Hạ Nguyệt nghĩ, chắc đây là khảo nghiệm của lão bản đi!
Đồng gia tuy sụp đổ, nhưng không ảnh hưởng đến nàng. Bản thân có năng lực, cho dù là Xà gia tiếp nhận, cũng có thể lưu lại.
Đồng gia so với Xà gia thì như trẻ con, song phương chênh lệch quá lớn.
Lẽ ra Đồng gia sụp đổ, nàng trời xui đất khiến vào Xà gia cũng là chỗ tốt. Nhưng sau khi nói chuyện, nghe ngóng được tình huống của Lâm Dịch, nàng vẫn lựa chọn đi theo hắn.
Dệt hoa trên gấm dễ, tặng than trong tuyết khó.
Ở Xà gia, bất kể nàng nỗ lực thế nào, cũng không có thành tựu lớn.
Nhưng bên Lâm Dịch vừa sáng lập, thành công thì nàng chính là cấp nguyên lão, lợi ích tuyệt không nhỏ. Cho nên nàng mới đánh cược, cược vào tương lai của Lâm Dịch.
Thua thì với bản sự của nàng, cũng tìm được đường ra.
Nghe Lâm Dịch nói đến dược liệu, nàng từ từ nói: “Về sau ta kiếm cơm ở chỗ lão bản, gọi ta Hạ là Nguyệt hoặc tiểu Nguyệt cũng được. Mạo muội hỏi một câu, lão bản muốn thu mua dược liệu gì?”
Lâm Dịch nhìn Thẩm Bối Bối.
Thư Ký sớm có chuẩn bị, rất bình tĩnh lấy giấy bút cho hắn.
Hắn tiện tay vẽ ra hình dáng đại khái, viết ra một vài đặc trưng.
Hạ Nguyệt quan sát một hồi mới hỏi: “Có công hiệu cụ thể không?”
“Ngọt ngon, rất nhiều nước, không thể dùng cho tu luyện, không có tác dụng với võ giả và yêu thú.” Lâm Dịch nói thẳng.
Ngũ Linh quả vô dụng với võ giả và yêu thú.
Bởi vì ngũ hành tương sinh, tuần hoàn không thôi, không có thủ đoạn luyện hóa thì không đánh tan được ngũ hành chi lực cân bằng, đương nhiên không hút được linh khí đối ứng, chỉ có thể làm trái cây.
Hạ Nguyệt hơi ngạc nhiên, không có công hiệu đặc biệt, chỉ ngon?
Vậy thì có lợi nhuận gì?
Trên thương trường nói chuyện thương trường, nàng tuy không phải thương nhân nhưng cũng rõ ràng đạo lý này, không hiểu ý Lâm Dịch.
Thẩm Bối Bối cũng buồn bực: “Nếu chỉ để ăn thì ngươi lấy về làm gì?”
“Trưởng bối rất thích ăn trái cây này.” Lâm Dịch nghĩ kỹ lí do thoái thác.
Hạ Nguyệt cũng thông cảm, vì trưởng bối mà.
Thẩm Bối Bối thì sáng mắt lên.
Lâm Dịch có cái rắm trưởng bối!
Hắn có người quen nào, Thẩm Bối Bối biết rõ ràng, đã đào sạch nội tình của hắn. Thích ăn trái cây chưa từng nghe nói này, còn là trưởng bối, không phải cao nhân sau lưng hắn thì ai?
Nàng đã nghĩ, quan phương có nên trồng một ít không, đến lúc đó đưa cho đối phương.
Nhưng nghĩ lại, không tiếp xúc được đối phương, còn không bằng giao cho Lâm Dịch, dù sao cũng là người mình.
Hạ Nguyệt suy nghĩ: “Vật hiếm thì quý, không nghe nói khu vực cấp 1 cấp 2 có quả tương tự. Nếu phải đi sâu khu vực cấp 3 cấp 4, ta thấy định giá 5.000 một quả, chắc sẽ có võ giả tham dự.”
Võ giả chạy khắp nơi, bọn hắn sẽ thường xuyên ra khỏi thành săn giết yêu thú, Võ Sư mới có thể vào khu vực cấp 3 cấp 4. Nếu có người thu mua, có lẽ bọn hắn sẽ thuận tiện tìm.
“5.000 có rẻ quá không?” Lâm Dịch nhíu mày.
Hắn lo lắng định giá quá thấp, võ giả không để ý đến, làm trái cây ăn thì tức chết người. Nhưng nếu định giá quá cao thì lo lắng võ giả thấy có mờ ám, giấu đi không bán.
Bây giờ hắn chiếm ưu thế biết trước tất cả, người khác không dùng được, mới dám tùy ý định giá thu mua.
Với tu sĩ thì tuyệt đối là vô giá chi bảo.
Bởi vì có thể thành tựu Địa Đạo Trúc Cơ hoàn mỹ nhất.
Trái cây mà thôi, 5.000 một quả còn chê quá cao?
Hạ Nguyệt không hiểu rõ.
Thẩm Bối Bối suy nghĩ: “Giao cho bên ta xử lý đi, chúng ta ra mặt sẽ tốt hơn.”
Võ giả có bối cảnh quan phương dễ điều động hơn.
Thấy nàng ôm chuyện này, Lâm Dịch cũng mừng rỡ.
Hắn cân nhắc một lát, vẽ một ít dược liệu ra để Hạ Nguyệt lưu ý giúp. Đều là dược liệu dùng ở Trúc Cơ cảnh, Lâm Dịch tuy không biết đan phương, nhưng trong thư tịch có ghi chép.
Mình cũng sắp Trúc Cơ, chuẩn bị sớm cũng tốt.
Lúc Hạ Nguyệt gần đi, Lâm Dịch tiện tay nhét cho nàng mấy viên Huyết Khí đan nhất phẩm. Thứ này không sợ tuồn ra ngoài, Đại Hạ sẽ nhanh chóng phổ cập.
Nhưng Hạ Nguyệt thử xong thì ánh mắt càng kiên định, thấy mình quyết định không sai, đoán được vì sao Xà gia xem trọng Lâm Dịch.
Có lẽ mình bắt được cơ hội nào đó.
Lâm Dịch sẽ không nhúng tay căn cứ dược liệu, giao hết cho nàng quản lý.
Ngoại trừ yêu cầu đặc biệt của hắn, mặt khác đều do nàng xử lý. Cộng thêm còn Xà gia, có thể cung cấp dược liệu luyện đan, căn bản không lo nguồn tiêu thụ.
Lớn mạnh là chuyện sớm muộn.
Giữa trưa Lâm Dịch và Thẩm Bối Bối không về.
Sau khi ăn cơm, đi học viện Bách Võ đón Tống Bảo Nhi và Xà Huệ, tiện tay cho các nàng đan dược.
Uông lão gia tử mừng thọ, tiểu công chúa Xà gia đương nhiên phải đi.
Tống Bảo Nhi được mời với thân phận em gái của Lâm Dịch, Uông Tiểu Ngư đã nhiều lần cường điệu điểm này.
Xà Huệ hưng phấn: “Đại ca, tối nay cho Bảo Nhi qua nhà ta chơi đi!”
“Đã xin trường học?”
Tống Bảo Nhi không có nhiều tiểu đồng bọn cùng tuổi, Xà Huệ rất tốt, Lâm Dịch đương nhiên không phản đối, nhưng cũng phải cân nhắc đến trường học.
“Chúng ta xin nghỉ hai ngày, sáng sớm ngày kia về trường.”
Lâm Dịch sững sờ: “Hai ngày?”
Xà Huệ cười hì hì nói: “Đêm mai là buổi hòa nhạc của Alice a, hai chuyện nối liền nhau, xin nghỉ cũng dễ. Đại ca đi không, ta có vé hàng thứ nhất a!”
Buổi hòa nhạc của Alice sao!
Lâm Dịch vốn không có hứng thú, nhưng chung quy là quen biết, Tống Bảo Nhi còn thích như thế, cổ động cũng được, lập tức gật đầu: “Vậy tính thêm ta.”
“Được rồi! Quyết định thế đi.” Xà Huệ vui vẻ.
Thẩm Bối Bối lái xe, nàng quen đường.
Buổi chiều chạy tới Uông gia.
Thọ yến tổ chức ở Uông gia, chủ yếu là người đến thân phận tôn quý, ăn bên ngoài không yên tâm.
Uông Tiểu Ngư nhắn tin hỏi vị trí, ở cửa chờ sớm.
Chờ đến xe của Lâm Dịch xuất hiện thì hưng phấn vẫy tay.
“Bên này!”
Thẩm Bối Bối đỗ xe xong, Uông Tiểu Ngư ôm lấy Lâm Dịch vừa xuống xe, lại chạy đến Xà Huệ và Tống Bảo Nhi, ồn ào dẫn các nàng tham quan nhà Uông gia.
Nhận được tin tức, Lưu Quân ra theo một ông lão. Lão nhân gia trông khoảng 60 tuổi, dáng đi long tinh hổ mãnh, tinh khí thần vô cùng.
“Ấy, chào Uông gia gia!” Xà Huệ trông thấy hắn, vội vàng kêu lên.
Lâm Dịch tỉnh ngộ, vội vàng chào: “Ra mắt Uông lão gia tử.”
Thẩm Bối Bối và Tống Bảo Nhi cũng cúi đầu.
Uông lão gia tử phất tay, ra hiệu đừng thận trọng, sau đó quan sát Lâm Dịch: “Khá lắm, nghe Đường nha đầu nói ta còn không tin. Lực lượng của ngươi, sợ rằng trong Võ Đồ không tìm thấy đối thủ.”
Nghe đồn Tông Sư giơ tay nhấc chân, sơn hà vỡ tan, thực lực không thể coi thường.
Liếc mắt nhìn ra thực lực của Lâm Dịch cũng đương nhiên.
Lâm Dịch không ngờ sẽ gặp đối phương ở đây, cho nên đưa túi xách tới, cung kính nói: “Gia sư nghe nói vãn bối tham gia thọ yến của lão gia tử, nên bảo vãn bối mang ít lễ vật đến.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK