Với tình trạng hiện giờ của y, cốt Tiễn màu vàng rất có thể làm tay y nổ tung, nhưng chỉ cần y tóm được cốt Tiễn màu vàng, cho dù là tay của y có bị nố tung, y cũng lấy lại tình thần. Mất đi một ta càng có nhiều thu hoạch, chỉ cần có Thế giới ngũ hành, một tay bất cứ lúc nào cũng có thể mọc ra lại.
Diệp Mặc sắc mặt tái nhợt vô cùng, hắn không thể tưởng được một Dục Đạo Thánh đế lại đáng sợ như thế, đã nỏ mạnh hết đà rồi, bốn mũi tên của mình đối với y vậy mà lại không tạo thành bao nhiêu thương tổn. Nếu như hắn không thi triển Thuấn Tức, mũi tên thứ tư này tuyệt đối sẽ bị y ngăn được, nhiều nhất chỉ nổ tung một tay của y mà thôi.
Một khi y cản được mũi tên thứ tư của mình, cho dù là tay của đối phương có bị nổ tung, vậy Diệp Mặc hắn cũng chắc chắn phải chết.
Thuấn... tức...
Diệp Mặc thu hồi Kim cốt Cung, đưa tay chém ra thần thông mà hắn cho rằng là lợi hại nhất, mang theo pháp tắc Thời Gian, thần thông Thuấn Tức.
Thuấn Tức thi triển ra, chung quanh lập tức đình trệ lại. Toàn bộ mọi thứ trong bầu không gian này đều đình chỉ mọi động tác, biểu cảm của Biên Hân Đức cũng đọng lại trong nháy mắt này.
Trong nháy mắt khi cốt Tiễn màu vàng xuyên qua hai tay Biên Hân Đức, bắn tráng ngực Biên Hân Đức, hai tay Biên Hân Đức bỗng nhiên bắt đầu chuyển động. Toàn bộ không gian bị y ngang nhiên dời đi, mà ngay cả Cốt Tiễn màu vàng kim bắn về phía bộ ngực y kia cũng bị y dời đi.
Cốt Tiễn màu vàng kim vốn phải xuyên qua trái tim Biên Hân Đức, mà bây giờ chỉ có thể xuyên qua vai y, mang theo một cột máu tươi. Biên Hân Đức thần sắc cũng trong nháy mắt này bắt đầu mỏi mệt, hiển nhiên thi triển thần thông không gian, với y mà nói cũng không phải một chuyện đơn giản.
Diệp Mặc trong lòng hoảng hốt, hắn đã đánh giá rất cao Dục Đạo Thánh đế, lại không thể tưởng được đối phương đến tinh trạng này rồi, mà còn đáng sợ như thế. Người này chẳng những giãy thoát khỏi thần thông Thuấn Tức của mình trong nháy mắt, còn ngang nhiên di dời không gian chung quanh.
So với thần thông pháp tắc không gian của y, Diệp Mặc cảm giác thần thông pháp tắc không gian của mình buồn cười giống như trẻ con bắt chước vậy. Đây mới thật sự là Đại Thần Thông, dịch chuyển không gian. Nếu như đối phương không trọng thương, mình cho dù là thi triển một trăm lần Thuấn Tức, với y mà nói e rằng cũng chỉ là gãi ngứa một chút thôi.
Biên Hân Đức thấy đối phương kết hợp thần thông pháp tắc Thời Gian và Cốt Tiễn màu vàng kim, vậy mà đánh nát được xương vai của mình. Lập tức sắc mặt vô cùng u ám, y tóm lấy Cốt Tiễn màu vàng kim của Diệp Mặc lạnh lùng nói:
- Một Tiên đế nho nhỏ vậy mà lĩnh ngộ được pháp tắc Thời Gian, chẳng trách dám ở lại làm ngư ông. Ta sẽ nói cho ngươi biết ngư ông không phải là dễ làm như vậy đâu, ta sẽ cho ngươi hiểu rõ cái gì mới thật sự là tuyệt vọng...
Diệp Mặc sắc mặt trở nên xám trắng không khác gì tóc của hắn, lần đầu tiên hắn thấy nhân vật đáng sợ như vậy, Dục Đạo Thánh đế thật sự lợi hại như vậy? Không chứng đạo thì chỉ là con sâu cái kiến? Đây còn là một Dục Đạo Thánh đế đã trọng thương đến tận cùng, nếu như không bị thương, người này sẽ nghịch thiên đến mức nào?
Giờ phút này Diệp Mặc mới biết rõ là Tố Đạo thần nữ kia đáng sợ cỡ nào, một Tố Đạo như nàng vậy mà có thể cùng Dục Đạo Thánh đế này đánh tới lường bại câu thương.
Trông thấy Dục Đạo Thánh đế trước mắt này tản mát ra sát cơ đầm đặc đáng sợ, Diệp Mặc biết rõ hắn không có cơ hội do dự. Hắn không thể lựa chọn cách đào tẩu, đào tẩu nhất định sẽ bị giết.
Hiểu rõ thần thông đối với Biên Hân Đức này mà nói đều không có ý nghĩa gì, trong chớp nhoáng này Diệp Mặc liền quyết định liều mạng lần cuối cùng. Hắn dùng toàn lực thi triển ra thần thông vừa mới lĩnh ngộ không lâu, Thái Sơ Thần Văn.
Thái Sơ Thần Văn là Đại Thần Thông, nhưng Diệp Mặc không có bản lãnh thi triển ra loại đại thần thông này. Hắn cho dù là lĩnh ngộ được, cũng chưa đến trình độ Đại Thần Thông.
Tinh huyết và thần nguyên bị Diệp Mặc điên cuồng đốt cháy lên, trong chớp nhoáng này tóc của hắn lại dài ra, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn liền từ một La Hán đầu trọc biến thành một người tóc dài. Chỉ có điều là tóc của hắn màu xám trắng, hơn nữa lại càng ngày càng xám trắng. Cùng lúc khi Biên Hân Đức đưa tay phóng ra thần thông của mình, Diệp Mặc giơ tay lên, chậm rãi nói:
- Thái Sơ... Thần Văn... xé trời xé đất, hủy hết vạn vật...
- Thái Sơ Thần Văn...
Biên Hân Đức sắc mặt đại biến, y không chút do dự vứt bỏ thần thông mình sắp kích phát ra, xoay người rời đi.
Trong nháy mắt khi y xoay người, Biên Hân Đức đã dâng lên vô số ý nghĩ hối hận. Con người khi còn sống luôn luôn có chuyện hối hận và sai lầm, Biên Hân Đức biết cả đời này sai lầm lớn nhất của y không phải là chặn đường Diệp Mặc, mà là khi đối mặt với Thái Sơ Thần Văn đã xoay người bỏ chạy.
Thái Sơ Thần Văn không có pháp tắc Không gian và pháp tắc Thời Gian thông thường, nhưng Diệp Mặc chỉ là một Tiên đế tầm thường, cho dù phóng ra Thái Sơ Thần Văn, Thái Sơ Thần Văn của hắn thậm chí chỉ có hình mà không có cái thần, một Dục Đạo Thánh đế như y căn bản là không cần sợ hãi.
Đối với loại Thái Sơ Thần Văn chỉ có hình không có thần do một Tiên đế thi triển kia, thậm chí còn không thể phá vỡ pháp tắc không gian của cần gì phải đào tẩu? Cho dù là liều mạng với Thần Văn của hắn, tối đa cũng chỉ trọng thương, còn có cơ hội đào tẩu.
Đáng tiếc là, lúc y phản ứng lại thì y đã chuẩn bị đào tẩu. Cơ hội chỉ có một lần, đã mất đi thì không trở về nữa. Y là nghe thấy Thái Sơ Thần Văn - loại Đại Thần Thông đáng sợ này nên mới đào tẩu, loại động tác theo bản năng này, khiến cho y vĩnh viễn không có cơ hội xoay chuyển tinh thế.
Hai luồng Thái Sơ Thần Văn như ẩn như hiện đánh vào thân mình Biên Hân Đức, thân thể Biên Hân Đức vỡ vụn ra trong một tư thế vặn vẹo. Một Dục Đạo Thánh đế vậy mà bị chết vì tên của một thần thông, đây có lẽ là một chuyện đáng buồn, tương tự lại thể hiện ra cái hung hiểm của Thái Sơ Thần Văn. Chỉ có người từng nghe nói về Thái Sơ Thần Văn, mới biết được sự đáng sợ của Thái Sơ Thần Văn.
Diệp Mặc ngơ ngác nhìn Dục Đạo Thánh đế bị Thái Sơ Thần Văn hóa thành bột mịn, có chút không dám tin. Hắn không rõ khi hắn thi triển ra Thái Sơ Thần Văn vì sao đối phương lại muốn bỏ đi? Thái Sơ Thần Văn của hắn còn vừa mới nhập môn, thậm chí ngay cả pháp tắc còn chưa ngó đến.
Với tu vi này của Biên Hân Đức, cho dù là để y bước qua phía trên hai luồng Thái Sơ Thần Văn kia của hắn, có lẽ cũng không cách nào chết được? Chớ đừng nói chi là loại người vừa mới ngó được một chút tới ngưỡng cửa của Thái Sơ Thần Văn như hắn. Thần Văn của hắn có lẽ là sẽ làm đối phương trọng thương, nhưng tuyệt đối không lấy được tính mạng của đối phương chứ? Y vì sao phải trốn?
- Thái Sơ Thần Văn rốt cuộc là thứ gì? Mà lại khiến cho một Dục Đạo Thánh đế sợ tới như vậy? Truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Mặc nhìn bàn tay của mình lẩm bẩm nói một câu.
Hắn vốn đang tính toán đợi trong nháy mắt khi Biên Hân Đức ngăn trớ Thái Sơ Thần Văn, lập tức sẽ thuấn di đào tẩu, cho dù là bốn cây cốt Tiễn màu vàng hắn cũng không đoái hoài tới. Mà khiến cho hắn không ngờ tới là, Thái Sơ Thần Văn của hắn vậy mà lại giết luôn Dục Đạo Thánh đế này.
Hàng loạt trận suy yếu truyền đến, Diệp Mặc không dám tiếp tục suy nghĩ, hắn vội vàng thu Cốt Tiễn màu vàng kim của mình lại, lại thu hồi chiếc nhẫn và pháp bảo của Biên Hân Đức, lập tức xoay người rời đi.
Lúc này hắn rất cần tìm nơi chữa thương, khôi phục nguyên khí, mới vừa rồi cùng Dục Đạo Thánh đế trọng thương kia chiến đấu một trận, thiếu chút nữa khiến cho hắn trốn cũng không có cơ hội trốn. Bây giờ Diệp Mặc đã nhận thức rõ ràng được rằng, cho dù là đối mặt một Dục Đạo Thánh đế trọng thương đến nỏ mạnh hết đà, hắn cũng thực sự là kém quá xa.
Hành động hắn ở lại làm ngư ông thật sự là quá mức đáng sợ, còn quá mức nguy hiểm nữa.
Thương thế của Diệp Mặc so với Biên Hân Đức trước đó còn nghiêm trọng hơn, cũng may Cây Hỗn Độn không ngừng tưới đều thân thể của hắn, cho dù là thời gian nhiều thêm một hơi thớ, thương thế của hắn cũng sẽ khôi phục rất nhiều.
Diệp Mặc chỉ đi thời gian một nén hương, trong lòng nổi lên một cảm giác bất ổn không giải thích được. Hắn nghĩ tới sau khi hắn giết Dục Đạo Thánh đế kia xong, lại không thấy nguyên thần của đối phương. Chẳng lẽ Nguyên Thần cũng bị Thái Sơ Thần Văn giết rồi?
Nguyên Thần của Dục Đạo Thánh đế kia có phải là bị Thái Sơ Thần Văn giết hay không, Diệp Mặc có chút hoài nghi. Nếu như Nguyên Thần của một Dục Đạo Thánh đế trốn đi mà hắn nhìn không thấy thì cũng là bình thường. Nghĩ đến Dục Đạo Thánh đế kia có khả năng chưa bị giết triệt để, Diệp Mặc trong lòng càng thêm có chút lo lắng. Hắn đồi phương hướng khác, gia tăng tốc độ của mình. Bất kể Nguyên Thần kia có phải là đã bị giết rồi hay không, trước tiên hắn phải tìm một chỗ chữa thương đã, sau đó chứng đạo rồi nói sau.
Sau khi Diệp Mặc đi không lâu, Nguyên Thần của Biên Hân Đức đột ngột xuất hiện ở không gian hai người đã chiến đấu, y nhìn chằm chằm phương hướng Diệp Mặc biến mất giọng căm hận nói:
- Biên Hân Đức ta nếu không đem ngươi rút xương nung hồn, thề không làm người.
Y vừa nói xong liền phát ra một tiếng rít chói tai. Một vết nứt từ chính giữa nguyên thần của y nứt ra, Nguyên Thần vốn xám xịt kia càng xám xịt hơn.
- Ta thật hận... Văn Lộ của Thái Sơ Thần Văn...
Nguyên Thần của Biên Hân Đức hét thảm một tiếng, rốt cuộc biến mất hầu như không còn bên trong Thái Sơ Thần Văn này.
Sự đáng sợ của Thái Sơ Thần Văn không chỉ có Thần Văn, còn có Văn Lộ. Dù là người thi triển Thần Văn đã đi rồi, chỉ cần y còn ở trong phạm vi công kích của Thần Văn, cũng sẽ bị Văn Lộ mà Thần Văn còn lưu lại nghiền chết.