng mò mẫm, xem Lâm Dịch có trong mộng không, nếu có thì lôi hắn đến.

Nhưng cùng là một ngày, nàng ở trong mộng quá dài mà Lâm Dịch thì quá ngắn, tỷ lệ mò được hắn quá nhỏ!

Lâm Dịch chỉnh lý ra Thiên Long Bát Bộ.

Cổ Lan nói: “Hôm nay muốn hỏi gì?”

“Lần nào cũng vội vàng đến rồi vội vàng đi, bây giờ không vội, để ta nghĩ đã.” Lâm Dịch thỉnh thoảng cũng muốn buông lỏng.

Nhất là vừa rồi suýt chết.

Cần thời gian điều chỉnh cảm xúc.

“Được, ta không có vấn đề.” Cổ Lan không có ý kiến, thỉnh thoảng buông lỏng cũng tốt.

“Trong mộng có thể sáng tạo đồ vật đúng không?” Lâm Dịch hiếu kỳ hỏi.

Chỉnh lý ký ức thành sách, thủ đoạn này rất mới lạ, giảm bớt rất nhiều phiền toái, chỉ cần bỏ một chút xíu thời gian ở lại mà thôi.

Cổ Lan gật đầu nói: “Chỉ cần ta cho phép là được.”

“Vậy ta thử đi!” Lâm Dịch vui vẻ cười nói.

Hắn muốn làm cái xe.

Nhưng vừa nghĩ đã thấy không hợp lý, cần hao phí quá nhiều lực lượng.

Thử một lúc, thấy xe đạp dễ hơn, chỉ cần hai tiếng đã có thể làm ra một chiếc xe đạp hai người ngồi.

Cổ Lan hiếu kỳ nhìn hắn tạo ra đồ chơi mới lạ này.

Lục đại Thiên vực tuy truyền thừa vô số, người thích nghịch cũng nhiều, nhưng nàng không tiếp xúc mấy. Phần lớn thời gian đều ngủ, không có kinh nghiệm gì.

Thấy Lâm Dịch ngồi xe đạp, Cổ Lan hiếu kỳ: “Đây là thứ gì?”

“Xe đạp, ngồi lên xem.” Lâm Dịch ngồi ở yên trước.

Cổ Lan vội vàng học Lâm Dịch, ngồi ở yên sau, hai chân giẫm lên bàn đạp, thấy Lâm Dịch đạp cũng học theo.

Nàng quen thuộc thủ đoạn của tu sĩ, rất có hứng thú với thứ mới lạ như vậy.

“Đây là đồ của các ngươi?” Cổ Lan hiếu kỳ nói.

“Đúng vậy, các ngươi có không?” Lâm Dịch lái xe dẫn Cổ Lan đi dạo trong thành.

Cổ Lan nhíu mày nói: “Không biết, có lẽ có, có lẽ không. Ta dành phần lớn thời gian tu luyện, không tiếp xúc đến những thứ này.”

Thực tế, tình hình này duy trì đến khi mẹ nàng mất tích mới thôi.

Lão tổ tông tuy cũng nghiêm khắc, nhưng không bằng mẹ nàng.

Lâm Dịch thuận miệng nói: “Ta có vấn đề muốn hỏi ngươi.”

“Vấn đề gì?”

“Ta thấy ngươi lúc mới gặp có một chút xíu khác biệt với sau này. Mỗi lần gặp mặt, ngươi đều có biến hóa, thế này là thế nào?” Lâm Dịch hỏi ra nghi hoặc của mình.

“Có à?” Cổ Lan nhìn Lâm Dịch.

Lâm Dịch quay đầu nhìn nàng.

Cổ Lan suy nghĩ một lát: “Đại khái là ta đang lớn lên. Ngươi cũng biết, với người tu luyện Trúc Mộng kinh, thời gian nhiều hơn bình thường.”

“Vậy mỗi lần ngươi nhập mộng, có thể ở lại bao lâu?” Lâm Dịch hơi hiếu kỳ.

“Ai biết được, ta cũng không ở hết thời gian mới ra ngoài, có lẽ cực hạn là mấy chục năm, mấy trăm năm.”

Lâm Dịch kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nàng.

Mấy tiếng với mình chí ít là mấy chục năm với nàng?

Quá khác thường a!

Thảo nào nàng còn nhỏ mà đã mạnh thế.

Nói cho cùng, vẫn do Trúc Mộng kinh biến thái a!

Rốt cuộc là cao thủ thế nào, mới có thể khai sáng loại công pháp này?

“Đạp đi, đừng có dừng. Một mực tu luyện rất buồn tẻ, mỗi lần ta chỉ ở lại mấy năm, cho nên mấy năm của ta tương đương với mấy canh giờ của ngươi, không thể cam đoan cứu được ngươi.”

Nếu nàng muốn lôi Lâm Dịch vào, phải không ngừng mò hắn trong mộng, phải tốn bao nhiêu sức?

Lâm Dịch đạp một hồi thì phát hiện Cổ Lan không nhúc nhích.

“Sao ngươi không đạp?”

“Ta thấy một mình ngươi cũng có thể kéo ta, ngươi đạp đi, ta xem ngươi đạp.” Cổ Lan đắc ý nói.

Lâm Dịch trợn trắng mắt.

“Cảnh sắc trong mộng của ngươi rất đìu hiu!”

Lâm Dịch đạp xe đi dạo trong mộng cảnh của Cổ Lan.

Vĩnh viễn là dáng vẻ rách nát, rất khó tưởng tượng đây là mộng của bé gái tuổi hoa.

Chờ chút!

Gia hỏa này còn là bé gái không?

Nếu cộng thêm thời gian trong mộng...... Không dám nghĩ a!

Cổ Lan nhíu mày, duỗi chân nhỏ đá Lâm Dịch: “Ngươi đang nghĩ chuyện thất lễ phải không?”

“Không không không, thật sự không.”

Nếu bị phát hiện mình đang nghĩ tuổi thật của nàng, Lâm Dịch sợ mình không đi ra được.

Cổ Lan cười một tiếng, tiện tay vung lên.

Thế giới trong mộng của nàng đột nhiên biến dạng.

Xuân về nơi này, trăm hoa đua nở, cỏ xanh theo xe đạp hai chỗ ngồi, kéo về phía xa.

Một màn thần kỳ khiến Lâm Dịch trợn mắt há mồm.

“Bây giờ còn thấy mộng của ta buồn tẻ không?” Cổ Lan đắc ý.

Lâm Dịch nuốt nước bọt.

Quá thần kỳ, giống thủ đoạn mình sáng tạo xe đạp, nhưng quy mô rất to lớn, thành cổ đìu hiu như thay mới.

Dường như nghênh đón mùa xuân.

Lâm Dịch cảm thấy tốt hơn nhiều.

Hắn vui vẻ đạp xe, cũng mặc kệ Cổ Lan như đại lão gia, chỉ ngồi phía sau không đạp.

Đây đại khái là lần thoải mái nhất từ khi Lâm Dịch nhập mộng đến nay.

Hiếm thấy không nghĩ cách sinh tồn, không giành giật từng giây nâng cao bản thân.

Hỏi Cổ Lan mấy đan phương Trúc Cơ cảnh.

Lại trò chuyện với nàng, bất tri bất giác đã qua mười mấy tiếng, vậy mà đến lúc rời đi.

Cổ Lan cười híp mắt đưa tiễn Lâm Dịch, hiếm thấy không đá hắn ra, hiển nhiên tâm tình khá tốt.

Lần nữa mở mắt, trở về hiện thực.

Đường Tư đang nằm ngáy o o bên cạnh.

Dù ở trong mộng cũng có thể cảm nhận được sự yêu mến của các chị, dù bị thương cũng không muốn để mình bị thương.

Thế giới trong mộng có liên quan đến hiện thực.

Có thể thấy, những năm này, cuộc sống của các nàng không dễ chịu.

Đường Tư có địa vị hôm nay, sợ rằng tự mình đánh ra.

Tống Tình chỉ nói đang làm hậu cần, sẽ không có nguy hiểm, để tránh mình và Tống Bảo Nhi lo lắng.

Nhẹ nhàng thở dài, Lâm Dịch mới bò dậy.

Sau đó Đường Tư mở mắt.

Nghi hoặc nhìn Lâm Dịch, thấy hôm nay gia hỏa này là lạ.

Ăn sáng xong.

Đường Tư và Thẩm Bối Bối đi làm.

Xà Huệ nhắn tin qua, đã hỗ trợ liên hệ người, đồng thời gửi số điện thoại.

Thông qua điện thoại, Lâm Dịch thuận lợi tìm được đối phương.

Võ đạo sống lại, vũ khí lạnh lại dậy sóng, nhưng phần lớn cửa hàng trên thị trường không chế tạo binh khí, cùng lắm là làm riêng vũ khí trấn nhà, không mở lưỡi.

Xà Huệ liên hệ một người thợ già, mở xưởng nhỏ có mấy đồ đệ. Hắn theo sau trào lưu của thời đại, bán ít vũ khí trấn nhà trên Taobao và Pinduoduo, lượng tiêu thụ khá tốt.

Lâm Dịch nói rõ mục đích đến, sau đó mang tài liệu xuống, mời đối phương xem.

Lão sư phụ nghiên cứu một hồi, thấy làm được mới nói: “Cụ thể cần tạo hình gì?”

Sau khi linh khí khôi phục, có không ít tài liệu cổ quái kỳ lạ, hắn cũng kiến thức rộng rãi, đương nhiên sẽ không tỏ ra kinh ngạc.

Lâm Dịch cân nhắc một hồi, quá lớn thì không tiện mang theo - không vượt quá một mét, độ rộng mười cm đủ để giẫm, kích thước này đeo không vướng, cũng có thể chở người.

Trông đẹp một chút, thân kiếm đừng khắc hoa văn để mình vẽ trận đồ.

Nói rõ yêu cầu, thỏa thuận giá cả, ước định giao hàng trong mười ngày, Lâm Dịch trả tiền đặt cọc rồi đi.

Vừa lên xe không bao lâu.

Công Cụ Dương hồi lâu không gặp nhắn tin.

< Công Cụ Nhân A Dương >: Gần đây rảnh không?

< Bản Quần Lương Tâm >: Dương ca quá đáng, ta add friend nhiều lần, ngươi đều cự tuyệt.

< Công Cụ Nhân A Dương >: Đại khái do ta quá vội vàng, ta add friend ngươi.

Lâm Dịch ấn chấp nhận.

< Công Cụ Nhân A Dương >: Mấy ngày nay ta làm nhiệm vụ, phát hiện chỗ tốt. Ta còn hẹn Manh Tân tiền bối, cùng đi xem không.

< Bản Quần Lương Tâm >: Ngoài thành sao?

< Công Cụ Nhân A Dương >: Phát hiện trong thành, Manh Tân là lão tiền bối, cao thủ Võ Sư hậu kỳ, bảo đảm an toàn.

< Bản Quần Lương Tâm >: Mấy ngày nay ta hơi bận.

< Công Cụ Nhân A Dương >: Không vội, trong mấy ngày này là được, ngươi rảnh lúc nào thì liên lạc ta.

Lâm Dịch thấy tò mò, cũng muốn đi xem.

Manh Tân và Công Cụ Dương đều là người trong nhóm, không lo lắng có vấn đề.

Bây giờ mình phải giải quyết mộng cảnh, phải luyện chế ra Phá Cảnh đan, nếu không thì sớm muộn phải chết trong mộng. Mấy ngày này không thể ngủ, ngộ nhỡ đi vào thì phiền toái.

Trên đường về, Lâm Dịch mua mười phần dược liệu của Phá Cảnh đan. Khá là đầy đủ, chắc Thượng Võ vị diện còn bảo tồn đan phương tương tự.

Không giống đan dược Trúc Cơ cảnh khác, tạm thời không thu thập đủ dược liệu.

Phá Cảnh đan là đan dược Trúc Cơ cảnh, chắc là phức tạp nhất trong cảnh này. Nếu có thể thuận lợi luyện chế, đan dược khác sẽ dễ như trở bàn tay.

Chủng loại dược liệu càng nhiều, thời gian luyện chế càng dài. Không phải ném bừa dược liệu vào lò là được, phải tiến lên dần dần. Chủng loại càng nhiều, quá trình càng dễ ra vấn đề.

Luyện mấy lò, Lâm Dịch triệt để thất bại, đừng nói luyện ra đan dược trung phẩm, ngay cả thành đan cũng là vấn đề.

Hắn nắm tóc buồn rầu, Phá Cảnh đan không dễ luyện a!

Cho dù có kinh nghiệm luyện Đoán Thể đan phong phú, nhưng Đoán Thể đan chỉ là nhà trẻ. Phá Cảnh đan chí ít là lớp năm thậm chí trung học, độ khó không bình thường.

Quyết đoán mua thêm 30 phần dược liệu.

Luyện chế tiếp, 30 phần dược liệu hỏng sạch, ngay cả một viên thành phẩm cũng không có.

Lâm Dịch nhìn đến đan dược khác của Trúc Cơ cảnh.

Cổ Lan cho tổng cộng ba loại, phân biệt là Trú Nhan đan, Chân Nguyên đan và Giải Độc đan.

Chân Nguyên đan cho tu sĩ Trúc Cơ cảnh dùng để gia tăng tu vi, coi như bản nâng cấp của Bồi Nguyên đan.

Lấy dược liệu linh khí khôi phục làm chủ, hỗ trợ chút ít thuốc bắc, nhưng số lượng dược liệu gia tăng. Bồi Nguyên đan chỉ cần tám loại, Chân Nguyên đan có 12 loại.

Nhưng so với 24 vị thuốc của Phá Cảnh đan, cấp bậc vẫn kém không ít.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK