Diệp Mặc không ngờ từ Hải Giác đi ra, lại đến được đảo Nhân Trúc, đám người quay đầu lại nhìn, làm gì còn bóng dáng của Hải Giác? Giống như bọn họ căn bản xuất hiện ở nơi này vậy. Hải Giác quả nhiên không còn tồn tại, không ai biết được Hải Giác xuất hiện ở chỗ nào và từ lúc nào.
- Ấu Huê dẫn đường đi, chúng đến đảo Nhân Trúc xem sao. Diệp Mặc hiểu ra được ý tứ của Giải Ấu Huê, nói với cô.
…
Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc đến đảo Nhân Trúc, nhưng con người Giải Phong này thì Diệp Mặc lại rất thích. Diệp Mặc không biết lúc trước đảo Nhân Trúc như thế nào, hắn chắc rằng đảo Nhân Trúc tuyệt đối sẽ không xuất hiện như này, trên đảo bị tàn phá oanh tạc tùm lum, sớm cũng không nhìn ra bóng dáng nguyên vẹn nữa rồi, mấy đường rãnh cực lớn hiện rõ trên đảo là nơi có linh mạch đã bị lấy đi.
Giải Ấu Huê trực tiếp lao lên đảo đỡ những bức tường đổ nát hoang tàn mà khóc thất thanh, cô sống trên đảo này cũng mấy chục năm, nhưng bây giờ quay về lại biến thành như này, cha sống chết không rõ, chị cả và em gái cũng sống chết không biết thế nào, cái này quả thực cô khó lòng mà chịu được.
Lạc Ảnh và Sầm Thiên Cầm đến an ủi Giải Ấu Huê, Diệp Mặc và anh em họ Hạnh cũng đến đảo Nhân Trúc. Từ vị trí của đảo Nhân Trúc, Diệp Mặc có thể nhìn ra nơi này tuyệt đối là nơi tu luyện thích hợp nhất trong Vô Tâm Hải, không ngờ Đồ Tử Chân lại độc ác đến vậy, phá hủy đảo Nhân Trúc thành bộ dạng như này.
- Tôi nhất định phải tìm người đàn bà đó báo thù.
Giải Ấu Huê khó khăn lắm mới được Lạc Ảnh và Sầm Thiên Cầm khuyên nhủ trấn tĩnh lại một chút lại nắm chặt nắm đấm, sự căm hận trong giọng nói cũng không thể nào điều chế được.
Nếu Giải Ấu Ngưng rắn giọng nói những lời này, Diệp Mặc cũng cảm thấy bình thường, Giải Ấu Huê nói ra những lời này, có thể thấy cô rất thù hận Đồ Tử Chân kia. Cô có một gia đình êm ấm, cứ như vậy bị Đồ Tử Chân ra tay hãm hại tiêu hủy hoàn toàn.
Diệp Mặc lại cảm thấy Giải Phong chưa chắc đã bị Đồ Tử Chân giết chết, mặc dù hắn chưa từng thấy Giải Phong ra tay, nhưng hắn lại biết Giải Phong không đơn giản như vậy. Ông không phải là đối thủ của Đồ Tử Chân là điều chắc chắn, nhưng nếu nói thông qua bí thuật gì đó chạy trốn từ tay Đồ Tử Chân, thì cũng có thể.
Giải Ấu Huê sau khi xin Diệp Mặc dùng một trận pháp phong bế đảo Nhân Trúc lại, mới bảo Diệp Mặc trong trận pháp này cho thêm tinh huyết để phân biệt. Chỉ có người của Giải gia mới có thể tiến vào trong trận pháp này. Sau đó cô để lại một miếng ngọc giản trong trận pháp này, thông báo cho người của Giải gia tiến vào trận pháp, muốn tìm cô thì đến Mặc Nguyệt Chi Thành tìm.
Vốn dĩ Diệp Mặc còn định đi tìm một chút vận đen của Đồ Tử Chân, nhưng Giải Ấu Huê nói vậy rồi, Diệp Mặc quyết định để Giải Ấu Huê tự mình đi báo thù. Nếu như hắn đi tiêu diệt Bằng đảo rồi, Giải Ấu Huê ngược lại cũng không còn động lực để tu luyện nữa.
Đến lúc đó hắn lại truyền công pháp thần thức lại cho Giải Ấu Huê, dù gì cũng là bạn kết giao với Giải Phong. Còn Giải Ấu Huê tu luyện đến thế nào có thể là đối thủ của Đồ Tử hay không, Diệp Mặc hoàn toàn biết, bản lĩnh của Đồ Tử Chân rất lợi hại, nhưng Diệp Mặc tin rằng sau khi thông qua mình dạy dỗ, Giải Ấu Huê sẽ không kém gì Đồ Tử Chân.
Chỉ có điều Giải Ấu Huê muốn báo thù, phỏng chừng trong Tu Chân giới rất khó, vì Đồ Tử Chân có thể sớm đã phi thăng rồi, nhưng cô ít nhất cũng có thể phản sát tiêu diệt bằng được Bằng đảo của Đồ Tử Chân.
Sau khi rời khỏi đảo Nhân Trúc, tốc độ của Thanh Nguyệt mới nhanh thực sự, lúc này anh em họ Hạnh mới hiểu ra, hóa ra tốc độ lúc trước của Thanh Nguyệt cũng chưa phải là nhanh nhất. Với tốc độ này, cho dù từ Đông Huyền châu đến Nam An châu phỏng chừng cũng không tốn bao nhiêu thời gian
Bọn họ cũng đang ngồi đoán đẳng cấp của Thanh Nguyệt rốt cục là thế nào rồi, là bán tiên khí hay tiên khí?
Thanh Nguyệt trên đường vun vút lao, một số yêu thú đừng nói là chặn đường, thấy tốc độ của Thanh Nguyệt như vậy, cũng sớm đã nấp sang một bên. Pháp bảo phi hành tốt quả thực khiến người khác đỏ mắt. Nhưng một khi pháp bảo phi hành của anh tốt đến một mức nhất định rồi, thì cũng sẽ không khiến người khác đỏ mắt nữa, mà chỉ có thể khiến người khác kinh hãi.
Không có bản lĩnh nhất định, làm gì có được loại chân khí phi hành như này? Làm gì có được quyết tâm nghênh ngang bay vun vút như vậy được.
Anh em họ Hạnh hoàn toàn không có tâm trạng ở trong khoang thuyền nghỉ ngơi nữa, một tháng ngồi đơ ra ở lối vào Thanh Nguyệt. Lúc này bọn họ trong lòng lại càng kích động, có một thứ gì đó khó có thể miêu tả thành lời muốn nổ tung ra vậy.
Lúc trước khi bọn họ đến Vô Tâm Hải, lúc nào nơi nào cũng cẩn thận, nào là sợ tu sĩ cao cấp hoặc là yêu thú phát hiện ra tung tích.
Làm gì còn nghênh ngang như này mà bay vun vút qua Vô Tâm Hải? Căn bản không cần ẩn nấp gì, căn bản cũng không cần trốn tránh, đó chính là thực lực. Lúc này sự khâm phục của bọn họ đối với Diệp Mặc cũng không còn từ ngữ nào có thể hình dung được nữa rồi, lại càng quyết tâm đến Đông Huyền châu sau khi xử lý chuyện xong, lập tức cùng Diệp Mặc đến Nam An châu tu luyện.
Thanh Nguyệt trên đường nghênh ngang như vậy không chút che giấu nào mà vun vút lao đi, quả thực cũng gặp vài yêu thú cao cấp, thậm chí còn có một con yêu thú cấp mười một, cũng gặp vài tên tu sĩ Hóa Chân, trên đường không có ai dám chặn Thanh Nguyệt lại, trước tiên không nói có thể chặn lại được hay không, những người trên pháp bảo phi hành này làm sao có thể tầm thường được? Một khi chọc giận người trên pháp bảo phi hành này rồi, thì chính là hành động tìm đến cái chết.
Diệp Mặc quả thực không giống như những gì mà anh em họ Hạnh nghĩ, hắn sở dĩ quang minh chính đại như vậy nghênh ngang đi, là vì hắn cảm thấy mình căn bản cũng không cần đi dấu giếm tung tích của mình. Lúc trước khi hắn là tu vi Ngưng Thể tung hoành Vô Tâm Hải, còn phải giấu tung tích, bây giờ hắn hoàn toàn không cần phải làm như vậy nữa rồi. Nếu làm như vậy thì cũng có chút khoa trương một chút, nhưng lại có thể đến Đông Huyền châu với tốc độ nhanh nhất
…
Một tháng sau, bên ngoài Tất Thông thành một thành phố ven biển phía nam gần Đông Huyền châu có sáu tu sĩ tiến vào, ba nam ba nữ. Sáu người này rõ ràng chính là đám người Diệp Mặc, bọn họ chỉ tốn một tháng, có thể từ đảo Nhân Trúc đến được vùng biên Đông Huyền châu, Tất Thông thành.
Sở dĩ tiến vào Tất Thông thành, là vì anh em họ Hạnh có một cửa hàng ở Tất Thông thành, bọn họ hàng năm đều mưu sinh ở một nơi gần với Vô Tâm Hải, sau đó, tu vi của hai người cao rồi, thì quyết tâm đến Tất Thông thành làm một cửa hàng của riêng mình.
Hai người bọn họ chính là vì một lần rời khỏi Tất Thông thành, cùng với mấy người bạn hợp lại thành một tổ cùng đến Vô Tâm Hải nhưng không cẩn thận lại lạc vào Hải Giác.
- Đại ca, tên cửa hàng Dực Khê sao lại đổi rồi?
Hạnh Khê nhìn bảng hiệu cửa hàng Canh Môi trước mặt nghi ngờ nhìn Hạnh Dực hỏi.
Hạnh Dực nhíu nhíu mày, thời gian bọn họ ra ngoài mặc dù trăm năm rồi, nhưng một cửa hàng trong Tu Chân giới cho dù ông chủ không có mặt, qua hàng nghìn năm vẫn tồn tại cũng có, huống chi còn chưa đến trăm năm?
- Vào trong hỏi xem.
Hạnh Dực nhíu nhíu mày nói, gã mặc dù không ở đây, nhưng gã vẫn còn có người làm ở đây, hơn nữa bạn đời của gã cũng sẽ qua hỏi. Tên của cửa hàng đổi rồi, chính là nói nơi này chắc chắn cũng xảy ra chuyện gì rồi.
Hạnh Dực và Hạnh Khê bước vào cửa hàng, ra nghênh đón lại là một người căn bản không quen biết gì. Hạnh Dực sững người, ngay lập tức hỏi:
- Ông chủ cửa hàng này đâu?
Tên đó thấy Hạnh Dực vừa bước vào đã hỏi Ông chủ, hơn nữa tu vi cũng cao hơn y nhiều, thậm chí y cũng không nhìn ra được, vội vàng khách sáo nói:
- Anh bạn muốn gì, tìm tôi là được rồi.
Hạnh Khê có chút không kìm chế được nói:
- Nơi này không phải là cửa hàng Dực Khê sao? Sao lại đổi thành cửa hàng Canh Môi rồi?
Tên đó vội vàng nói: - Cửa hàng này chính là ông chủ của cửa hàng Dực Khê đổi lại, còn tại sao lại đổi, thì tôi cũng không biết.
Hạnh Dực và Hạnh Khê nhìn nhau, lập tức nói:
- Gọi Ông chủ của các anh ra đây, nếu không tôi sẽ phá tan cái cửa hàng này ra đấy.
- Vâng, tôi lập tức vào trong gọi.
Tên người làm cũng nghe ra người ta đến gây chuyện, vội vàng phóng truyền tin châu đi.
Đợi một lát lâu sau, từ trên lầu có hai tên tu sĩ rảo chân bước nhanh xuống, một nam một nữ. Người nam tu đó không nhìn anh em họ Hạnh ngay, mà thấy Lạc Ảnh đứng bên cạnh Diệp Mặc, lập tức chăm chăm nhìn.
Diệp Mặc nhíu mày, trong lòng cũng không thích chút nào.
- Lộ Huyễn Canh, thế này là thế nào, sao anh lại có mặt trong cửa hàng của tôi? Cửa hàng của tôi từ lúc nào trở thành của anh rồi? Hạnh Khê tức giận quát lớn, tu sĩ tên Lộ Huyễn Canh trước mặt cũng là kẻ thù của bọn họ, sao bọn họ không quay về, lại biến thành chủ nhân của cửa hiệu của bọn họ rồi?
Tên tu sĩ chằm chằm nhìn Lạc Ảnh, lúc này mới nhìn sang Hạnh Khê, lập tức sắc mặt đại biến, thu lại ánh mắt của mình, con ngươi lóe sáng trong nháy mắt, lại không biết nên nói cái gì.
- Anh…
Hạnh Khê lúc này mới phát hiện Hạnh Dực chằm chằm nhìn nữ tu kia, tay cũng đã siết chặt đến nỗi nổi gân xanh rồi, gã lúc này mới phản ứng lại gọi một câu:
- Chị dâu.
- Sao hai người quay về rồi? Nữ tu đó sau khi gượng gạo gọi một câu, cũng không nhúc nhích gì.
Diệp Mặc đứng bên nghe thấy có chút nghi ngờ, hắn nghe thấy Hạnh Khê nói qua, đại ca và chị dâu của gã tình cảm rất tốt, hơn nữa Hạnh Dực quả thực lúc nào cũng nhớ nhung đến người vợ của mình, không ngờ sau khi quay về lại có kiểu gặp mặt như này. Nữ tu này mặc dù cũng không coi là tuyệt sắc, nhưng dung nhan cũng thanh tú, lại có chút quyến rũ nữa.
Hạnh Dực sắc mặt tái nhợt, miệng tím tái, một lúc lâu sau, phun ra một ngụm máu.
Hạnh Khê vội vàng đỡ lấy Hạnh Dực:
- Anh, anh không sao chứ? Cho dù cửa hàng bị lấy đi rồi, sau khi chúng ta quay về, cũng có thể lấy lại được. Hơn nữa, cửa hàng này chúng ta bây giờ cũng không cần nữa rồi. Chúng ta cần phải đến Nam An châu cùng Diệp Mặc tiền bối, cần cái cửa hàng rách nát này làm cái gì? Cái này có cái gì mà tức giận cơ chứ?
Hạnh Dực vẫn không nói ra một từ nào, người khác không biết gã tại sao lại phẫn nộ, nhưng trong lòng gã thì lại biết rõ nhất. Nữ tu trước mặt là người bạn đời của gã Vô Môi, ở cùng nhau hơn một trăm năm rồi, làm sao lại không hiểu người bạn đời của mình chứ?
Vành tai Vô Môi đỏ ửng, dưới cằm thì lại nổi một đường gân xanh, chứng tỏ cô vừa mới vui thú cùng nam tu này. Vì mỗi lần sau khi bọn họ vui vẻ với nhau xong, thì cô đều có hiện tượng như này.
Trăm năm không quay về, vừa mới quay về lại gặp cảnh tượng như này. Hạnh Dực làm sao không thể tức giận được cơ chứ, ân ân ái ái năm xưa, quả thực chính là một nhát dao quá sâu.
- Vô Môi, cô được đấy, được đấy…
Hạnh Dực nói xong vài câu này, cũng không nói ra được thêm nữa, thậm chí đến tay không kìm chế nổi cũng run lẩy bẩy.
Năm đó là người đàn bà luôn miệng nói không thể rời xa gã nửa bước, hơn nữa lúc nào cũng nghĩ cho gã, sau khi gã đi rồi, chẳng những bán cửa hàng của gã đi, mà lại còn giao cho kẻ thù của gã nữa.
Hạnh Khê lập tức hiểu ra, Lộ Huyễn Canh chẳng những cướp đi cửa hàng của bọn họ, mà cả chị dâu cũng cướp đi luôn. Trong nháy mắt Hạnh Khê cũng tức giận, pháp bảo Đoản Giản trong tay cũng được phóng ra.