Về việc tu sĩ Kim Đan viên mãn này có thể nhìn ra trận pháp bao vây của hắn, hắn không hề để tâm. Trận pháp bao vây của hắn đừng nói là tu sĩ Kim Đan viên mãn đến sau này nhìn ra được, dù là Đồng Trung trước mặt cũng đã nhìn ra. Chỉ là với bọn họ mà nói, trận pháp của hắn không đáng nhắc tới, nên không hề để tâm.
Sự lợi hại của trận pháp bao vây này, chỉ có mình Diệp Mặc biết, dù chỉ là trận cơ bao vây cấp ba, nhưng Diệp Mặc tin rằng, một khi hắn làm xong trận pháp này, sau đó phát động trận pháp bao vây, dù là tu sĩ Kim Đan viên mãn cũng chạy không thoát.
Tu sĩ Kim Đan viên mãn đến sau này nhìn Diệp Mặc, sau đó lại thản nhiên nói:
- Nể tình thân thế giàu có của mày, ta để cho đối thủ của mày chết trước.
Nhưng Diệp Mặc lại thấy lời của y, dường như có chút không ổn. Nhưng không ổn ở chỗ nào, thì hắn lại không nghĩ ra.
Áo Kỳ Long vì bị đối phương im hơi lặng tiếng xâm nhập vào tiểu đảo còn không biết được, nên vẫn có chút kiêng kị, ngược lại không nói tiếng nào. Lúc này nghe thấy lời nói không kiêng nể gì của đối phương, liền nhịn không được.
Nhưng Đồng Trung lại chặn ở phía trước của y, hỏi:
- Vị bằng hữu này, tên tu sĩ giàu có mới nổi này có ân oán với chúng tôi, chuyện này vốn không liên quan gì đến anh, lẽ nào anh lại phải chọc gậy bánh xe sao? Hơn nữa, "thương hội Ngạo Thành" của tôi cũng không dễ dàng để cho bất cứ ai ức hiếp.
Tên tu sĩ Kim Đan viên mãn kia cười nhạt một tiếng nói:
- Mày đừng cứ mở miệng ra là "thương hội Ngạo Thành", "thương hội Ngạo Thành" tuy không tệ nhưng vẫn chưa được ta để mắt tới. Thứ mà ta muốn đoạt, dù có là ông trời xuống đây, ta cũng phải giành được.
- Nói như vậy nghĩa là anh đây định đánh một trận với chúng tôi rồi?
Đồng Trung bỗng lại nắm chặt kim chùy bát giác kia lạnh giọng nói.
Tu sĩ Kim Đan viên mãn kia nhìn kim chùy bát giác trong tay Đồng Trung với vẻ khinh thường, lạnh giọng nói:
- Cái thứ sắt vụn của mày dùng để đối phó Kim Đan tầng năm còn có thể, nhưng muốn đối phó với ta, thì còn non lắm.
- Thật không biết xấu hổ, mày cũng chẳng qua là một tu sĩ Kim Đan mà thôi, còn tưởng bản thân mình là Nguyên Anh rồi. Long đại ca, giết chết tên hống hách này đi.
Nữ tu sĩ kia không biết lên cơn gì bỗng vô cùng khinh bỉ nói với tu sĩ Kim Đan viên mãn tới sau này.
Chỉ có Diệp Mặc hiểu rõ trong lòng, tu sĩ Kim Đan viên mãn đến sau này làm trì hoãn thời gian cô ta lấy nhẫn trên tay của hắn, nên mới bất mãn với tu sĩ này.
Tu sĩ Kim Đan viên mãn lúc nãy còn nói năng rất hòa nhã bỗng lạnh mặt lại, y liền quay đầu lại vung tay một cái. Nữ tu kia thậm chí còn chưa nhìn rõ là thứ gì, vẻ mặt khinh bỉ liền đơ ra, ngay sau đó, thân thể cô ta phun ra một vũng máu.
Cô ta không dám tin, nhìn về tu sĩ Kim Đan viên mãn kia, miệng muốn nói câu gì đó, nhưng cô ta lại không nói được chữ nào, thì đã tắt thở.
Một tu sĩ Kim Đan tầng hai lại bị giết chết trong nháy mắt, đừng nói là Áo Kỳ Long không dám tin, dù là Diệp Mặc cũng rất kinh ngạc. Hắn đã cố đề cao tu sĩ Kim Đan viên mãn này rồi, nhưng sự thật y còn lợi hại hơn tưởng tượng của hắn.
Một kích lúc nãy của tu sĩ Kim Đan viên mãn kia, Diệp Mặc nhìn rất rõ, là một sợi tơ đen mảnh dài, sợi tơ giống như sống vậy, tốc độ nhanh vô cùng, chớp mắt đã xuyên thủng đan điền của nữ tu kia.
Hơn nữa còn có một điều khiến Diệp Mặc kinh ngạc là, sợi tơ kia nhìn rất mảnh, nhưng sau khi nó xuyên thủng đan điền của nữ tu kia, liền phát ra sức sát thương rất mạnh, làm ngực cô ta thủng một lỗ đầy máu.
Sợi tơ mảnh thật lợi hại, Diệp Mặc thầm thán phục trong lòng, nếu lúc nãy người mà người đàn ông này đánh lén là hắn, hắn có thể tránh khỏi không, cũng còn chưa biết.
- Mày dám giết Phi Phi, ta muốn mày phải chết…
Việc đầu tiên mà Áo Kỳ Long phản ứng lại chính là tức giận vô cùng, y bất chấp tất cả, vung ra thanh kiếm bạc to lớn trong tay, muốn động thủ.
Thấy Áo Kỳ Long lại có dũng khí dám ra tay với tu sĩ Kim Đan viên mãn có tu vi hơn hẳn y, Diệp Mặc mới cảm thấy tên Áo Kỳ Long này cũng không đến nỗi tệ.
Nhưng Đồng Trung lại ngăn y lại:
- Đợi một chút, thiếu hội chủ.
Áo Kỳ Long hai mắt đỏ bừng bị Đồng Trung níu kéo như vậy, ngược lại trở nên bình tĩnh, ánh mắt của y trở nên lạnh lùng, thanh kiếm bạc to lớn kia, vờn quanh đầu của y, như sẽ lao tới giết người bất cứ lúc nào.
- Anh bạn đây thật lợi hại, hôm nay chúng tôi chịu thua, xin cáo biệt từ đây.
Sau khi Đồng Trung kéo lấy Áo Kỳ Long, lại thấp giọng nhận thua muốn bỏ đi, hoàn toàn không có ý báo thù cho nữ tu kia.
Tu sĩ Kim Đan viên mãn kia bỗng cười ha hả:
- Muốn đi sao? Hẳn là mày đã nhận ra ta là ai rồi phải không, nếu đã nhận ra rồi, mày cảm thấy ta còn để mày đi sao?
Diệp Mặc bỗng giật mình, sau khi hắn nghe xong, mới phản ứng lại, tu sĩ Kim Đan viên mãn trước mắt này, về diện mạo lại không hề để lại cho hắn chút ấn tượng nào, gương mặt của y quả thật bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, dù là để giữa đám đông liếc mắt nhìn, sau này mãi mãi cũng không nhớ lại được.
Người này giống với hắn, cũng đeo mặt nạ, hơn nữa mặt nạ của y cao cấp hơn cái của hắn nhiều. "Cửu biến" của hắn còn thông qua biến hóa các kiểu mặt không giống nhau để thay đổi, còn mặt nạ của tên này, rõ ràng chính là loại pháp bảo không gây cho người ta bất kì ấn tượng nào.
Hơn nữa Diệp Mặc khẳng định, tên Đồng Trung kia sở dĩ nhận ra tu sĩ Kim Đan viên mãn trước mắt này, rõ ràng không phải vì diện mạo của y, mà là vì một chiêu vừa nãy mà y ra tay giết nữ tu kia. Cũng chính là thông qua sợi tơ kia, mới nhận ra được.
Đồng Trung nghe thấy lời của tu sĩ Kim Đan viên mãn kia, sắc mặt liền tái nhạt. Nhưng y vẫn ôm quyền, nói một cách kiêng kị:
- Đúng vậy, tôi đã nhận ra anh bạn, đệ tam Kim Đan Danh Nhân Đường ở Bắc Vọng Châu…
Đối phương đã đoán ra được rồi, y có che giấu nữa cũng không còn ý nghĩa gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Áo Kỳ Long kinh sợ nói:
- Anh lại là Mạc Thiên Lý đệ tam Kim Đan Danh Nhân Đường ở Bắc Vọng Châu?
Nói xong câu này, sắc mặt của Áo Kỳ Long cũng trở nên trắng bệch. Đừng thấy bọn họ có hai người, nhưng so với Mạc Thiên Lý, thì còn kém xa. Y không ngờ rằng Mạc Thiên Lý lại xuất hiện ở nơi này.
Y có lý do để sợ hãi, tên thật của Mạc Thiên Lý hoàn toàn không phải là Mạc Thiên Lý, chỉ vì y họ Mạc, hơn nữa thủ đoạn độc ác, dưới tay y chưa từng có người nào sống sót. Mọi người đều đổi tên y thành Mạc Thiên Lý, ý chính là nói đánh nhau với người này, đừng tới gần y trong vòng ngàn dặm, chỉ cần đến gần, thì nhất định sẽ chết. Một người đáng sợ đến như vậy, người khác có thể không sợ hay sao?
Người gặp phải y trên cơ bản đều đã chết sạch, nên từ trước đến giờ cũng không có ai biết rốt cuộc y trông như thế nào. Y cũng là người duy nhất không tham gia thi đấu của Kim Đan Danh Nhân Đường, lại trở thành tu sĩ đệ tam của Kim Đan Danh Nhân Đường ở Bắc Vọng Châu. Thậm chí còn có người nói, y còn từng chém chết tu sĩ Nguyên Anh sơ kì, đương nhiên chuyện này không có người biết.
Đây là chuyện của mấy chục năm rồi, hiện giờ nói không chừng y đã có thể giành danh hiệu đệ nhất Kim Đan. Áo Kỳ Long biết, người khác kiêng kị y là thiếu chủ của "thương hội Ngạo Thành", nhưng Mạc Thiên Lý người ta hoàn toàn không bận tâm.
- Ra tay.
Đồng Trung cũng là một người quyết đoán, y nghe xong lời của Mạc Thiên Lý, liền biết rằng bất luận thế nào, Mạc Thiên Lý cũng sẽ không tha cho hai người bọn họ.
Áo Kỳ Long kia cũng không phải kẻ ngốc, sau khi nghe xong hai chữ ra tay, liền vung ra thanh kiếm bạc to lớn lần nữa, đồng thời vừa đưa tay là một lá bùa được phóng ra. Hiện giờ trong thời gian ngắn y chỉ có thể kích phát bùa chú cấp sáu, nhưng bùa chú cấp sáu tuy không thể làm gì Mạc Thiên Lý, nhưng cũng có thể trì hoãn đối phương trong vài phút.
Trong một lúc, ánh sáng bạc đầy trời, ánh lửa chớp sáng, khí thế cũng vô cùng đáng sợ.
Kim chùy bát giác khổng lồ của Đồng Trung lại nén không gian xung quanh lại lần nữa, gào thét bổ về phía Mạc Thiên Lý, đồng thời trong tay y lại xuất hiện một hạt châu đen. Diệp Mặc biết hạt châu này, nó gọi là "Xích Hồng Lôi", trước đây khi ở "Sa Nguyên Dược Cốc", có một người đã dùng nó đối phó với hắn, kết quả là bị hắn hút mất nguồn sét bên trong.
Thấy Mạc Thiên Lý cười nhạt, Diệp Mặc liền biết rằng dù Áo Kỳ Long và Đồng Trung đều tung chiêu, e rằng cũng không phải là đối thủ của Mạc Thiên Lý.
Không ngờ tên Mạc Thiên Lý này lại lợi hại như vậy, Diệp Mặc cũng bất chấp "Vô Ảnh" đang ngủ say rồi, trực tiếp đưa thần thức tiến vào thế giới Trang vàng, cho "Vô Ảnh" một "Thần Thức Thứ" rất nhẹ.
Bản thân hắn đang cần tên này giúp đỡ, mà nó lại ngủ khò trong thế giới Trang vàng, sao được chứ?
"Vô Ảnh" đang làm kén, bị "Thần Thức Thứ" của Diệp Mặc làm tỉnh giấc, khi nó tiếp nhận ý nghĩ thần thức của Diệp Mặc, liền không hài lòng bò ra khỏi kén, duỗi duỗi chân với Diệp Mặc. Nhưng cuối cùng vẫn thuần phục trước sự uy hiếp của Diệp Mặc, bị Diệp Mặc ném ra ngoài.
Diệp Mặc phát hiện "Vô Ảnh" vốn dĩ chỉ có một chút màu vàng sau lưng, bây giờ màu vàng kia đã to gần phân nửa rồi. Trong lòng hắn liền mong đợi, không biết hiện giờ bản lĩnh của "Vô Ảnh" như thế nào rồi.
Tiếng nổ "ầm ầm" mạnh mẽ vang lên, Diệp Mặc lại chú ý đến ba người đang đánh nhau, lại phát hiện lúc này ngực của Áo Kỳ Long đang rỉ máu, vẻ mặt không cam lòng nhìn Mạc Thiên Lý, rõ ràng là không sống nổi rồi. Thanh kiếm bạc oai phong kia của y đã bị ném sang một bên, ánh bạc đầy trời trong không trung cũng đã tan biến mất.
Cả người Đồng Trung dính đầy máu, kim chùy bát giác của y bị vô số sợi tơ đen bao lấy, nhưng không có cách nào động đậy. Còn "Xích Hồng Lôi" mà y vung ra cũng bị vô số tơ đen quấn chặt, không có cách nào để kích phát.
Những sợi tơ đen kia lại càng lúc càng nhiều, Mạc Thiên Lý chỉ có quần áo tóc tai là hơi rối, hoặc là nói trên quần áo có rách mấy lỗ lớn, chỉ có thế mà thôi, thần sắc của y lại bình tĩnh như thường, rõ ràng y không hề nghi ngờ việc chém chết Đồng Trung.
Sắc mặt Đồng Trung nhợt nhạt, mồ hôi rơi lã chã, Diệp Mặc phát hiện, không chỉ có kim chùy bát giác và "Xích Hồng Lôi" của y bị vô số tơ đen bao vây, không động đậy được. Đồng thời phía trước y còn có một sợi tơ đen lơ lửng, chỉ là sợ tơ đen này đang từ từ tiến gần đến đan điền của y.
Đồng Trung biết rõ chỉ cần tơ đen kia tiến đến đan điền của y, y nhất định sẽ chết, nhưng lại không có cách nào ngăn cản. Dù y đã dốc toàn sức, thúc giục chân nguyên toàn thân, cũng chỉ có thể ngăn cản tơ đen kia tiến về trước chậm một chút mà thôi.
Diệp Mặc thầm run sợ, ban đầu Mạc Thiên Lý khống chế một sợi tơ đen giết chết nữ tu kia trong chớp mắt, Diệp Mặc đã có lòng kiêng kị với tơ đen của y rồi. Nhưng giờ xem ra, tơ đen mà y khống chế lại không chỉ có một sợi.
Có điều Diệp Mặc cũng là người quyết đoán, hắn biết rằng muốn đánh lén thì chính là lúc này, nếu không chờ sau khi tên Mạc Thiên Lý này giải quyết xong Đồng Trung, thì bản thân hắn sẽ đi đời.