Mục lục
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Diệp Phàm (full) - tác giả: Ta Là Lão Ngũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lạc huynh... Hạ Thiên Vực tuy Tiên Tôn không nhiều lắm, nhưng cũng có, Lục Chính Quần kia là Thiên Chủ của một Thiên Vực, một khi anh động thủ với gã, có thể sẽ khiến cho Tiên Tôn hộ vực thậm chí người càng cao tay hơn, hơn nữa cho dù là những người kia không xuất hiện, mười một Hạ Thiên Vực cũng có một liên minh Thiên Chủ, nếu như vô duyên vô cớ tiêu diệt một phủ Thiên Chủ trong số đó, nói không chừng sẽ dẫn đến ah...

Giọng của Tư Thành tiên vương rất lo lắng, trên thực tế, y cũng là thành viên liên minh Thiên Chủ của Hạ Thiên Vực, một khi động thủ, y không có khả năng sẽ không tham gia. Nhưng tu vi đáng sợ của Diệp Mặc, y đã lĩnh giáo rồi, y cho rằng nếu như không phải là Tiên Tôn xuất hiện, cho dù là liên minh Thiên Chủ cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn.

Diệp Mặc lạnh lùng nói:

- Ta không phải là vô duyên vô cớ tiêu diệt một phủ Thiên Chủ, Lục Chính Quần vô duyên vô cớ bắt bớ tu sĩ phi thăng của Lạc Nguyệt ta, ta không giết lão chết tiệt này, khó giải mối hận trong lòng. Lê tông chủ, nếu như anh bằng lòng, thì giúp ta bắt những kẻ Việt Hành Thiên bố trí ở các nơi để giám thị tu sĩ phi thăng của Lạc Nguyệt ta, lại giao cho ta, đồng thời cũng giúp ta đi liên minh Thiên Chủ giải thích một chút.

Tư Thành tiên vương nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, trong lòng thầm than, gã biết Diệp Mặc đã biết rõ mình là người của liên minh Thiên chủ. Hiện tại gã chỉ có hai con đường, một là tiếp tục quan hệ tốt với Mặc Nguyệt tiên tông, một là liên kết với liên minh Thiên Chủ tiêu diệt đối phương. Nhưng gã biết rõ sức chiến đấu của Diệp Mặc, liên minh Thiên Chủ tu vi cao nhất là Tiên vương, đoán chừng cũng không phải là đối thủ của đối phương.

Nghĩ đến Diệp Mặc còn là một tông sư tiên đan cấp bảy, Tư Thành tiên vương rất nhanh thì ra quyết định chắp tay nói với Diệp Mặc:

- Lạc huynh, Lê Khải ta sẽ đánh cược lần này, ta đi giúp anh nhổ cái đinh Việt Hành Thiên, đồng thời giải thích một chút chuyện của Lục Chính Quần với liên minh Thiên Chủ. Nếu như liên minh Thiên Chủ muốn đối phó anh, ta chỉ có thể không tham gia vào thôi

Diệp Mặc mỉm cười nói:


- Lê huynh. Anh yên tâm đi. Tương lai anh tuyệt đối sẽ không hối hận vì quyết định hôm nay của anh. Nếu như anh nói nguyên do sự việc cho liên minh Thiên Chủ. Liên minh Thiên Chủ còn muốn đối phó ta, thì Hạ Thiên Vực về sau sẽ không có liên minh Thiên Chủ tồn tại nữa.

Kỳ thật Diệp Mặc trong lòng cũng rất kỳ quái, Lục Chính Quần kêu gọi bắt bớ tu sĩ phi thăng từ Lạc Nguyệt như thế, chuyện này căn bản là đầu đuôi lẫn lộn, hoàn toàn nói không rõ ràng. Theo lý mà nói, cho dù là gã muốn bắt bớ, cũng phải bí mật tiến hành. Hành động này của gã, chẳng lẽ không sợ người có ý đi điều tra nguyên nhân sao?

Tư Thành tiên vương hít vào một ngụm khí lạnh. Lạc tông chủ này thật là mạnh mẽ ah.

...

Việt Hành Thiên trong mười một Hạ Thiên Vực cũng không coi là nổi tiếng lắm, nhưng Thiên Chủ của Việt Hành Thiên, Lục Chính Quần sau khi thành tựu Quân Tử Tiên Vương, địa vị Việt Hành Thiên lại tăng vọt. Cho dù cái tước vị Tiên vương này của gã là người khác tạm thời đưa cho đấy, cũng không phải được Bia Tiên Vương phong cho, cũng cho gã chút thanh danh.

Bởi vì Lục Chính Quần thành tựu Tiên vương, chỗ đặt phủ Thiên Chủ ở Việt Hành Thiên tiên thành Phong Cương càng phồn vinh vô cùng, vô số tiên nhân và tiên lâu đều muốn có một chỗ đặt chân ở chỗ này.

Diệp Mặc lúc này đang đứng bên ngoài phủ Thiên Chủ ở Việt Hành Thiên, hắn rất là thất vọng, theo tin tức hắn lấy được, Lục Chính Quần không ở tiên thành Phong Cương.

Thậm chí không ở Việt Hành Thiên. Khó trách thủ hạ của gã không ngừng bắt người, có vẻ như là đã nhận được mệnh lệnh của gã, đem những người bắt lại được trước tiên nhốt ở chỗ này chờ gã trở về.

Phủ Thiên Chủ của Lục Chính Quần kiến trúc xa hoa vô cùng, ngay cả so với phủ Thành chủ của Thanh Vi Thiên thì cũng không thấy kém hơn, nhưng diện tích hơi nhỏ một chút mà thôi.

- Ngươi là người phương nào, dám đứng trước phủ Thiên Chủ?

Diệp Mặc chỉ mới đứng ở cửa phủ Thiên Chủ này hơi chút đánh giá vài lần, liền có một gã rơi ở trước mặt hắn quát mắng.

- Lục Chính Quần đi đâu rồi? Hôm nay ta tới giết gã đây.

Diệp Mặc lạnh giọng nói.

Người kia vốn cho rằng Diệp Mặc chỉ là một kẻ hiếu kỳ, bây giờ nghe Diệp Mặc ăn nói ngông nghênh, nói là tới giết Lục Chính Quần, sao còn có thể nhịn được nữa. Gã căn bản là nhìn không ra tu vi của Diệp Mặc, nhưng thấy Tích Loan chỉ là Hư Tiên mà thôi, nghĩ là Diệp Mặc cũng sẽ không cao hơn là mấy, lập tức liền phóng pháp bảo ra muốn công kích Diệp Mặc.

Diệp Mặc chỉ đưa tay liền có một đường đao giết luôn người này, Tích Loan đứng sau lưng Diệp Mặc thấy Diệp Mặc căn bản là không có ý định muốn lấy chiếc nhẫn kia, vội vàng đi lên thu hồi chiếc nhẫn này.

Diệp Mặc trông thấy động tác của Tích Loan, lại không tự chủ nhớ tới Chân Băng Du.

Lúc trước ở Tông Phiêu Thiên hắn chém giết Tiên Ma yêu, Chân Băng Du ở một bên thu Tiên Ma yêu hạch. Lập tức hắn liền lắc đầu, tuy hai người động lực không giống nhau, nhưng trên thực tế hai người đều là người theo đuổi thực lực. Hơn nữa đạo tâm kia của Chân Băng Du, hắn thật sự là không dám lấy lòng.

Trông thấy Diệp Mặc lại ở ngay cửa phủ Thiên Chủ mà chém giết hộ vệ của phủ Thiên Chủ, tiên nhân ở đằng xa lập tức vây quanh, đều khiếp sợ nhìn bên phía Diệp Mặc. Quân tử tiên vương Lục Chính Quần tại tiên thành Phong Cương danh vọng cực cao, lại có thể có người dám đánh tới cửa, đây đúng là vượt trên lẽ thường rồi.

Diệp Mặc quay đầu lại cao giọng nói với mấy tiên nhân đang vây tới:

- Các vị tiên hữu, bổn vương là tông chủ Mặc Nguyệt tiên tông, vốn cũng không có thù hận gì với Lục Chính Quần đây cả. Nhưng sư đệ ta lại là tu sĩ phi thăng từ Lạc Nguyệt, mà Lục Chính Quần lại phát rồ, bốn phía bắt bớ tu sĩ phi thăng của Lạc Nguyệt ta. Khiến cho tu sĩ phi thăng từ Lạc Nguyệt ta không cách nào nương thân, hôm nay ta tới cứu tu sĩ vô tội phi thăng của Lạc Nguyệt ta, đồng thời cũng tìm họ Lục đòi lẽ công bằng.

Nghe thấy giọng điệu của Diệp Mặc, người chung quanh lập tức hiểu là chuyện gì xảy ra. Tiên thành Mặc Nguyệt và Mặc Nguyệt tiên tông vang danh tứ hải, người người đều biết. Mà chuyện Lục Chính Quần làm, rất nhiều người cũng có nghe qua. Phủ Thiên Chủ của Việt Hành Thiên khắp nơi đều đang bắt bớ tu sĩ phi thăng từ Lạc Nguyệt, người ở đây hầu như đều biết.

Cho nên sau khi Diệp Mặc nói xong, rất rõ ràng, báo ứng đã đến rồi. Đây không phải là không báo, mà là thời cơ chưa tới thôi. Một vài tiên nhân muốn ra tay, nghe thấy Diệp Mặc là Tiên Vương, liền câm như hến, cũng không dám ra nói chuyện nữa.

Đáng thương Lục Chính Quần nếu như vẫn còn ở Phong Cương Thiên Vực, nhất định sẽ giết chết cái tên đã hạ mệnh lệnh tùy tiện bắt tu sĩ phi thăng của Lạc Nguyệt. Tên kia căn bản là đã hiểu lầm ý của gã, gã chỉ muốn vụng trộm bắt mấy tu sĩ phi thăng từ Lạc Nguyệt để hỏi thăm tình hình, chứ không phải phát động lên như vậy, làm cho mọi người đều biết.

Trên thực tế, nếu như không có Mặc Nguyệt tiên tông xuất hiện, cho dù là thủ hạ của Lục Chính Quần bắt sạch tu sĩ phi thăng từ Lạc Nguyệt, cũng sẽ không có ai nói gì, thậm chí sẽ không có người truyền tin cho nhau. Nhưng Mặc Nguyệt tiên tông đột nhiên xuất hiện, chuyện này lập tức liền lộ ra hơn nữa còn truyền ra ngoài. Có thể nói Mặc Nguyệt tiên tông xuất thế, cùng với thông báo của Mặc Nguyệt tiên tông, khiến cho chuyện phủ Thiên Chủ của Việt Hành Thiên bắt tu sĩ phi thăng từ Lạc Nguyệt bại lộ nhanh chóng hơn.

Diệp Mặc sau khi nhắn nhủ hoàn tất với tiên nhân đứng ngoài quan sát xong, không khách khí nữa, trực tiếp phóng ra một thanh tiên khí thượng phẩm thông thường, một đao bổ ra chính là đánh vào phủ Thiên chủ này.

Là một Tiên vương, một đao đáng sợ như vậy đánh xuống, cho dù là phủ Thiên Chủ hùng vĩ đến đâu cũng bị chém thành hai nửa.

Hơn mười người của phủ Thiên Chủ muốn ra ngăn cản, trong nháy mắt đã bị Diệp Mặc chém chết, mà càng nhiều tiên nhân biết Tiên vương này đến là muốn tiêu diệt phủ Thiên Chủ, càng ngay cả đánh cũng không dám đánh, mau chóng trốn đi.

Đối với những người đào tẩu kia, Diệp Mặc cũng lười đuổi theo. Hắn tin tưởng Lục Chính Quần sẽ không tùy tùy tiện tiện mà nói ra chuyện Hỗn Độn Thụ, gã nhất định là ém trong lòng mình.

Thanh âm 'Rầm rầm' trầm đục không ngừng vang lên, phủ Thiên Chủ phạm vi hơn mười dặm bị Diệp Mặc hủy diệt hết sạch với tốc độ nhanh chóng, phủ Thiên Chủ hoàn mỹ đẹp đẽ biến thành một đống phế tích.

Cái này cũng chưa là gì, Tiên Nguyên của Diệp Mặc hóa ra một cái xẻng rộng hơn mười dặm trực tiếp xúc xuống một cú, toàn bộ đồ vật trên phế tích này bị Tiên Nguyên này xúc lên. Mà đồ vật trên phế tích phủ Thiên chủ này sau khi bị xúc lên, trực tiếp đổ vào hư không.

Chờ mất một lúc, mọi người căn bản là rốt cuộc không nhìn thấy trên mặt đất chỗ phủ Thiên Chủ có bất kỳ vật gì nữa. Cũng không biết những phế tích kia bị Diệp Mặc đổ vào nơi nào nữa, mọi người chỉ có thể nhìn thấy một mảnh đất bằng vô cùng bằng phẳng.

Tiên nhân chung quanh đứng ngoài quan sát nhìn thấy càng kinh hồn táng đảm hít một hơi lãnh khí, đây mới thực sự là san bằng ah, không còn chút dấu vết nào, không chừa lại chút nào, Tiên vương ra tay quả nhiên đáng sợ.

Nhớ năm đó lúc Lục Chính Quần thăng cấp Tiên vương là náo nhiệt nhường nào, bao nhiêu tông môn đến đây chúc mừng, bao nhiêu người tới trước đón ý nói hùa? Nhưng cảnh tượng náo nhiệt này mới được vài năm, phủ Thiên Chủ của Lục Chính Quần đã bị người ta thực sự san bằng mất.

Vì tu sĩ của Lạc Nguyệt biểu dương chính nghĩa đương nhiên là cần thiết, nhưng đối với Diệp Mặc mà nói, nguyên nhân chủ yếu hắn muốn giết Lục Chính Quần càng là vì 'Hỗn Độn Thụ'. Dù thật sự có Tiên Tôn đối phó hắn, hắn cũng nhất định phải tiêu diệt Lục

Chính Quần. Nếu không một khi Lục Chính Quần được ăn cả ngã về không tiết lộ tin tức ra ngoài, thì những người muốn xuất hiện đối phó hắn không phải là Tiên Tôn nữa rồi, mà là Tiên đế, thậm chí là Thánh đế. Diệp Mặc hắn cho dù là ba đầu sáu tay cũng trốn không thoát.

Sau khi san bằng phủ Thiên chủ này xong, Diệp Mặc lại không hề rời đi, tiên khí trong tay lại bổ ra, mặt đất trống trơn bằng phẳng của phủ Thiên chủ này lập tức chia làm hai nửa, sau một khắc, Tiên Nguyên Diệp Mặc mở rộng ra nhẹ nhàng từ trong lòng đất này túm ra từng dãy phòng giam.

Mấy phòng giam này cho dù là bị Diệp Mặc tóm ra ngoài rồi, vẫn bị cấm chế bảo vệ, căn bản là không thấy rõ lắm bên trong là vật gì.

Diệp Mặc đưa tay chỉ vung vài cái, cấm chế của mấy phòng giam này trong nháy mắt đã bị bổ ra, mà người trong phòng giam lộ ra rõ ràng dưới ban ngày ban mặt.

- Đây chẳng phải là Lục Tiên Đan Mộc tiền bối của tiên thành Phong Cương ta sao? Biến mất mấy năm, ta còn tưởng rằng y đi Trung Thiên vực, không ngờ là bị nhốt trong phòng giam ở phủ Thành chủ.

- Ah, Cương Linh thương hội của ta sao cũng bị nhốt ở trong này?

- Mang Thương, chẳng phải là thiên tài đứng đầu tiên thành Phong Cương ta, được thành chủ đưa đi Tiên Tôn tông môn ở Trung Thiên vực sao? Tại sao lại ở chỗ này?


...


Nhà tù bị Diệp Mặc phá đi cấm chế, người ở bên trong hoàn toàn bị người ta nhìn rõ rành mạch. Trong lúc nhất thời, thanh âm khiếp sợ không ngừng vang lên. Mà những người trong phòng giam kia kinh mạch và xương tỳ bà bị khóa, chỉ có thể dùng con mắt để nhìn, bây giờ đột nhiên xuất hiện dưới ánh sáng, lập tức đều ngây ngẩn cả người.


Khi Diệp Mặc trông thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, lửa giận từ từ bốc lên, người quen trong phòng giam này mà hắn biết thì có năm người: Mông Chẩm, Giải Phong, Tạ Chính Sư, Trì Phỉ, Thuyên Loan. Trong đó Mông Chẩm và Giải Phong coi như là bạn của hắn, Trì Phỉ và hắn quan hệ cũng không tệ, nhưng bây giờ những người này đều bị phong bế kinh mạch, khóa lại xương tỳ bà, hiển nhiên là đã chịu nhiều đau khổ.


Những người này lúc trước tại Tu chân giới, đều là chúa tể một phương, mà bây giờ lại bị người tùy ý vây khốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK