Mục lục
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Diệp Phàm (full) - tác giả: Ta Là Lão Ngũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dường như bị bóng hình quỷ mị của Diệp Mặc dọa cho sợ đến phát khiếp, toàn bộ bốn người trên xe đều đã cầm lấy súng, người cầm đầu, không ngờ lại là một thiếu phụ có gương mặt đẹp đến ma mị.

- Văn Đông...

Diệp Mặc đột nhiên cảm thấy áy náy, mặc dù cái chết của Văn Đông không liên quan gì đến hắn, nhưng cô bị tra tấn thành ra đến như vậy, chắc chắn là vì không muốn nói ra tung tích của hắn.

Văn Đông đã dần dần hồi phục nhờ nguyên khí mà Diệp Mặc truyền cho cô, cô từ từ mở mắt ra. Lúc cô nhìn thấy Diệp Mặc, dường như cảm thấy vô cùng kinh ngạc, rất nhanh cô dùng chút sức lực yếu ớt của mình thì thào nói:

- Diệp Mặc, xin lỗi, làm liên lụy đến anh rồi, Bắc Sa đi truy lùng tung tích, tôi vội vàng chạy chốn, tôi không nói gì...

Chỉ có mấy chữ này thôi, nhưng Văn Đông đã phải dùng hết chút sức lực còn lại của cô. Đầu cô gục vào trong lòng Diệp Mặc, đôi mắt từ từ nhắm lại.

Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng, mặc dù Văn Đông không phải vì hắn mà chết, nhưng lại khiến hắn cảm thấy bị giày vò và đau khổ. Buồn cười ở chỗ chính mình còn đến tìm Văn Đông để tìm nguồn tư liệu bị thất lạc, không hề nghĩ đến chuyện này lại khiến cho Văn Đông ra nông nỗi này.

Hắn và Văn Đông chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng mặc dù Văn Đông là một người phụ nữ, nhưng tính tình rất hào sảng phóng khoáng. Hơn nữa còn vô cùng cứng cỏi, mặc dù cô ấy không nói cho Diệp Mặc biết lúc đầu cô ấy đã lấy tiền đi để làm gì, nhưng Diệp Mặc biết, chỗ tiền đó chắc chắn không phải là dùng cho cô ấy.

Cô ấy có thể vì một Diệp Mặc không thân không quen, sống chết cũng quyết không để lộ tin tức, có thể thấy cô ấy chính là một người phụ nữ trọng tình trọng nghĩa. Có thể trong lòng cô ấy cảm thấy áy náy vì việc làm liên lụy đến Diệp Mặc, nhưng tính cách cao thượng này của cô khiến Diệp Mặc cảm thấy mình nên làm chút gì đó cho cô ấy.

Diệp Mặc ngầng đầu lên, lạnh lùng nhìn bốn tên đang chĩa súng vào người hắn, rồi lại cúi đầu xuống nói với Văn Đông:


- Chị Đông, chị yên tâm đi đi. Diệp Mặc tôi thề, khi nào còn sống thì nhất định sẽ nhổ tận gốc bọn "Bắc Sa", nhất định sẽ đem đống tài liệu kia đến đốt trước mộ chị.

- Diệp Mặc, anh...

Hàn Yên vừa nghe thấy những lời như vậy của Diệp Mặc, lập tức ngây người ra, không cần biết hắn có hủy hoại được "Bắc Sa" hay không, nhưng những nguồn tài liệu đó là của quốc gia, những lời này của Diệp Mặc giống như là có thể tùy tiện lấy rồi đem đốt trước mộ người khác không bằng ý.

Đôi mắt Diệp Mặc hơi hơi đỏ, lạnh lùng nhìn lướt qua Hàn Yên nói:

- Cô câm mồm cho tôi!

Bị Diệp Mặc vô duyên vô cớ chửi, Hàn Yên lập tức bốc hỏa, nhưng nhìn bốn khẩu súng đã lên nòng chĩa xung quanh, nên vẫn cố nhẫn nhịn.

Diệp Mặc quay đầu lại nhìn bốn tên đang cầm súng chĩa vào đầu hắn, lạnh lùng nói:

- Bọn mày chính là lũ tạp chủng của "Bắc Sa"?

- Diễu võ dương oai ít thôi, không sai, bọn tao chính là người của "Bắc Sa" còn mày chính là người dám lấy đi đống tư liệu đó của bọn tao?

Người thiếu phụ cầm đầu mở miệng nói, ánh mắt của cô ta rất lạnh lùng, nhưng lại toát ra vẻ gì đó rất phong tình của một người phụ nữ.

- Chị Đông là do chúng mày tra tấn?

Giọng Diệp Mặc lạnh như băng.

- Đúng thế, là do tao ra lệnh, nhưng mày cũng không cần phải lo lắng, nói không chừng mày cũng sẽ nhanh được hưởng thụ sự đãi ngộ như này thôi.

Ngữ khí của người phụ nữ này thậm chí còn lạnh lùng hơn cả Diệp Mặc, nói xong hừ một tiếng, rồi lại nói tiếp:

- Nếu như mày đồng ý giao ngay món đồ đó ra đây, thì có lẽ mày sẽ không sao đâu, ngược lại sẽ nhận được sự phục vụ rất tận tình của "Bắc Sa" vì lí tưởng cùng chung sống bình đẳng, vì một thế giới hòa bình, nếu như mày còn chút lương tri, thì hãy giao nó ra đây.

Diệp Mặc lần này không thèm nói câu nào, ngón tay giơ ra giữa không trung, những làn gió lạnh thấu xương thổi đến, súng trên tay hai gã đàn ông và mụ đàn bà đó bị làn gió lạnh quét trúng, kỳ dị ở chỗ không hề có chút máu nào bắn ra từ người bọn chúng.

Nhưng vẫn có một gã đàn ông chạy thoát, y trốn được trận đao gió của Diệp Mặc, chạy thẳng ra đằng sau xe, tiếng động cơ xe gầm rú, hướng vào con đường sâu thăm thẳm phía trước.

Chỉ trong chốc lát, những người có mặt ở đây đều trở nên ngây dại, không ngờ những tên sát thủ này đều đã bị chém hết cả rồi? Hơn nữa lại còn không để lại bất cứ dấu vết nào nữa, thậm chí đến cả vết máu cũng không còn.

Đầu óc của Hàn Yên cũng không còn tỉnh táo nữa, cô đánh giá rất cao bản lĩnh của Diệp Mặc, nhưng bây giờ cô mới biết bản lĩnh thực sự của Diệp Mặc còn kinh khủng hơn những gì cô đã tưởng tượng rất nhiều. Cô thậm chí còn quên luôn cả chuyện lúc nãy Diệp Mặc lớn tiếng quát cô. Với thân thủ như vậy, nếu tỉ thí với hắn, hắn thình lình bước tới, mình... Hàn Yên không dám nghĩ nữa.

Tên trốn thoát khỏi trận phong đao của Diệp Mặc, đã lấy lại được tinh thần rất nhanh, có thể thấy trong bốn người thì gã là người có thân thủ cao nhất.

Sau khi bình tĩnh lại, chỉ trong mấy giây, gã đã kịp phản ứng, khẩu súng trong tay y đã nhắm thẳng về phía Diệp Mặc.

Bóp cò trong nháy mắt, gã ta cũng thở phào nhẹ nhõm, người đứng trước mặt hắn quả thực là rất lợi hại, nếu như lúc nãy mình phản ứng không nhanh, không chừng đã nằm một đống giống ba người kia rồi.

Tiếng súng vang lên trong chớp mắt, gã bỗng mơ hồ cảm thấy có một cái bóng đang bay lơ lửng trước mặt mình, rồi bàn tay cầm súng của gã trở nên lạnh toát, gã nhìn bàn tay mình theo bản năng, bàn tay đó đã bị chặt đứt đến tận cổ tay, máu tươi không ngừng chảy ra.

Lúc này lời của Diệp Mặc bỗng từ đâu truyền tới:

- Tao muốn chặt đứt tay của mày, mày tưởng rằng mày có thể chạy thoát sao?

Gã hoảng sợ quay người lại, thấy Diệp Mặc đang ôm Văn Đông đứng cách đó không xa.

Mọi người ở đây khi nhìn thấy tên này bị chặt đứt tay, tất cả đều ngây người quay sang nhìn Diệp Mặc, người này sao lại đáng sợ như vậy? Vừa rồi hắn ta đã dùng thủ đoạn gì vậy?

- Lên xe.

Diệp Mặc lạnh lùng nhìn tên vừa bị chặt đứt tay của "Bắc Sa" nói.

Gã lùn đó cũng phẫn nộ quát lại:

- Sao ông mày lại phải nghe lời mày, ông mày không lên xe đấy, mày có thể làm gì? Muốn giết muốn chém thì tùy, ông nội mày đây tuyệt đối sẽ không nhíu mày.

Diệp Mặc nhìn cũng không nhìn thấy gã đàn ông này, trên tay cầm một quả cầu lửa bước tới.

Gã lùn này vừa mới "a" lên một tiếng, thậm chí là mới chỉ được nửa câu, đã không còn nghe thấy tiếng gì nữa rồi, hơn nữa còn không ngừng lăn lộn với lửa trên mặt đất, miệng gã không ngừng thét lớn, nhưng lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào. Đôi mắt gã lộ vẻ hoảng sợ và cầu xin tha thứ, nhưng ánh mắt của Diệp Mặc vô cùng lạnh lùng, dường như không hề có ý định bỏ qua cho gã.

Hàn Yên nhìn Diệp Mặc, không ngờ hắn lại có thể dùng nội công tạo ra được một quả cầu lửa, cô lại phải đánh giá lại khả năng của Diệp Mặc một lần nữa, không ngờ đã hai lần đánh giá sai khả năng của hắn, vừa nãy hắn không hình không tiếng chặt đứt tay bốn tên sát thủ đã là quá kinh khủng rồi, cô không ngờ hắn lại lợi hại đến mức này, có thể tiện tay vận nội công ra một quả cầu lửa, đây cứ giống như những câu chuyện trong truyền thuyết vậy.

Chẳng trách Âu Húc Hổ bị hắn giết chết, với bản lĩnh này của hắn đừng nói là Âu Húc Hổ, cho dù là vài ba tên Âu Húc Hổ đi chăng nữa thì cũng không thể nào trở thành đối thủ của hắn được. Hàn Yên đột nhiên nghĩ đến những lời Diệp Mặc nói vừa lúc nãy, hắn nói muốn đốt đống tài liệu này, nếu như lúc hắn vừa mới nói những câu này, cô còn tưởng rằng đó là những lời nói nhảm, bây giờ thì cô đã nhận thức được, những lời của Diệp Mặc là thật một trăm phần trăm.

Ba người còn lại hoảng sợ nhìn Diệp Mặc, mặc dù không cần Diệp Mặc phải nói đến câu thứ hai, bọn chúng đã tự động chui vào xe ngồi, Diệp Mặc cũng để cho bọn chúng tùy ý hành động, lúc này mới lạnh lùng nói:

- Giao chị Đông cho các người, tôi sẽ từ từ trở về

Hàn Yên do dự hồi lâu mới dám thốt lên một câu:

- Diệp Mặc, nếu như anh giao đống tài liệu kia cho tôi, thì có thể tôi sẽ cứu được chị ấy.

Nói rồi Hàn Yên chỉ về phía Văn Đông.

- Cái gì? Cô có thể cứu được Văn Đông? Cô có biết tình trạng của chị ấy bây giờ ra sao không? Tuy rằng tôi có thể trị được kinh mạch và nội thương, nhưng chị ấy đã không còn chút sức sống nào nữa rồi, có lẽ cô tưởng rằng tim mới chỉ ngừng đập thôi sao.

Diệp Mặc không tin trên thế giới này ngoài bản thân mình thì còn có người có thể cứu sống được Văn Đông.

Hàn Yên lắc lắc đầu nói:

- Tôi không biết sức sống là cái gì, nhưng sư phụ của tôi nói "hạt sen ngàn năm" có thể cứu được người vừa mới chết

Lần này Diệp Mặc hơi ngạc nhiên nhìn Hàn Yên, một lúc lâu sau mới lên tiếng:

- Không ngờ cô cũng biết "hạt sen ngàn năm" xem ra cô cũng hiểu biết nhiều đấy, nhưng chẳng lẽ sư phụ cô không dạy cô "hạt sen ngàn năm" chỉ có thể cứu sống được người mới chết trong vòng một nén nhang sao? Nếu trong thời gian nửa nén nhang mà cô có thể tìm được "hạt sen ngàn năm" thì coi như Diệp Mặc tôi sẽ nợ cô một mối ân tình.

Hàn Yến lắc lắc đầu nói:

- Không cần đến nửa nén nhang, ngay bây giờ tôi có thể lấy nó ra.

Nói xong Hàn Yến lấy ra một chiếc bình ngọc nhỏ, đưa cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhận lấy chiếc bình ngọc, hơi hé ra một chút, bên trong rõ ràng là một "hạt sen ngàn năm"

Không ngờ trên trái đất lại có cả "hạt sen ngàn năm", Diệp Mặc thiếu chút nữa thì quên luôn cả chuyện cứu Văn Đông, nhưng hắn lấy lại tinh thần cũng rất nhanh, bế Văn Đông vào căn phòng ở trạm nghỉ chân, bảo Hàn Yên trông coi ba người của "Bắc Sa", đôi vợ chồng già lúc nãy không ngờ cũng có mặt ở đây.

"Hạt sen ngàn năm" nếu Diệp Mặc có nó sớm thêm chút nữa, thì Diệp Mặc có thể luyện được cả bình thuốc một cách nghiêm chỉnh ấy chứ, nhưng bây giờ, hắn chỉ có thể dùng "hạt sen ngàn năm" để cứu lấy tính mạng của Văn Đông, cũng chỉ có hắn, mới có thể cứu được Văn Đông, còn người khác thì không thể có cách nào được. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Diệp Mặc mang theo rất nhiều thuốc ở bên người, cộng thêm với "hạt sen ngàn năm", trái tim của Văn Đông đã đập trở lại rất nhanh, dần dần đã có tín hiệu sống.

Một giờ sau, Diệp Mặc bước đầu tiến hành xong xuôi việc trị thương cho toàn bộ kinh mạch và nội thương cho Văn Đông, bắt đầu nghe được tiếng thở của chị, Diệp Mặc biết lúc này Văn Đông đã không sao rồi, mới dám thở phào nhẹ nhõm.

- Anh thực sự đã cứu sống được chị ấy?

Hàn Yên không biết được giá trị thực của "hạt sen ngàn năm" bằng Diệp Mặc, cô chỉ nghe nói về sự quý giá của "hạt sen ngàn năm" mà thôi, năm đó, ở trên núi, cô vô tình nhặt được "hạt sen ngàn năm" này, sự phụ liền để cô giữ lấy may, nhưng sư phụ cũng không biết dùng "hạt sen ngàn năm" này, chỉ nghe nói nó có thể cứu được người, không ngờ Diệp Mặc thật sự có thể dùng nó để cứu sống người.


Diệp Mặc gật gật đầu nói:


- Đúng thế, bây giờ chị Đông đã không sao rồi, chuyện tôi đồng ý với cô tôi cũng sẽ làm, nhưng tôi vẫn còn muốn hỏi cô một vấn đề, từ đâu mà cô có được "hạt sen ngàn năm" này?


Hỏi xong, Diệp Mặc trở nên căng thẳng, "hạt sen ngàn năm" này bình thường chỉ có 36 hạt, một khi Hàn Yên đã có một hạt, thì 35 hạt còn lại đâu?


Phải biết là thứ này không chỉ có tác dụng cải tử hoàn sinh, mà còn có tác dụng rất lớn đối với việc luyện công, nếu có tin tức của "hạt sen ngàn năm" hắn sẽ bỏ tất cả mọi chuyện để đi tìm nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK