Nữ bảo tiêu đương nhiên không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ hi vọng nàng nghe lời mình, đừng trêu chọc phiền toái.
Sau khi đi ra, Lâm Dịch bắt xe chạy tới tiệm hoa của Thẩm Thiến.
Hắn cũng thấy Lý Băng Ngưng quen thuộc một cách lạ lùng, nhưng không nhớ nổi từng gặp ở đâu, tạm thời không để tâm.
Không chừng nàng tìm cớ tiếp cận mình, vài ngày sau là quên.
Lâm Dịch ngồi trên xe.
Một hồi trò chuyện với Uông Tiểu Ngư, một hồi tán dóc với Tống Bảo Nhi, thỉnh thoảng Xà Huệ cũng nhắn tin.
Các nàng không phải loại con gái cầm điện thoại cả ngày, chỉ khi nhàn rỗi, mọi người mới trò chuyện, tinh lực chủ yếu ở trường.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Dịch đã đến cửa tiệm của Thẩm Thiến.
Tình cảnh còn tráng lệ hơn lúc đi.
Khiến Lâm Dịch hơi sửng sốt.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận, Thẩm Thiến vốn đã đẹp, cộng thêm khí chất tà mị, chắc rất hợp gu một số người.
Cộng thêm chuyện này truyền ra, người xem náo nhiệt cũng đến.
Người lúc đầu sợ hãi nàng, không dám vào cửa hàng, lá gan cũng lớn hơn. Tiếp xúc là rõ, nàng chỉ có biểu cảm và khí chất đáng sợ mà thôi.
“Sắp hết hàng.” Thẩm Thiến nhìn tình hình.
Hôm nay nàng không định bổ sung, Võ Tôn không phải làm bằng sắt.
Hoa tặng sớm đã bán sạch. Bởi vì đông người, ngươi một bó ta một bó mua đi, mấy chậu hoa cũng bán gần hết.
Lâm Dịch muốn chen vào xem.
Các nam sĩ xung quanh hung hăng nhìn hắn, ra vẻ ngươi dám chen ngang, ta dám giết chết ngươi.
Lâm Dịch trợn trắng mắt, cho dù dễ dàng giải quyết mấy người này, nhưng không thể tự tay đánh sạp hàng của Thiến tỷ, trực tiếp phất tay hô lớn: “Chị, chị...... Ta ở đây!”
Thẩm Thiến phát hiện Lâm Dịch, vỗ tay nói: “Mọi người nhường đường, em trai ta đến!”
Mọi người vội vàng ngoan ngoãn tránh ra.
Thì ra là em trai của bà chủ a!
Lâm Dịch cảm thấy rất ngưu bức, ý thức rất tốt a.
“Muốn thêm hàng không?” Lâm Dịch thấy không còn nhiều hàng, dò hỏi.
“Hôm nay không bổ sung, không cần phải phiền toái như vậy.” Thẩm Thiến lắc đầu.
“Bổ sung đi, ta chưa mua được mà!”
“Đúng vậy, chúng ta xếp hàng rất lâu, chẳng lẽ không được mua?”
......
Người xếp hàng khá phiền muộn, xem ra khá nhiều người không mua được, bắt đầu không vui vẻ, lớn tiếng kháng nghị.
Thẩm Thiến hơi nhíu mày, lạnh giọng nói: “Cửa hàng của ta, chẳng lẽ cần các ngươi dạy? Nếu cần thì ngày mai lại đến, hiểu chưa?”
Nàng không thích bị bắt chẹt, ngươi muốn mua, chẳng lẽ ta nhất định phải bán.
Đã giờ cơm rồi!
Khí chất này vừa ra, mọi người xung quanh như si như say, cảm thấy không phí chuyến này.
Lâm Dịch trợn trắng mắt.
Sau đó hắn giúp đỡ hỗ trợ, nhanh chóng bán hết mấy chậu hoa còn lại rồi đóng cửa chuẩn bị về.
Phần lớn đều nghe lời tán đi.
Nhưng có mấy người cực kì cá biệt, vậy mà muốn theo dõi Thẩm Thiến.
Thẩm Thiến chỉ nhìn qua, mấy người kia cảm thấy lạnh cả người, nào dám tiếp tục.
“Chưa từng thấy ai không tuyên truyền mà có thể buôn bán tốt như thế, quả nhiên do Thiến tỷ đẹp.” Lâm Dịch đẩy Thẩm Thiến, vui vẻ nói.
Thẩm Thiến hừ lên: “Đừng cho rằng không biết vì sao bọn hắn đến, vậy mà có người đưa tiền để ta mắng bọn hắn mấy câu, đúng là...... Một lời khó nói hết.”
Nàng rất giỏi giết người, nhưng không quen mắng người, nếu không ưa thì giết luôn cho nhanh.
Lâm Dịch cười nói: “Nếu ngày nào cũng thế, sợ rằng Thiến tỷ sẽ phát đại tài!”
“Tuy ta chưa từng buôn bán, nhưng cũng biết tình huống này là nhất thời, không thể hằng ngày như thế. Mấy ngày nữa, bọn hắn hết cảm giác mới mẻ, công việc sẽ nhàn hơn, chắc có thể kinh doanh bình thường.”
Thẩm Thiến cười một tiếng, trước đó không ai dám mua, nàng chịu đả kích rất lớn.
Về sau tuy thuận lợi, nhưng phong cách dần dần lệch đi.
Trở về tiểu khu, Thẩm Thiến tự đẩy xe về nhà tắm rửa thay quần áo. Lâm Dịch cũng tắm rửa sạch sẽ rồi bắt đầu nấu cơm.
Cơm tối mọi người cùng ăn.
Sau bữa ăn, Đường Tư nói: “Cửa hàng của Thiến Thiến đã xong, sáng mai ta sẽ xuất phát, rời khỏi mười ngày nửa tháng, không cần tiễn.”
“Chị...... Trên đường cẩn thận.” Lâm Dịch nhìn nàng.
Đường Tư vui vẻ nói: “Yên tâm, ta rất mạnh. Có việc thì gọi Thiến tỷ, đừng nhìn nàng ngồi trên xe lăn, đối phó Võ Tôn sơ kỳ thì dễ như trở bàn tay, tốt hơn chính ngươi mạo hiểm.”
Thẩm Thiến không nhịn được nhíu mày: “Hôm nay ta thấy ngươi, đoán được ngươi từng động thủ, chỉ không ngờ phiền toái như thế, lại bị Võ Tôn chú ý đến?”
Thẩm Bối Bối cũng lo lắng nhìn qua.
Gần đây vận khí của Lâm Dịch rất xấu, bị Cửu Tinh tháp chú ý, mọi người rất quan tâm đến hắn.
Lâm Dịch chưa mở miệng, Đường Tư đã chắt lưỡi: “Chú ý? Ngươi quá xem thường hắn, hôm nay hắn xử lý một Võ Tôn!”
Thẩm Bối Bối trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lâm Dịch.
Ngay cả Thẩm Thiến cũng ngây người, lẩm bẩm: “Ấy...... Không thể nào!”
Sau khi Lâm Dịch kiềm chế khí tức, trông thực lực chỉ là Võ Sư trung kỳ, cách Võ Tôn rất xa. Cho dù là Võ Tôn xã hội, cảnh giới chênh lệch lớn như thế, không dễ đối phó.
“Có yêu thú giúp ta, không phải một mình ta giết!” Lâm Dịch cường điệu.
Nói thật ra, mình còn sử dụng đạo cụ, cộng thêm yêu thú trợ giúp, mới miễn cưỡng xử lý đối phương.
“Yêu thú?” Thẩm Thiến và Thẩm Bối Bối sững sờ.
Lâm Dịch nhìn Thẩm Bối Bối: “Thư ký!”
Thẩm Bối Bối nhíu mày: “Gọi là quản lý!”
Lâm Dịch cạn lời, dù gọi là quản lý, nhưng ngươi toàn làm công việc của thư ký mà!
Hắn lập tức đổi xưng hô: “Quản lý, yêu thú kia chưa từng đả thương người, hay là...... Chúng ta hủy nhiệm vụ tìm nó đi?”
Thứ nhất là chó giúp mình, đây là có qua có lại.
Thứ hai gia hỏa kia đủ mạnh, hình như có thể câu thông. Chỉ cần không đi chọc nó, chắc sẽ không có chuyện đả thương người.
Để võ giả đi tìm, Lâm Dịch lo bọn hắn chỉ vì cái trước mắt, muốn bắt nó đổi cống hiến, dẫn đến thương vong thì phiền toái.
“Chuyện này......” Thẩm Bối Bối do dự.
Dù sao liên quan đến an toàn, khẳng định không mặc kệ được.
Đường Tư suy nghĩ một lát: “Hủy đi, nó là yêu thú cấp 4, Võ Sư đỉnh phong mới có thể đối phó. Cho dù võ giả của Đến Ngay Đây tìm được, cũng không thể làm gì.”
Yêu thú cấp 4 ngang với Võ Sư đỉnh phong.
Đến Ngay Đây toàn mời chào võ giả xã hội, song phương cùng có lợi.
Võ Sư trung hậu kỳ bình thường, tích đủ tài nguyên là rời đi phát triển sự nghiệp của mình.
Đến Ngay Đây cũng không ngừng hấp thu máu mới gia nhập.
Nhưng cường độ không khả quan, không có mấy Võ Sư đỉnh phong.
“Không ngờ là yêu thú cấp 4, muốn báo cáo xử lý không?” Thẩm Bối Bối nghiêm túc.
Trong thành xuất hiện yêu thú cấp 4, nếu thật sự đả thương người, ảnh hưởng sẽ rất lớn. Nhất là bị dân chúng biết, dễ gây nên hỗn loạn.
Tình huống này, chỉ có thể mời cao thủ ra mặt giải quyết.
Đường Tư nhìn Lâm Dịch: “Ngươi nghĩ thế nào?”
“Gia hỏa này rất tốt với ta. Cho ta thời gian, ta nghĩ cách thu phục nó.” Lâm Dịch cần bảo tiêu, yêu thú hiển nhiên là phù hợp nhất, không sợ bại lộ bí mật của mình.
“Vậy thì cho ngươi một tháng, nhưng trong một tháng này, nếu xảy ra sự kiện nó đả thương người, chúng ta chỉ có thể ra tay.” Đường Tư cân nhắc.
Một tháng, coi như cho Lâm Dịch kỳ hạn lớn nhất.
Để cho nhân tố bất ổn như thế du tẩu trong thành, rất là đáng sợ.
Lâm Dịch suy nghĩ một lát, một tháng chắc là gặp được nó. Đến lúc ấy nói ra tình hình hiện nay, chắc có thể thuyết phục được nó.
“Được, ta sẽ nghĩ cách tìm nó.” Lâm Dịch gật đầu.
Thẩm Thiến thấy xong chuyện này, mở miệng nói: “Nói về Võ Tôn đi, rốt cuộc là sao?”
Lâm Dịch kể lại tình huống lúc ấy.
Mình cho rằng thần thức 600 mét đã nghịch thiên, nhưng không ngờ đối phương nấp trên cao nhìn xuống. Kết quả là ngoài phạm vi 600 mét, mình mơ mơ hồ hồ bị phát hiện.
Cũng nhắc nhở Lâm Dịch, bây giờ có nhiều biện pháp giám sát từ xa, 600 mét không phải nghịch thiên, cũng cần lưu ý đến mặt này.
Thẩm Thiến nghĩ lại còn sợ: “Sớm biết như vậy, ta nên đi theo ngươi.”
Đường Tư trợn trắng mắt: “Ngươi quên à, ai cũng có bí mật, hắn có không ít, nếu không thì lén lút chạy đến đó làm gì. Chúng ta cứ kệ đi.”
Ai cũng có bí mật không muốn bị người ngoài biết.
Truy vấn ngọn nguồn thì không tốt.
Thẩm Thiến đương nhiên rõ ràng, Đường Tư đã dặn đi dặn lại, đừng tìm kiếm bí mật này, lúc thích hợp Lâm Dịch sẽ nói ra.
Lâm Dịch áy náy: “Xin lỗi, ta cũng có khó khăn, sau này sẽ giải thích rõ ràng.”
Đường Tư vỗ vai hắn: “Đừng nghĩ quá nhiều, mọi người đều rõ ràng, có gì phải xin lỗi, chuyện này thì để sau này nói đi!”
Thẩm Thiến bỏ qua chủ đề này, lo lắng nói: “Về sau ngươi đừng ra ngoài thì hơn, nếu cần thiết thì gọi ta đi cùng.”
“Ta tạm thời không ra ngoài, cùng lắm là dạo chơi trong thành, chỗ đông người thì không sợ.” Bây giờ muốn ra ngoài thì dùng đại bảo kiếm, cẩn thận một chút, chắc sẽ không bại lộ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK