Nếu hắn nói thật!
Vì sao ngươi không phải cắt?
Mà ta phải cắt!
Cắt cái quỷ, vất vả lắm mới đến dị thế giới, ta bị ngu sao?
Hai người đều có ý nghĩ xấu xa, không hề coi đối phương là bạn bè, đương nhiên lừa tới lừa lui. Không ai ngốc đến hoàn toàn tin tưởng đối phương.
Nhưng Lâm Dịch không biết, hành động chơi ác của mình lại chôn xuống một hạt giống.
Dù sao loại võ công này quá gây ấn tượng.
Không quan trọng có mạnh hay không, có học được hay không, mấu chốt là rút đao tự cung, nghe qua rất khó quên.
Hai người tổ đội ra ngoài đánh ma thú.
Lâm Dịch thỉnh thoảng dùng thần thức quan sát Takahisa Itoru, phát hiện hắn không mạnh hơn bao nhiêu, chắc liên quan đến cơ sở .
Nếu người bình thường được quản trị viên buff, cường độ thân thể sẽ tăng lên rất nhiều, thoáng cái thành cao thủ.
Nhưng nếu bản thân là cao thủ, đương nhiên không nâng cao quá nhiều.
Bây giờ Lâm Dịch rất muốn làm rõ thực lực của quản trị viên.
Đáng tiếc Takahisa Itoru cũng không rõ.
Nhưng Lâm Dịch chờ được, cùng lắm thì bỏ mặc gia hỏa này một thời gian, để hắn tự phát triển.
Sau đó hai người tách ra, Lâm Dịch đánh bay người nằm mơ. Trở lại thế giới trong mộng, cầm một vốc cát, sau đó lại vào xử lý 12 người.
Thời gian còn lại đều dùng để tu luyện.
Tỉnh lại, hôm nay có khá nhiều chuyện phải làm.
Tối hôm qua đã trang trí xong, để đến buổi sáng cho bay mùi sơn, công trình đã kết thúc.
Thẩm Bối Bối không tới Đến Ngay Đây mà hỗ trợ điều một nhóm hàng. Khi nhàn hạ thì dùng điện thoại bố trí nhiệm vụ từ xa, vấn đề được giải quyết.
Thẩm Thiến mặc váy trắng, cầm cái kéo đứng nhìn các công nhân lục tục chuyển hoa cỏ vào.
Lâm Dịch vụng trộm tới gần Thư Ký, thấp thỏm nói: “Làm sao Thiến tỷ cầm cái kéo, cảm giác biến thành người khác a!”
Lúc mới gặp, có cảm giác Thẩm Thiến là sát thần rất kinh khủng.
Về sau thì là đại tỷ tỷ nhà bên.
Nhưng cầm cái kéo nho nhỏ lên, khí chất lập tức thay đổi, ánh mắt bén nhọn lạ kỳ, trông khá tà mị.
“Có lẽ do kéo cũng là vũ khí đi.”
Tiệm hoa của Thẩm Thiến không phức tạp lắm.
Chia làm chậu hoa và bó hoa để tặng, nếu là hoa cho lễ khai trương thì có thể đặt trước, sẽ cho người vận chuyển đến.
Không có đại nhân vật trình diện chúc mừng, tiệm hoa nhỏ nói mở là mở, ngay cả pháo cũng không buồn bắn.
Đến khi bố trí thỏa đáng, có không ít người đến quan sát.
Lâm Dịch và Thẩm Bối Bối muốn giúp đỡ, nhưng nhanh chóng bị đẩy đi.
“Ta đường đường Võ Tôn, chẳng lẽ tiệm hoa cũng không quản được? Bối Bối đi làm đi, đừng chậm trễ công việc, Lâm Dịch đi chơi đi, có vấn đề thì ta gọi điện cho.” Thẩm Thiến kiên trì tự làm, đó là sự nghiệp của mình a.
Hai người bất đắc dĩ, chỉ có thể chạy đến quán trà nơi xa, nằm bò trên bàn quan sát tình hình.
Khoảng cách tuy xa, nhưng thực lực cảnh giới ở đây, đương nhiên có thể thấy rõ tình hình.
“Có, có khách!” Thẩm Bối Bối kích động vô cùng, như mình là bà chủ.
Lâm Dịch nhíu mày nói: “Không được, Thiến tỷ không biết cười a, ngươi xem...... Nàng cầm cái kéo lên, ta còn cho rằng nàng muốn giết người, người bình thường nào dám lên!”
Vấn đề khí chất.
Thậm chí Lâm Dịch thấy, nếu Thẩm Bối Bối vắng mặt, Thẩm Thiến không biết cái gì là hiền lành.
Không......
Có lẽ nàng cho rằng biểu cảm của mình rất hiền lành, nhưng người ngoài thì thấy nàng chuẩn bị cầm cái kéo lên xoạt xoạt bọn hắn, làm ăn quá khó.
“Một lần thất bại mà thôi, chị ta sẽ không nhụt chí. Kinh lịch thêm mấy lần, khẳng định có thể nắm giữ.” Thẩm Bối Bối vô cùng tin tưởng Thẩm Thiến.
Nhưng......
Lâm Dịch cạn lời: “Ngươi nhìn biểu cảm của nàng, hình như rất chán nản a!”
“Chị ta không chán nản đâu, nàng sẽ vui lên ngay!” Thẩm Bối Bối kiên trì nói.
“Vui con em ngươi, Thiến tỷ cắt lá cây, rõ ràng đang nhụt chí a!” Lâm Dịch hô to gọi nhỏ.
Thẩm Thiến cũng không ngờ bán hoa khó như thế.
Lâm Dịch tin tưởng nàng cắm và phối hoa rất đẹp. Nhưng mấu chốt là khí chất quá đáng sợ, người bình thường nào dám bất chấp nguy hiểm tính mạng vào mua hoa?
Thẩm Bối Bối cũng phát hiện vấn đề này.
Nàng tóm chặt Lâm Dịch: “Mau nghĩ cách a, ngươi mau tìm người đến cổ vũ a!”
“Ta không quen ai!” Lâm Dịch phiền muộn: “Ngươi quen biết nhiều như thế, tìm mấy người đến cổ vũ a! Giúp Thiến tỷ vui lên!”
“Ta chỉ biết người của quan phương!” Thẩm Bối Bối nhức đầu.
Theo Đường Tư khắp nơi, nàng quen biết rất nhiều người, nhưng phần lớn có thân phận, không thể nhờ người ta chạy đến giúp bán hoa. Coi như muốn đến giúp đỡ, trong thời gian ngắn cũng không kịp.
“Hay là tìm tiểu minh tinh thử xem?” Lâm Dịch nói gấp.
“Có tác dụng gì, hơn nữa nhiều người thì chị sẽ mệt.”
Lâm Dịch nhìn mấy người trong quán trà, gọi Thẩm Bối Bối cùng đi.
Không lâu sau, tìm được mấy người, đưa tiền nhờ đối phương đi mua hoa.
Nhưng mà mấy người kia chưa tới gần đã thua trận, Thẩm Thiến rất đẹp, còn mặc váy dài trắng, nếu biểu cảm dịu dàng hơn thì đúng là thiên sứ.
Nhưng bây giờ nàng cầm cái kéo, người dám tiếp cận không nhiều, đặc biệt là nam nhân.
Hai người rất sốt ruột.
Không lâu sau có người đến, không ngờ đứng vững trước khí tràng đặc biệt của Thẩm Thiến, trông còn...... Hơi vui vẻ?
Lâm Dịch trợn mắt há mồm.
Người kia vừa lòng thỏa ý mua hoa, còn lưu luyến lấy điện thoại ra quay chụp.
Không bao lâu sau, lại có người chạy tới.
Xem ra mọi chuyện vẫn ổn.
Đây là...... Quần thể có sở thích đặc biệt?
Lâm Dịch và Thẩm Bối Bối trợn mắt há mồm, còn cho rằng Thẩm Thiến không làm ăn được, hai người đang lo lắng.
Không ngờ thị trường của Thiến tỷ rất rộng lớn, mới được một lát đã hấp dẫn không ít người đến mua hoa.
Thẩm Thiến vội vàng quên cả trời đất, ngoài cửa xếp thành hàng dài. Đừng nhìn nàng ngồi lên xe lăn, tốc độ tay nhanh vô cùng. Đám người này rất văn minh, tự động xếp hàng, tích cực tự quản, nỗ lực duy trì trật tự, khiến không ít người vây xem.
Thẩm Thiến thoáng cái đắt hàng, cho dù nàng vẫn trầm mặt, nhưng với đám người này thì còn thú vị hơn tươi cười chào đón.
Lâm Dịch và Thẩm Bối Bối thở phào nhẹ nhõm.
“Xem ra không có vấn đề gì, ta đi làm việc.” Thẩm Bối Bối còn có công vụ, thấy việc làm ăn đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, dự định cáo từ.
Lâm Dịch ở đây nhìn một hồi, thấy không có vấn đề gì. Thẩm Thiến có nội tình, chút chuyện này không thể khiến nàng mệt mỏi. Mình qua đó, có khi còn khiến người ta mất hứng.
Suy nghĩ một lát, dứt khoát tìm chỗ kín đáo, lấy đại bảo kiếm bay đến căn cứ bí mật.
Hôm qua luyện đan dược, Lâm Dịch muốn xem hôm nay có biến hóa không.
Sau khi Trúc Cơ trung kỳ, thần thức đạt đến 600 mét. Nhưng do phạm vi mở rộng, dẫn đến chấp nhận nhiều tin tức hơn, duy trì lâu là hoa mắt váng đầu.
Vừa lên núi, đang định vào căn cứ bí mật.
Lâm Dịch phát hiện có người xông vào phạm vi 600 mét, tốc độ cực nhanh. Gần như trong nháy mắt, đại não thu được tin tức, sau đó xử lý, Lâm Dịch khẽ động, xảo diệu tránh thoát công kích của đối phương.
“Võ Tôn!” Lâm Dịch giật mình.
Những ngày này đến nhiều lần, một mực không gặp nguy hiểm. Lâm Dịch tuy không buông lỏng cảnh giác, nhưng không ngờ có người ở đây rình mình.
Võ Tôn thị lực cực mạnh, trốn ở đỉnh núi quan sát. Phạm vi rộng, khoảng cách xa, vậy mà vô tình nằm ngoài phạm vi thần thức của mình.
“Ngươi là người của Cửu Tinh tháp!” Lâm Dịch đột nhiên tỉnh ngộ.
Bây giờ muốn ra tay với mình, sợ rằng chỉ có Cửu Tinh tháp, nhưng không ngờ đối phương còn cao thủ Võ Tôn.
Đối phương che mặt, không trả lời Lâm Dịch, một đòn không trúng, sau đó lại lao đến.
Lâm Dịch không dám chủ quan, một đòn toàn lực giao thủ, lập tức bị đánh bay, nhưng Võ Tôn kia cũng bị đánh bay ra ngoài.
Hạ xuống đất, hắn kinh ngạc nhìn Lâm Dịch.
Con hàng này là Võ Sư?
Một đòn vừa rồi, hắn cảm thấy mình đang giao thủ với Võ Tôn.
Lâm Dịch khí huyết cuộn trào, cảm nhận được xung kích mãnh liệt. Từ tình hình giao thủ vừa rồi, Lâm Dịch phát hiện mình có thể đánh được Võ Tôn.
Thế là rất tự tin.
Võ Tôn kia bấm tay, không trung hiện ra đồ đằng mãnh hổ, sau đó một con Hung Hổ từ trong vọt ra, đánh tới Lâm Dịch.
Đồ đằng kỹ?
Lâm Dịch lần đầu nhìn thấy đồ đằng kỹ khác.
Không hề hốt hoảng, trực tiếp lấy Đại Hạ Long Hồn ứng đối.
Về thực lực, Võ Tôn mạnh hơn Lâm Dịch một chút, nhưng Lâm Dịch có ưu thế là bền bỉ, nếu kéo dài thì Võ Tôn chắc chắn nằm!
Đồ đằng va chạm, Hung Hổ thảm bại, Long Hồn vẫn còn dư lực, thậm chí lao đến Võ Tôn kia.
Người kia không ngờ thực lực của Lâm Dịch kinh khủng như thế, Võ Sư trung kỳ thi triển đồ đằng kỹ, vậy mà lợi hại hơn mình là Võ Tôn sơ kỳ rất nhiều.
Hắn rình ở đây hồi lâu, biết Lâm Dịch nhiều lần xuất hiện, sớm muộn cũng bắt được.
Vốn định tốc chiến tốc thắng, bắt lấy Lâm Dịch. Nhưng ai ngờ gia hỏa này mới là Võ Sư trung kỳ, thực lực lại vượt quá tưởng tượng của mình.
Đừng nói là bắt hắn, mình có thể thuận lợi chạy trốn hay không cũng là vấn đề.
“Trốn!”
Bảo sao lần nào nhằm vào hắn cũng thất bại, mọi người đoán sai thực lực của hắn, hoàn toàn xem thường gia hỏa này, sau này lại tìm cơ hội.
Lâm Dịch nổi sát cơ.
Sao có thể cho hắn chạy trốn!
Gia hỏa này là Võ Tôn, nếu để hắn trốn thoát, tiếp tục nấp trong bóng tối thăm dò, tìm cơ hội ra tay thì mình đừng mong được yên ổn.
Thông qua đọ sức vừa rồi, Lâm Dịch biết thực lực của mình cũng bằng người, sao có thể để hắn chạy trốn.
Ngay khi Võ Tôn kia quay người chạy trốn, Lâm Dịch hai tay bấm pháp quyết.
Ngự Lôi chú dẫn ra một tia sét, ầm ầm đánh về phía hắn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK