Đương nhiên, Lâm Dịch không sợ Cửu Tinh tháp.
Chủ yếu lo bọn hắn phát rồ mất trí, ra tay với người bên cạnh mình. Bản thân hắn không sợ võ giả bình thường, cùng lắm là lo lắng đánh không lại Võ Tôn.
Nhưng Lâm Dịch thấy coi như mình đánh không lại, ôm phi kiếm chạy trốn cũng không thành vấn đề. Nếu nguy hiểm đến tính mạng, có nhiều thứ bại lộ cũng được, dù sao vẫn tốt hơn chết sặc gạch.
Nhưng quan phương nghĩ sâu hơn.
Nếu đánh thì phải đánh đau.
Xử lý thế lực ngoại vi có ích lợi gì?
Chỉ cần vẫn còn nội tình, bọn hắn sớm muộn phát triển lại.
Nhưng diệt đi cao tầng của bọn hắn, người khác thiếu thủ đoạn liên lạc với thượng tầng, đương nhiên đại loạn, sau đó từ từ thanh lý là được.
Lâm Dịch còn lo lắng khác: “Nếu Phá Cảnh đan bại lộ, có khiến quốc gia khác ngấp nghé không?”
Phá Cảnh đan đủ để thay đổi thế cục trước mắt, khiến thực lực của võ giả Đại Hạ tăng mạnh.
Đường Tư cười híp mắt: “Chắc gì đã tin, Cửu Tinh tháp bệnh nặng vái tứ phương, cần giải trừ nguy cơ của hoàng triều nên mới bị chúng ta nắm mũi dẫn đi.”
Đan dược gia tăng tỷ lệ đột phá của Võ Sư đỉnh phong?
Lúc trước không có, sao bây giờ đột nhiên có?
Liên tưởng đến một loạt động tác của Đại Hạ, rất dễ tìm được lý do thích hợp cho mình, thuyết phục mình.
“Cũng đúng, ta nghĩ quá nhiều.” Lâm Dịch gật đầu.
Có lúc nghĩ quá sâu thì bó tay bó chân, không thể làm chuyện này, không thể làm chuyện kia, nhưng một số thời khắc lại nghĩ quá đơn giản. Chung quy là vấn đề kinh nghiệm, chưa từng xử lý chuyện tương tự.
“Đúng rồi, người của Thượng Võ vị diện cũng không rõ ràng về đồ đằng, ngươi có ý kiến gì?” Đường Tư nhớ tới một chuyện.
Đại Hạ có Long đồ đằng, đương nhiên dốc toàn lực khai quật công dụng, cộng thêm Đường Tư đã nói mấy lần - Thượng Võ vị diện cũng có đồ đằng, đồng thời một đồ đằng có thể thi triển nhiều đồ đằng kỹ khác nhau.
Cho nên Đại Hạ cũng nghĩ biện pháp thăm dò tin tức của Thượng Võ vị diện.
Lâm Dịch rất rõ ràng về đồ đằng, cười nói: “Ngươi cũng biết đồ đằng móc nối với tín ngưỡng, ta tin tưởng rất khó tìm được một quốc gia giống Đại Hạ, liên hệ chặt chẽ với Long đồ đằng.”
Người Đại Hạ là truyền nhân của rồng, đây là nhận thức chung của mọi người.
Rất nhiều thứ bồi dưỡng từ nhỏ, chỉ cần sinh hoạt trên mảnh đất này, sẽ có lòng tín ngưỡng với Long đồ đằng.
Rất nhiều chuyện dẫn đến rồng và Đại Hạ ràng buộc với nhau.
Thượng Võ vị diện không có vận khí tốt như thế.
Một tông môn, một gia tộc chắc sẽ thông qua mấy trăm năm, mấy ngàn năm nỗ lực dựng dục ra một đồ đằng, nhưng không đại biểu đồ đằng có thể vĩnh viễn truyền xuống.
Theo thời gian trôi qua, tông môn và gia tộc suy bại. Người trong gia tộc xa rời tập thể, thiếu tín ngưỡng bảo vệ tông môn và gia tộc, đồ đằng đương nhiên cũng biến mất.
Dưới đèn thì đen, Đường Tư sáng mắt lên, bây giờ cũng hiểu ra nhiều điều. Thượng Võ vị diện cũng biết về đồ đằng, nhưng điều kiện sử dụng khá hà khắc, sợ rằng chỉ có vài thế lực nắm giữ.
“Đại Hạ Long Hồn có đồ đằng kỹ khác không?” Đường Tư tiếp tục hỏi.
Lâm Dịch suy nghĩ một lát nói: “Thượng Võ vị diện có thể, chúng ta chắc cũng được. Nhưng giống như Đại Hạ Long Hồn đột nhiên xuất hiện, có lẽ đang chờ đợi thời cơ nào đó. Đến thời cơ là xuất hiện, ta thấy có thể nghiên cứu, nhưng không cần cưỡng cầu.”
Đại Hạ Long Hồn có thể diễn sinh ra đồ đằng kỹ khác, nhưng điều kiện rất phiền toái.
Lâm Dịch biết thì làm được gì?
Chẳng lẽ hắn nói cách làm, quan phương cầm cái loa hô: “Mọi người đứng ngay ngắn, bây giờ phóng thích tín niệm bảo vệ quốc gia, anh dũng giết địch, chúng ta muốn khai phá đồ đằng kỹ!”
Tín niệm không phải dùng miệng nói, mà là thái độ, hành động và lòng tin của mọi người.
Ngoại địch xâm phạm, bảo vệ quốc gia chính là một loại tín niệm, khiến người Đại Hạ chiến đấu đến hôm nay.
Hiện nay Đại Hạ Long Hồn đang mở rộng, đến khi tất cả mọi người nắm giữ, có lẽ thời cơ cũng đến, không vội vàng được.
Đường Tư lườm Lâm Dịch: “Không phải do ngươi làm ra chứ?”
“Đại Hạ Long Hồn vốn do tín ngưỡng của chúng ta ngưng tụ thành, không do ai sáng tạo. Đến thời cơ là xuất hiện.” Lâm Dịch nói gấp.
Đại Hạ Long Hồn không phải do Lâm Dịch làm ra, mà là lực lượng của vô số thế hệ ngưng tụ lại, Lâm Dịch chỉ nhặt tiện nghi mà thôi, chính hắn cũng đạt được rất nhiều lợi ích.
“Cũng đúng.” Đường Tư hình như bị thuyết phục.
Ba người ăn tối, Đường Tư bắt đầu gọi điện thoại.
Hình như bán Trú Nhan đan, bên kia điện thoại toàn là giọng nữ. Lâm Dịch chỉ nghe chút xíu đã biết các nàng si mê Trú Nhan đan đến mức nào.
Nữ nhân vĩnh viễn không thể cự tuyệt mỹ lệ.
Bận rộn một đêm, ba người nghỉ ngơi, Lâm Dịch cũng lần nữa nhập mộng.
Như cũ là thế giới trong mộng.
Sau bốn tiếng, Lâm Dịch tìm được mộng cảnh của huyết ma tiểu nha đầu, trực tiếp chui vào.
Ông ma ni bá mễ hồng, ông ma ni bá mễ hồng.
Một lời không hợp là niệm kinh, tiểu nha đầu đau đến lăn qua lăn lại, ra sức gào thét, liều mạng xin khoan dung.
Lâm Dịch tuy không đành lòng, nhưng không dám bại lộ mảy may.
Phải khiến nàng sợ mình, đến mức không có lòng phản kháng mới được.
Các nàng rất đặc biệt, không đơn giản như lập một khế ước, bắt được một sợi thần hồn thì có thể động tâm niệm giết chết.
Bao nhiêu cao thủ ngã trong tay các nàng, khiến tồn tại mạnh mẽ của lục đại Thiên vực phải ra tay.
Cho dù ngươi tạm thời khống chế nàng, nhưng nàng càng trưởng thành, khả năng phản phệ ngươi cũng càng lớn.
Tuy ngươi động tâm niệm có thể giết nàng.
Nhưng thật sự đến lúc đó, ngay cả cơ hội động tâm niệm cũng không có.
Huyết ma chính là tồn tại đáng sợ như thế.
Dạy dỗ huyết ma tiểu nha đầu một phen, Lâm Dịch mới bận rộn rời khỏi, đi cứu vớt thiếu niên thiếu nữ sa ngã.
Như cũ nghe không hiểu bọn hắn nói gì.
Lâm Dịch cũng không hứng thú học tiếng Nhật, hơn nữa nào có thời gian học.
Còn mang người thông dịch, chỉ là nằm mơ mà thôi.
Trừ phi Lâm Dịch là Nguyên Anh cảnh, chắc có thể bắt người khác vào như Cổ Lan, mang người thông dịch vào.
Sau khi rút dây mạng của người thứ 12, Lâm Dịch đột nhiên có cảm giác nguy hiểm, dự cảm có người đuổi theo. Hắn đâm vào thông đạo, chạy khỏi mộng cảnh.
Gần như cùng một thời gian, một nam nhân tỏa ra hào quang ấm áp xuất hiện.
Hắn trông hiền lành, mặc áo liền quần màu trắng, một cái vòng vàng trôi nổi sau gáy, từ từ xoay tròn.
Đứng ở vị trí mà Lâm Dịch chạy trốn.
Hắn nhíu chặt lông mày.
“Làm sao thế này? Thế giới trong mộng của Quang Minh Thần Vương vốn nên hoàn mỹ vô khuyết, nhưng gần đây có nhiều chỗ xảy ra vấn đề. Hư hư thực thực mất một vài mảnh vỡ, nhưng tìm mãi không thấy vấn đề ở đâu!”
Duy trì mộng cảnh này cần một phần lực lượng của Thần Vương, cũng cần sứ giả của Thần Vương như bọn hắn duy trì trật tự, nhưng cần nhất là lực lượng tinh thần của đám người nhập mộng này.
Bọn hắn chết trong mộng, thế giới hiện thực cũng sẽ tử vong, nhưng không đại biểu hoàn toàn biến mất.
Lực lượng tinh thần của bọn hắn sẽ vĩnh viễn ở lại mộng cảnh, làm năng lượng của mộng cảnh, tiếp tục duy trì mộng cảnh. Cho nên cái chết của bọn hắn, vốn đã trong tính toán Quang Minh Thần Vương.
Rời đi được là vận khí, chết ở đây là số mệnh, chuyện đơn giản như thế.
Hắn lẩm bẩm: “Nếu không tìm thấy nguyên nhân, mộng cảnh rất có thể sụp đổ. Thần Vương còn hạ tử mệnh lệnh - phải góp đủ mảnh vỡ cần thiết, mở ra thần quốc chi môn, điều động Thánh Sứ hạ giới trước Hỗn Độn Thần Vương, làm gì bây giờ!”
Lâm Dịch đương nhiên không biết có người đã sứt đầu mẻ trán.
Nhật Bản như ngồi bàn chông, tồn tại trong mộng cảnh cũng không ngồi nổi.
Thiếu niên thiếu nữ mà Lâm Dịch đá ra vốn là một phần của mộng cảnh, mấy ngày liền đá mấy chục người rời đi, tổn thất tuyệt không nhỏ.
Nhưng mà Lâm Dịch vốn đặc biệt, nhờ Trúc Mộng kinh, mỗi lần nhập mộng có thể hòa làm một với mộng cảnh, có thể hấp thu lực lượng bên trong tu luyện, muốn phát hiện hắn rất khó.
Trốn ra xong, Lâm Dịch nghĩ lại còn sợ, suýt nữa bị phát hiện.
Tuy có thể đánh được người kia, nhưng Lâm Dịch vẫn muốn hèn mọn phát dục, chứ không phải trực tiếp giao thủ với đối phương.
“Có quản trị viên chú ý tới ta sao? Lần này phiền toái rồi, về sau còn vào mộng này không?” Lâm Dịch mặt ủ mày chau.
Hắn biết mộng cảnh này không đơn giản, có lẽ ẩn giấu đại hung hiểm, giống như Altria muốn dẫn Alice đi đốt thánh hỏa.
Nếu thật sự mặc kệ, rất có thể gây ra vấn đề lớn bằng trời.
Mình mới Trúc Cơ cảnh, nếu thượng giới có người nhúng tay Lam tinh thì to chuyện.
Cân nhắc lợi hại, Lâm Dịch nghiến răng nói: “Đi, phải đi, đây là thế giới mà ta sinh hoạt, có người mà ta quan tâm, không thể để các ngươi chà đạp hết thảy, nơi này là tinh cầu của ta!”
Lần này chắc là bất ngờ, đối phương quan sát được một ít dị thường rồi tìm tới, không biết có Lâm Dịch.
Đây chính là chỗ dựa của hắn.
Nhưng sau này phải cẩn thận hơn mới được.
Hắn không muốn tiếp xúc với quản trị viên của mộng cảnh.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK