Mục lục
Ngã Mộng Lý Hữu Đại Lão
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Tư hết cách, người này rất dũng mãnh, tuyệt không phải võ giả bình thường. Một lòng muốn chết, còn dự định kéo nàng lên đường, sợ rằng khó mà bắt đối phương.

Nhưng nàng vẫn ôm một tia hi vọng.

Bây giờ nghĩ lại, người của Thượng Võ vị diện biết được bao nhiêu chuyện, không liên quan đến chức vị của bọn hắn ở Lam tinh.

Đới An ở Thành Vệ quân, người này chỉ là võ giả xã hội.

Hai người nhìn thấy lực lượng của mình đều kinh ngạc, nhưng rõ ràng người trước mắt biết nhiều hơn.

Cũng đúng, nội ứng vốn có tính ngẫu nhiên. Từ khi bọn hắn tiến vào Đại Hạ, Thượng Võ vị diện không thể trợ giúp nhiều. Có thể trà trộn vào cao tầng hay không, dựa cả vào thủ đoạn và vận khí.

Chí ít từ cấp bậc ở Thượng Võ, Đường Tư thấy địa vị của người này cao hơn Đới An.

Đường Tư muốn bắt hắn, hỏi thăm chi tiết.

Ra tay yếu đi nửa phần, một đòn không giết chết đối phương, nhưng phế đi người này. Đối phương bị nàng đánh bay ra ngoài, Đường Tư lập tức đuổi theo.

Ngồi xổm xuống kiểm tra, phát hiện đã tắt thở.

Trong miệng giấu độc dược, lúc ra tay cũng có giác ngộ, không định rơi vào tay Đại Hạ.

Đường Tư khá tiếc nuối.

Sau đó mới tìm Lâm Dịch, nàng hơi hoảng loạn, lo lắng gia hỏa lỗ mãng này bị thương.

Lâm Dịch hoàn hồn từ chấn động, vội vàng tìm chỗ hạ xuống, huỷ bỏ trận pháp. Sau khi hô vài tiếng, Đường Tư liền tìm tới.

Nàng kích động ôm hắn, tức giận nói: “Về sau đừng xung động như thế, xảy ra chuyện thì sao?”

Lâm Dịch cũng biết chuyện này có nguy hiểm, nhưng hắn tin tưởng vào thủ đoạn của mình. Chỉ cần đối phương không muốn giết chết mình, kiểu gì cũng có cơ hội chạy đi.

Trên thực tế, người này cũng rất cẩn thận, lo lắng Lâm Dịch chỉ là mồi nhử, một mực quan sát từ xa, không lập tức xông đến, khiến hắn nhẹ nhõm khá nhiều.

Lâm Dịch vui vẻ nói: “Dù sao cũng phải giải quyết vấn đề này, nếu không thì chúng ta không dám ra ngoài, Bảo Nhi nghỉ cũng không dám về nhà, sống như thế có gì vui?”

Thế lực Cửu Tinh tháp ở Bách Võ thành còn chưa trừ, Lâm Dịch ăn ngủ không yên. Vì cuộc sống tốt đẹp hơn, mạo hiểm cũng đáng.

Đường Tư vô cùng bất đắc dĩ.

“Trên người Đường tỷ hình như có loan phượng.” Lâm Dịch nhớ tới vấn đề lúc trước, chẳng lẽ đó là đồ đằng thú của Thượng Võ vị diện?

Đường Tư cười nói: “Loan phượng có gì hiếm, Tình tỷ của ngươi có, Thiến tỷ cũng có nhé!”

“A!” Lâm Dịch trợn mắt há mồm.

Còn có thể bán buôn, mỗi người một con sao?

Chờ chút!

Tình tỷ cũng có?

Hắn hỏi vội: “Chị ta cũng là Võ Tôn? Mạnh như ngươi?”

Quả thật kinh diễm hắn, vốn cho rằng mình có kỳ ngộ, có thể nhanh chóng vượt qua đây.

Đường Tư tiếc nuối nói: “Trước đây chúng ta mạnh như nhau, nhưng gần đây vì ngươi nên ta chậm trễ tu luyện, nàng mạnh hơn ta nhiều.”

Lâm Dịch cũng phiền muộn.

Mạnh hơn?

Sợ rằng ngươi đã mạnh bằng Võ Tôn đỉnh phong, chị ta còn mạnh hơn à?

Các ngươi mà nói sớm, ta đã phách lối hơn a!

Gần đây Đường Tư bôn ba bận rộn vì mình, Lâm Dịch cũng áy náy: “Đều do ta không tốt, chậm trễ Đường tỷ tu luyện.”

Đường Tư cười ha ha, không hề quan tâm chuyện này. Nàng ôm cổ Lâm Dịch, vui vẻ nói: “Thật ra ta phải cảm ơn ngươi, lần này hên thật, không ngờ làm rõ nguồn gốc của lực lượng này. Bây giờ thoải mái hơn nhiều, chỉ không hiểu vì sao thánh thú có quan hệ với ngọc tỷ truyền quốc.”

Trong cơ thể đột nhiên có lực lượng này, lúc đầu có lẽ hưng phấn, theo đó thì lo lắng. Một lực lượng không rõ nguồn gốc, ai biết là tốt hay xấu?

Cuối cùng cũng có thu hoạch.

Lâm Dịch kinh ngạc, nội tình của Thượng Võ vị diện không nhỏ a.

Chẳng lẽ từng có đồ đằng thú chân chính?

Lâm Dịch nói gấp: “Thật ra vào thời kỳ đồ đằng, phần lớn đều có đồ đằng thú, Đường tỷ biết chứ.”

Đường Tư sáng mắt lên: “Ngươi nói thánh thú chính là đồ đằng thú? Vì sao lại liên quan đến ngọc tỷ truyền quốc?”

Lâm Dịch suy nghĩ một lát nói: “Ngọc tỷ truyền quốc rất quan trọng với hoàng triều, không chừng chính là hạch tâm của tín ngưỡng, có liên hệ nhất định với thánh thú.”

“Thảo nào, năm đó ba người chúng ta chưa từng thấy loan phượng, nhưng lại mang ngọc tỷ truyền quốc theo người, sau đó đột nhiên có lực lượng này.” Đường Tư lẩm bẩm.

Lâm Dịch lập tức rõ ràng rất nhiều chuyện.

Nguồn gốc lực lượng của các nàng chính là ngọc tỷ truyền quốc. Theo Cổ Lan nói, chắc là năng lực có được sau khi dùng máu của thánh thú.

Nhưng Cổ Lan luôn nói rác, hạn mức tối đa quá thấp, cũng không biết hạn mức tối đa ở đâu.

Chí ít theo Lâm Dịch, năng lực này khiến các nàng có thể tranh đấu với tu sĩ cảnh giới thấp.

Đường Tư trò chuyện vài câu rồi gọi người đến xử lý.

Vừa rồi quậy ra động tĩnh không nhỏ, còn may Thường Thanh sơn có diện tích lớn, xung quanh không có nhà, không gây ra tổn thất.

Lâm Dịch nghi hoặc nói: “Đường tỷ, ngươi nói Cửu Tinh tháp còn cao thủ Võ Tôn không?”

“Võ Tôn là rau cải trắng à! Trước đó bọn hắn chết một người, bây giờ hi sinh hai người chỉ để đánh lừa chúng ta, tạo cơ hội cho người này, ta không tin bọn hắn vẫn còn.” Đường Tư trợn trắng mắt.

Lâm Dịch cũng nghĩ như thế.

Toàn bộ Đại Hạ có bao nhiêu Võ Tôn, một tổ chức nhỏ như các ngươi có bốn Võ Tôn ở Bách Võ thành, có cho người ta sống không!

Làm sao còn nữa!

Coi như vẫn còn, cũng không thể nhằm vào mình tiếp!

Những ngày này tổn thất lớn như thế, kiểu gì cũng phải nằm yên một thời gian.

Chờ mình mạnh hơn, Võ Tôn cỏn con cũng không đáng lo.

Tu sĩ Trúc Cơ cảnh bình thường, cho dù là đỉnh phong cũng đừng nghĩ tạo thành sát thương với Kim Đan, chênh lệch quá lớn, song phương không cùng đẳng cấp.

Lâm Dịch thấy, nếu mình tăng thêm một hai tiểu cảnh giới, chắc sẽ đủ sức chính diện chơi chết Võ Tôn.

Cùng một thời gian.

Một hang động ngoài Bách Võ thành.

Một người áo đen ngồi trong phòng, đợi đã lâu mới có người vào, báo cáo chuyện đã xảy ra.

“Chết, đều chết.” Hắn thê thảm hô.

Hồi lâu sau mới bất lực đứng dậy, lấy ra một bài vị vô danh từ trong xó, đặt nó lên cái bàn bên cạnh.

Trên bàn để tổng cộng bốn bài vị, đều không viết tên.

“Lần trước gặp nhau, chúng ta còn thương lượng đoạt lại ngọc tỷ truyền quốc, giúp tân hoàng ổn định hoàng quyền. Nhưng vừa mới chớp mắt, các ngươi đã đi.”

“Ai có thể ngờ, một dân phố nhiệt tình Lâm tiên sinh lại khiến chúng ta phiền toái như thế!”

“Nếu lúc ấy chúng ta cảnh giác hơn, sử dụng lực lượng bóp chết phiền toái từ trong trứng, làm sao có thể gặp cảnh này a!”

Đáng tiếc......

Chỉ có thể nghĩ.

Lúc ấy bọn hắn thử xem có thâm nhập được vào học viện không, vừa vặn bị Lâm Dịch liên lụy.

Thấy đây là vấn đề nhỏ, ngọc tỷ truyền quốc quan trọng hơn, nên không bỏ công tìm người. Hơn nữa quan phương còn che giấu, nhất thời không tìm thấy Lâm Dịch.

Về sau Tô Mạnh Học tra được Đại Hạ nắm giữ đan dược mới, lại tìm hiểu nguồn gốc, đoán được Lâm Dịch giao ra đan phương, mọi người mới nhằm vào hắn.

Bọn hắn không phải ngu dốt, mà không thể không làm.

Đại Hạ Long Hồn xuất hiện, thời gian trôi qua, sẽ khiến bọn hắn không chỗ che thân. Nếu có thể cướp đi đan phương trước khi bại lộ, cũng coi như phát huy nhiệt lượng thừa.

Bọn hắn cũng rõ ràng, Phá Cảnh đan có thể là mồi nhử, nhưng vẫn ôm một tia hi vọng.

Nếu có được đan phương thì dễ thuyết phục tông môn hơn, đương nhiên...... Không thể từ bỏ Huyết Khí đan và Liệu Thương đan.

Nếu thật là mồi nhử, bọn hắn sẽ dùng cái chết của mình để mê hoặc quan phương, tìm cơ hội ra tay với Lâm Dịch.

Chỉ tiếc, hi sinh nhiều người như thế, cuối cùng vẫn thất bại.

Hắn rưng rưng nói: “Chúng ta từng hùng tâm vạn trượng, muốn lập ra công lao bất thế, đoạt lại Lam tinh, khai thác giang sơn của hoàng triều, nhưng chớp mắt đã cảnh còn người mất.”

“Các ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không bỏ qua Lâm Dịch, bỏ qua thủ phạm hại chết các ngươi!”

“Không giết kẻ này, thề không làm người!”

Một tiếng gầm thét, có không cam lòng, có hận ý mãnh liệt.

......

Đường Tư và Lâm Dịch chờ đến khi Thành Vệ quân chạy đến, xử lý hiện trường xong, mới rời khỏi.

Lâm Dịch như trút được gánh nặng.

Nhưng vẫn không dám chủ quan.

Võ Tôn không còn, có lẽ còn Võ Sư đỉnh phong, ngộ nhỡ bọn hắn đột phá thì sao?

Một ngày không trừ tận gốc Cửu Tinh tháp, mình không thể buông lỏng cảnh giác.

May mà có đại sát khí là thần thức, thực lực của mình mạnh mẽ, súng ống vô dụng, đương nhiên không lo bị ám sát. Chỉ cần không cứng chọi cứng với Võ Tôn, Lâm Dịch tuyệt đối không thua.

Đưa Lâm Dịch về nhà, căn dặn hắn đừng gây sự nữa, trái tim của chị không chịu nổi, Đường Tư mới vội vàng liên lạc Tống Tình.

“Lực lượng của chúng ta có quan hệ với thánh thú của Thượng Võ hoàng triều?” Nàng tránh nặng tìm nhẹ bỏ qua chuyện Lâm Dịch, Tống Tình không biết hắn tự mình chạy đi mạo hiểm. Nếu biết thì đã chạy về cho hắn một trận.

“Nếu có cơ hội thì liên hệ với lão nhân gia ở bên kia, chắc bọn hắn biết nhiều hơn một chút.” Đường Tư nói.

Thượng Võ hoàng triều không giống Đại Hạ.

Không biết vì sao, bọn hắn không công bố ra đồ đằng, phần lớn võ giả không nắm giữ. Nếu không thì Đại Hạ đánh cái rắm, giai đoạn trước không thể địch nổi bọn hắn.

Ngọc tỷ truyền quốc chính là trọng khí của một nước, biểu tượng chính thống của đế vương, bọn hắn là thời đại hoàng quyền, thế nhân sùng bái hoàng gia, hình như có thể dùng để ngưng tụ tín ngưỡng.

Cho nên người ngoài không biết tường tình.

Người của hoàng triều chắc sẽ rõ ràng, coi như hoàng tử không biết, tân hoàng lên ngôi, tuyệt đối biết bí mật này.

Tống Tình đáp ứng.

Có được tin tức này, sẽ có phương hướng điều tra.

Đới An cho rằng hai người từng thấy loan phượng.

Thực tế các nàng chưa từng thấy loan phượng, nhưng tiếp xúc với ngọc tỷ truyền quốc. Mà ngọc tỷ truyền quốc và loan phượng, sợ rằng có thiên ti vạn lũ quan hệ.

Cúp điện thoại, Đường Tư mới bận bịu xử lý chuyện Cửu Tinh tháp.

Theo tin tức được Manh Tân truyền về, tuyến của hắn do Tô Mạnh Học nắm giữ.

Hai tên Võ Tôn đã chết, mỗi người nắm giữ một tuyến.

Cao tầng tử vong, sợ rằng ba tuyến đã loạn. Đường Tư dự định dùng lực lượng của quan phương vây quét, nghĩ cách khiến Manh Tân tụ tập thế lực tán loạn bên hắn, đánh tan một mẻ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK