Mục lục
Ngã Mộng Lý Hữu Đại Lão
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện nay, người khống chế đường này là một trung niên, Manh Tân bởi vì có chút thực lực, cộng thêm biết chuyện của quan phương cho nên đi theo đối phương.

Nam nhân này tên là Đinh Hải Tùng, trước đây là người của Tô Mạnh Học.

Sau khi Tô Mạnh Học chết, hắn tiếp nhận đường này.

Nhưng bởi vì lần này Cửu Tinh tháp liều mạng đi bắt Lâm Dịch, cho nên mấy cao tầng chết hết, Đinh Hải Tùng cũng rất hồ đồ.

Thủ đoạn liên lạc với bên ngoài nằm trong tay cao tầng.

Chuyện đặc biệt bí ẩn, hắn cũng không tiếp xúc đến.

Bình thường hắn xử lý chuyện tiền tài, nhưng bởi vì tiền tài, cho nên nắm giữ không ít người.

Sau khi cao tầng xảy ra chuyện, hắn mời chào một đám người, muốn tiếp nhận thế lực của Cửu Tinh tháp.

Cao tầng là người Thượng Võ, bọn hắn thật ra là người Đại Hạ.

Nếu có thể thông qua Manh Tân, dẫn dắt đối phương, chắc sẽ có hiệu quả.

Chí ít tốt hơn trực tiếp tiêu diệt nhiều.

Ba người bàn bạc một hồi, quyết định chuyện này, sau đó mới rời đi.

Sau khi ra ngoài, Thẩm Bối Bối nhận điện thoại. Nàng biến sắc, biểu cảm khá phức tạp, chào Đường Tư rồi vội vã rời đi.

Đường Tư không nhịn được nhíu mày.

Khoảng cách gần như thế, dù Thẩm Bối Bối cố ý đi xa, thấp giọng, nàng cũng nghe được đại khái.

Nhìn bóng hình Thẩm Bối Bối, nàng bước nhanh theo.

......

Sau khi Đường Tư và Thẩm Bối Bối ra ngoài.

Lâm Dịch lấy ra đại bảo kiếm, phi hành tới căn cứ bí mật ở Thường Thanh sơn.

May mà khi đó sợ bại lộ căn cứ bí mật, Lâm Dịch đi lệch hướng, cho nên chiến đấu giữa Đường Tư và Võ Tôn không liên lụy đến chỗ kia.

Tuy Lâm Dịch không cho rằng trận pháp sẽ bị phá hoại dễ dàng, nhưng nó đã lâu năm không được tu sửa, không còn là trạng thái hoàn chỉnh.

Tiến vào căn cứ bí mật, Lâm Dịch hồ đồ.

“Dược liệu đâu, một đống dược liệu sao lại không còn!”

Lần trước để dược liệu lại, Lâm Dịch vốn định câu cá, nhưng mãi mà không được.

Sau đó là Đường Tư chiến đấu với Võ Tôn, cho nên hôm ấy không vào.

Mới cách một ngày, dược liệu đã lại mất.

Lâm Dịch suy sụp.

Gia hỏa này coi dược liệu là cơm sao?

Nhiều thuốc như thế, không sợ no chết à.

Nhìn xung quanh, phát hiện ra nhiều dấu chân chó, Lâm Dịch bó tay.

Gia hỏa này quá thông minh, không dễ rình được nó.

Lập tức về nhà luyện chế Phá Cảnh đan, bận rộn một hồi, Đường Tư gọi tới.

“Lúc này có rảnh không?”

“Có.”

“Ta bận không đi được, Bối Bối có vấn đề, ngươi qua xem có giúp được gì không.”

Lâm Dịch giật mình: “Nàng xảy ra chuyện?”

“Không, người nhà của nàng tới, ta sợ nàng chịu thiệt.”

Lâm Dịch thở phào nhẹ nhõm, may mà là người nhà.

Không đúng!

Trước đó nghe Thư Ký nói, người nhà không thích nàng.

Thẩm Thiến bị thương lâu như thế cũng không thấy người nhà thăm, làm sao đột nhiên xuất hiện.

“Ở đâu, ta đi ngay.”

Đường Tư nói vị trí cho Lâm Dịch, là quán trà ở khu nam.

Lâm Dịch vội vàng thu dọn, vứt bã dược liệu rồi lái xe tới.

Trong phòng bao của Thính Vũ các.

Thẩm Bối Bối nhìn nam nhân mấy năm không gặp, thậm chí khiến nàng thấy xa lạ này, nâng ly trà lên nhấp một ngụm, lạnh nhạt nói: “Ngươi tới làm gì?”

Nam nhân nhíu mày: “Nói chuyện kiểu đấy với cha sao?”

Thẩm Bối Bối lạnh nhạt nhìn hắn: “Vậy ta nên dùng giọng điệu gì, cha? Tự vấn lòng xem, ngươi có coi ta và chị là con gái của mình không?”

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng trải nghiệm được tình cha.

Một vài người có tư tưởng trọng nam khinh nữ rất kinh khủng.

Muốn sinh con trai đến thành ma chướng.

Đáng tiếc ông trời không tốt, liên tiếp sinh hai con gái. Thai thứ ba thì mẹ không cẩn thận sinh non, bị đả kích rất lớn, tinh thần có vấn đề, sau đó bị đưa đến bệnh viện.

Cha mình Thẩm Gia Hoa thờ ơ lãnh đạm, nuôi tình nhân bên ngoài thì có con trai, về nhà càng ngày càng ít.

Về sau mẹ chết bệnh, thi cốt còn chưa lạnh, hắn đã đưa tiểu tam về nhà.

Đó mới là bắt đầu cho ác mộng của Thẩm Bối Bối.

Thẩm Thiến có tiềm lực khá tốt, cộng thêm lớn hơn Thẩm Bối Bối, thỉnh thoảng lão gia tử sẽ nhắc đến, nên nữ nhân kia không dám nhằm vào nàng.

Lúc ấy Thẩm Bối Bối chưa đến trường, trong nhà chịu nhiều đau khổ.

Nữ nhân kia thường xuyên nhốt nàng trong phòng, không cho ra ngoài, nghĩ hết biện pháp ức hiếp nàng, giày vò nàng. Chị và mình nhiều lần nói với cha, nhưng cha ruột lại thờ ơ lãnh đạm, chỉ vì đối phương sinh con trai.

Bởi vì có mẹ như vậy, tính cách của thằng nhãi cũng nát bét, đi theo mấy anh em họ, rảnh rỗi là ức hiếp mình.

Nữ nhân kia giam mình lại, bọn hắn giả thần giả quỷ hù dọa mình.

Thẩm Thiến để hết trong mắt, bắt đầu chuẩn bị từ rất sớm.

12 tuổi nàng trở thành Võ Đồ, dùng thời gian rảnh kiếm tiền. 16 tuổi trở thành Võ Sư, thấy thời cơ đã đến, mang mình rời khỏi cái nhà kia.

Bởi vì nàng mưu đồ đã lâu, trữ không ít tiền, cuộc sống của hai chị em không khó khăn.

Về sau Thẩm Thiến tòng quân nâng cao bản thân, Thẩm Bối Bối ở lại Bách Võ thành đọc sách.

Sau đó thì bị thương, Đường Tư được nàng nhờ vả nên tìm tới cửa.

Cuộc sống trôi qua như thế.

Thẩm Bối Bối rất ít khi nghĩ tới nhà, cũng không hề cho rằng người nhà sẽ tìm đến. Dù sao bọn hắn đã thờ ơ với hai chị em nhiều năm như thế.

Tuy hai người chạy rất xa, nhưng Thẩm gia cũng có năng lực. Nếu muốn tra, bốn năm chắc đã tìm thấy chu ti mã tích.

Thẩm Gia Vận nhíu mày: “Mê sảng à, các ngươi không phải con gái của ta, là con gái của ai?”

“Ngươi đến Bách Võ thành từ bao giờ, đã thăm chị chưa?”

“Ta vừa hỏi được tung tích của các ngươi đã vội vàng chạy tới, còn chưa đến bệnh viện.” Thẩm Gia Vận đoán được nàng sẽ hỏi như thế.

Thẩm Bối Bối khinh thường cười: “Sợ là thấy chị bị thương, không có giá trị lợi dụng nên lười đi thăm!”

“Mới mấy năm không gặp, tính cách của ngươi vặn vẹo vô cùng, Thiến Thiến dạy ngươi kiểu gì!” Thẩm Gia Vận bất mãn, dường như Thẩm Bối Bối làm hắn rất mất mặt.

Thẩm Bối Bối nhìn hắn: “Thấy tính cách của ta vặn vẹo, làm ngươi mất mặt? Vậy ngươi có thể như trước đây, không cần quan tâm đến chúng ta, không coi chúng ta là con gái, dù sao chúng ta đã không coi ngươi là cha.”

Thẩm Gia Vận thở sâu, bình phục cơn giận: “Ta không tới đây để đấu khẩu với ngươi, ta cũng biết những năm này mắc nợ ngươi, bây giờ đến đền bù này. Ngươi thu dọn đồ đạc, ngày mai về với ta.”

“Về, vì sao phải về?” Thẩm Bối Bối không hề động tâm.

Thái độ cao cao tại thượng này, nào giống đền bù.

“Khi chị ngươi còn bé đã định việc hôn nhân. Nàng thì giỏi lắm, bỏ nhà chạy thẳng, tìm khắp nơi không thấy, còn tự mình đi tòng quân, cuối cùng gặp kết cục này, làm sao có thể gả cho đối phương. Ta dẫn ngươi tới cho người ta xem, nếu thích hợp thì gả thay chị ngươi!” Thẩm Gia Vận như đang nói một chuyện không đáng kể.

Thẩm Bối Bối khó tin nhìn hắn.

Nam nhân này ngàn dặm xa xôi chạy tới, không phải thăm con gái bị thương, thăm con gái rời nhà trốn đi, mà bởi vì hôn sự?

Qua nhiều năm như thế, hắn chưa bao giờ thay đổi, chưa từng để hai người trong lòng.

Không biết vì sao, Thẩm Bối Bối không cảm thấy thương tâm lắm.

Có lẽ từ rất lâu trước đây, nàng đã hết hi vọng với người này.

Đáp ứng đến gặp mặt, cũng chỉ vì kết thúc.

“Được ngươi coi trọng như thế, ngàn dặm xa xôi chạy đến tìm chúng ta, nhà kia chắc có quyền có thế lắm!” Thẩm Bối Bối trào phúng nhìn hắn.

Với đối phương, giá trị của mình và chị chỉ có như thế.

Thẩm Gia Vận nhìn nàng: “Ngươi nên rõ ràng, thời đại này võ giả quan trọng đến mức nào. Thẩm gia có hôm nay, đều nhờ thân phận Võ Sư đỉnh phong của ông ngươi, nhưng hắn đã già, không sống được mấy năm. Anh em họ và em ngươi thì kém, đến nay vẫn là Võ Đồ, chúng ta phải cân nhắc cho người một nhà.

Ngươi đừng thấy tủi thân, đối phương là gia tộc Võ Tôn, tuy mới vào Võ Tôn, nhưng Võ Tôn chính là Võ Tôn. Đúng là vừa vặn, ngày trước làm ăn với nhau, quan hệ cũng khá tốt, lúc đính hôn cũng không ngờ bọn hắn có hôm nay. Nếu ngươi có thể gả đi, vinh hoa phú quý không thiếu, nửa đời sau không cần ưu sầu.”

Võ Tôn mà thôi.

Ngươi có biết chị chính là Võ Tôn?

Ngươi có biết nàng có giao tình quá mệnh với Tình tỷ và Đường tỷ.

Ngươi có biết địa vị của Tình tỷ?

Ngươi có biết địa vị của Đường tỷ?

Ngươi có biết cho dù ta, luận thân phận địa vị cũng không sợ Võ Tôn bình thường?

Nàng chê cười: “Không phải chị đính hôn sao?”

“Ta đã hỏi thăm, sợ là đời này nàng chỉ có thể nằm trên giường. Nàng không nghe lời nên xong một đời, chẳng lẽ ngươi cũng muốn học theo? Nữ nhân cuối cùng phải xuất giá, ngươi coi như trèo cao thiếu gia Lưu gia.” Thẩm Gia Vận lạnh nhạt nói.

“Miễn đi, ta không với cao nổi. Còn ngươi, muốn nịnh bợ người ta như thế, vì sao không tự gả đi?” Thẩm Bối Bối châm chọc khiêu khích.

Thấy Thẩm Bối Bối khó chơi, Thẩm Gia Vận biến sắc: “Ngươi rõ ràng cho ta, ta không thương lượng với ngươi, mà đang mệnh lệnh ngươi. Thu dọn đồ đạc, trở về với ta, gả cho thiếu gia Lưu gia ngay!”

“Vì sao phải nghe ngươi?”

“Ta là cha ngươi!”

Thẩm Bối Bối lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi có tư cách nói lời này?”

“Máu trong người ngươi là của ta thì phải nghe lời ta. Ta đổi ý rồi, đi theo ta ngay!” Thẩm Gia Vận hết kiên nhẫn, vỗ tay một cái, hai bảo tiêu khôi ngô từ ngoài phòng bao đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK