- Hừ..., không hiểu không nên nói lung tung, người phụ nữ này cũng không phải là muốn chết, cô đại diện cho Băng Hồ so tài hai trận đều thắng. Nghe nói nàng là đệ tử nội môn Thái Ất Môn, sau khi tham gia trận đấu Băng Hồ, liền gả vào Thái Ất Môn, sau đó trở thành đệ tử Thái Ất Môn, anh nói xem Thái Ất Môn sẽ giết cô sao?
- Đúng đấy, trận đấu ngày hôm qua tôi cũng có xem, nàng là cao thủ Huyền cấp đỉnh cao, một Huyền cấp đỉnh cao vẫn chưa tới ba mươi tuổi. Năm đó ở Hàng Thủy thành xuất hiện một người có tư chất ưu tú chính là nàng, hình như tên Mục Tiểu Vận...
- Khó trách cô ta muốn khiêu chiến Thái Ất Môn, đoán chừng là muốn lưu lại ấn tượng gì đó cho Thái Ất Môn? Tôi nói đúng chứ.
...
Sau khi Mục Tiểu Vận lên đài, dưới đài có rất nhiều bàn luận, nhưng không ai cho rằng Mục Tiểu Vận là đang khiêu chiến Thái Ất Môn.
Bởi vì những ẩn môn hạng nhất này ngoại trừ những đệ tử thiên tài ra, nếu không thì không thể nào khiêu chiến thành công. Bởi vì khiêu chiến ẩn môn hạng nhất, thấp nhất cũng là tu vi Địa cấp, thậm chí là cao thủ có nửa bước Tiên Thiên. Một trăm năm trước, Thái Ất Môn và Côn Càn Môn sở dĩ có thể khiêu chiến thành công, đó là một trường hợp đặc biệt, bởi vì lúc ấy đã xảy ra một chuyện, nhưng cũng không phải mỗi lần đều sẽ có người khiêu chiến thành công.
Kỷ Y Lan nhanh chóng xoay lưng rời đi, cô biết đi tìm bà ngoại cũng không có tác dụng gì, nhưng vẫn đi tìm bà. Mỗi người đều biết rằng, người khiêu chiến chỉ cần lên lôi đài, phát ra lời khiêu chiến, chẳng khác nào khiêu chiến có hiệu lực rồi, sẽ không cho phép xuống dưới.
Mục Tiểu Vận công khai khiêu chiến như thế. Người tại hiện trường đều biết, Thái Ất Môn không thể không biết. Chẳng những Thái Ất Môn, ngay cả tam đại ẩn môn hạng nhất còn lại và mười hai ẩn môn cấp một đều chú ý nhìn chằm chằm Mục Tiểu Vận trên lôi đài.
"Hừ!" Vị trí chủ tịch Thái Ất Môn trên đài hừ lạnh một tiếng, trong mắt một gã lão đạo gầy gò lộ ra tia nhìn bất mãn. Lão quét nhìn Dư trưởng lão ngồi ở bên cạnh một chút, sau đó nhìn thẳng một gã đàn ông tóc thưa thớt, trán tỏa sáng mập mạp ngồi ở sườn biên cách đó không xa.
Một hồi lâu. Lão mới lên tiếng:
- Kim trưởng lão, người phụ nữ này chính là đệ tử Băng Hồ có tư chất hạng nhất mà ông nói đấy ư?
- Đúng vậy, Tề Phó môn chủ...
Tên tai to mặt lớn Kim trưởng lão mặc dù ở trước mặt người khác rất uy phong. Nhưng ở trước mặt Tề Phó môn chủ, bộ dạng lại phục tùng như cũ, không dám có chút phản bác.
Tề Phó môn chủ lại giọng điệu lãnh đạm nói:
- Gia nhập môn phái yếu tố đầu tiên chính là trung thành với môn phái. Nhưng người phụ nữ này đối với Thái Ất Môn ta rõ ràng hận ý cuồn cuộn, ông lại muốn để người như thế gia nhập Thái Ất Môn ta?
"Ách..." Kim trưởng lão có chút nghẹn lời, nhưng sau một lát, ông ta liền kịp phản ứng, vội vàng nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Cô ấy là người mà đệ tử khi ở phàm tục đã có đính ước, đệ tử vốn cũng không định trở về cùng nàng thành thân, chỉ có điều không nghĩ tới tư chất cô ấy lại là nhất đẳng, hơn nữa sau này khi gặp lại, đệ tử cũng có ý tưởng đối với cô ấy, cho nên...
Thấy Phó môn chủ từ chối cho ý kiến. Kim trưởng lão lại bổ sung nói:
- Nếu môn chủ cảm thấy cô ấy không thích hợp làm đệ tử Thái Ất Môn chúng ta, thì để cho cô ấy đến hầu hạ đệ tử Thái Ất Môn chúng ta cũng được, cũng không thể để cô trưởng thành ở Băng Hồ.
- Ừ...
Tề Phó môn chủ nghe xong lời Kim trưởng lão nói, gật gật đầu. Ông ta cho rằng Kim trưởng lão nói rất đúng, cho dù không thể nhận Mục Tiểu Vận loại thiên tài này làm đệ tử Thái Ất Môn. Nhưng cũng không thể để cô đủ lông đủ cánh, tăng cường lực lượng cho Băng Hồ.
- Sư phụ, đệ tử đã nhìn trúng Mục Tiểu Vận, con muốn lên đài nhìn cô ấy một chút, cô ấy khiến con nhớ tới một cô bé năm đó con đã gặp ở bên ngoài...
Lúc này một gã đàn ông hơn ba mươi tuổi, bỗng nhiên đứng lên thi hành lễ nói.
Nghe xong lời của người đàn ông này. Tề Phó môn chủ nhíu nhíu mày, lập tức nói:
- Nguyên Trọng, con quá mức phù hoa rồi, mấy năm nay con chỉ từ Huyền cấp đỉnh cao thăng cấp đến Địa cấp sơ kỳ, là bởi vì con sa vào nữ sắc...
Người đàn ông này nghe xong lời này, lập tức cam đoan nói:
- Sư phụ, đệ tử lần này là rất nghiêm túc, nếu mà có được người phụ nữ này, đệ tử cam đoan sẽ không đi gặp người phụ nữ khác. Đệ tử sở dĩ tu luyện không có tiến bộ, cũng bởi vì cô bé mấy năm trước đã khiến đệ tử luôn nhung nhớ.
Tề Phó môn chủ thở dài, một lát sau mới lên tiếng:
- Nguyên Trọng, chuyện mấy năm trước con cũng đừng nhắc tới nữa, ta luôn cảm giác có chút bất an.
- Sư phụ, người quá lo lắng rồi, Thái Ất Môn là một trong tam đại nội ẩn môn hạng nhất, có người nào dám giương oai trên đầu chúng ta? Hơn nữa sự tình này đã qua nhiều năm như vậy, không phải là một chút sự tình đều không có sao. Hơn nữa đệ tử cam đoan, lần này chiếm được người phụ nữ kia, đệ tử khẳng định cố gắng tu luyện, giống như Đỗ Đô Thiên năm đó.....
Người đàn ông tên Nguyên Trọng lại cam đoan nói.
Tề Phó môn chủ rõ ràng rất cưng chiều Nguyên Trọng, tuy rằng lời này của Nguyên Trọng có chút không đáng tin cậy, nhưng ông ta vẫn thở dài như cũ nói:
- Cẩn thận một chút là tốt, chỉ có điều cô gái này...
Kim trưởng lão thấy Tề Phó môn chủ nhìn qua, lập tức biết chuyện gì xảy ra, ông ta có chút khó làm. Tuy nhiên không đợi ông ta mở miệng, phía sau ông ta đã có một gã đàn ông trẻ tuổi đi ra.
Người đàn ông trẻ tuổi đi ra phía trước Tề Phó môn chủ liền nói:
- Tề môn chủ, Mục Tiểu Vận nguyên là thị nữ mà sư phụ cấp cho đệ tử, nếu Nguyên sư huynh có thể xem trọng cô ta, kia là phúc khí của nàng. Đệ tử nguyện ý nhường người thị nữ này cho Nguyên sư huynh, xem như một chút tấm lòng của đệ tử.
- Được, cậu rất tốt, cậu tên là gì?
Nguyên Trọng sau khi nghe thấy người đàn ông này nói như vậy, lập tức vui vẻ ra mặt vỗ vỗ bờ vai của y.
Người đàn ông trẻ tuổi lập tức rất kính cẩn khom người nói:
- Mặc Hữu Thâm đã từng gặp qua Nguyên sư huynh, đệ tử vừa mới thăng cấp đệ tử cốt cán Thái Ất Môn.
- Hoá ra cậu chính là Mạc Hữu Thâm à, cậu rất được.
Nguyên Trọng lại khen ngợi Mạc Hữu Thâm một chút.
Thái độ của Mạc Hữu Thâm chẳng những khiến Kim trưởng lão nhẹ nhàng thở ra, ngay cả Tề Phó môn chủ cũng gật gật đầu, Mạc Hữu Thâm này coi như là có mắt nhìn, biết cái gì có thể thuộc về mình, cái gì mình không thể nhúng tay vào.
Nhìn thoáng qua Mạc Hữu Thâm tán thưởng, Tề Phó môn chủ nói với Nguyên Trọng:
- Con đi đi, tuy nhiên về sau con cần phải hồi tâm đấy.
- Vâng, sư phụ.
Nguyên Trọng được sư phụ cho phép, lập tức mừng rỡ, không chút nghĩ ngợi, liền bay lên không trung, không bao lâu liền đã rơi trên lôi đài.
Nguyên Trọng thân hình cử trọng nhược khinh (xử lý việc khó một cách dễ dàng), lập tức liền đưa tới sự náo nhiệt cho cả sảnh. Mọi người vỗ tay vang lên.
- Nhìn thấy rồi chứ, người đó chính là Nguyên Trọng sư huynh, đệ tử của Tề Phó môn chủ Thái Ất Môn. Mới ba mươi tuổi đầu, cũng đã là tu vi Địa cấp, đây mới thực sự là thiên tài nha...
- Khó trách công phu khinh không tốt như vậy, hóa ra là Nguyên sư huynh Thái Ất Môn à...
Người ủng hộ dưới đài bình luận rất náo nhiệt, Nguyên Trọng đương nhiên nghe thấy được, y dương dương đắc ý ôm quyền tứ phía, sau đó đánh giá Mục Tiểu Vận đối diện, trong lòng càng nhìn càng yêu thích.
- Tiểu Vận sư muội, anh tên là Nguyên Trọng, là đệ tử nòng cốt Thái Ất Môn, sư phụ anh chính là Tề Đam, Tề Phó môn chủ Thái Ất Môn. Vừa rồi sư phụ anh đã hứa gả em cho anh rồi, em không cần lo lắng về Mạc Hữu Thâm, y cũng đã đồng ý. Anh vừa gặp đã yêu em, em yên tâm, anh về sau nhất định sẽ đối tốt với em...
Mục Tiểu Vận giống như không nghe được lời Nguyên Trọng nói, không chút lựa chọn giơ loan đao trong tay lên, một đao bổ ra.
...
Lấy tốc độ Diệp Mặc, chỉ với thời gian rất ngắn liền đã đến núi Thần Châu, nhưng hắn ở cách ngoài núi Thần Châu ba mươi dặm, lại lần nữa cảm nhận được cấm chế cấm bay. Giống như Ngũ Uẩn Sơn, bên này căn bản cũng không có biện pháp bay lên.
Diệp Mặc trong lòng thầm than, thực lực của hắn vẫn quá thấp, nếu có một ngày thực lực của hắn cao đến trình độ nhất định, hoàn toàn có thể xem thường cái gọi là cấm chế cấm bay trước mắt. Mà hiện tại hắn không thể không xuống dưới, sau đó đi bộ đi tới trong núi Thần Châu.
Nhưng Diệp Mặc cũng đồng thời xác định trước đây ở Thần Châu quả thật là thắng địa tu chân. Chỉ có điều theo thời gian trôi qua, linh khí nơi này dần dần tiêu tan, điều này mới khiến tu chân dần dần thoái hóa, cuối cùng thích hợp hơn cho việc tu luyện cổ võ.
Linh khí dồi dào, tốc độ tu luyện cổ võ cũng càng thêm mau, nhưng không có linh khí cổ võ cũng có thể tu luyện. Cổ võ ỷ lại linh khí không bằng tu chân ỷ lại linh khí, cho nên nói lấy tài nguyên dược liệu ở tiểu thế giới, tu luyện cổ võ ngược lại là thích hợp nhất.
Những nơi cấm chế cấm bay, trước đây nói không chừng chính là một môn phái lớn, hoặc là một thành thị lớn.
Diệp Mặc cho dù không bay, chạy bộ tới núi Thần Châu, tốc độ cũng nhanh giống như bay. Nơi này không giống như Ngũ Uẩn Sơn, Ngũ Uẩn Sơn chẳng những là nơi cấm chế cấm bay, hơn nữa chạy bộ trên mặt đất cũng có trở ngại. Nhưng nơi này chỉ có cấm bay, trên mặt đất không có trở ngại.
Hơn ba mươi dặm, Diệp Mặc căn bản cũng không cần mất nhiều thời gian liền đã đi tới. Thời điểm hắn tới chân núi, thần thức cũng đã quét thấy Mục Tiểu Vận một đao bổ về phía người đàn ông đối diện, mà Mục Tiểu Vận mới luyện khí tầng ba, người đàn ông kia đã là Địa cấp sơ kỳ rồi.
Đối với Diệp Mặc mà nói, thời điểm hắn luyện khí tầng ba, đối mặt với một người tu vi Địa cấp, cũng không phải dễ dàng đối phó được như vậy đâu. Mà kinh nghiệm đánh nhau của Mục Tiểu Vận gần như không có, cô tại sao có thể là đối thủ của đối phương?
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc dùng sức dưới chân, cả người giống như một trận gió xoáy thổi lên đỉnh núi Thần Châu. Hắn gần như là đạp trên bả vai vô số người xông lên lôi đài.
"Tinh tang" Nguyên Trọng cản lại loan đao trong tay Mục Tiểu Vận, tia lửa văng khắp nơi khiến Nguyên Trọng biết Mục Tiểu Vận là sát thủ.
Một phụ nữ mỹ mạo như thế, không ngờ xuống tay lại vô cùng độc ác, điều này càng làm cho Nguyên Trọng muốn chinh phục người phụ nữ thoạt nhìn rất dịu dàng trước mắt này, kỳ thật giống như cây ớt.
- Xem một đao của tôi.
Nguyên Trọng biết một đao kia của Mục Tiểu Vận khẳng định có thể ngăn trở y, cho nên y dùng tám phần nội khí đánh xuống. Y không cần xuất đao, mà là muốn cùng Mục Tiểu Vận chơi trò em tới anh lui đánh một hồi, càng đơn giản càng tốt.
Nhưng thời điểm một đao kia đánh xuống, không chỉ có y ngây ngẩn cả người, ngay cả mọi người ngồi dưới lôi đài cũng đều ngây ngẩn cả người. Mục Tiểu Vận giống như cầu chết, không ngờ hoàn toàn đã quên ngăn cản một đao trước mắt, mà là vui mừng nhìn ra ngoài lôi đài...