Sau khi Diệp Mặc đưa Tô Tĩnh Văn và Đường Bắc Vi trở về Ninh Hải, liền đi thẳng tới thành phố Cửu Đường. Hắn đồng ý giúp Dịch Cửu Hà, đương nhiên là không thể thất tín. Mặc dù hắn rất bận, nhưng những thích thú trước kia với Dịch Cửu Hà vẫn còn đó. Người có tiền rất nhiều, nhưng không phải ai có tiền cũng đều rộng rãi.
Lúc trước Dịch Cửu Hà mua chiếc dây chuyền của hắn, lại không biết giá trị thật của chiếc dây chuyền. Y mua một lúc ba cái, một mặt là bởi vì tình yêu đối với con gái, một mặt khác cũng không có ý định giúp đỡ Diệp Mặc, phải biết rằng trước đó Diệp Mặc trông rất nghèo túng.
Mà bây giờ hắn cũng là tiện đường đến đưa cho người nhà của Dịch Cửu Hà bức thư, cũng chỉ là thuận tiện mà thôi, với tốc độ của hắn hiện giờ thì cả nửa ngày cũng không thể trì hoãn.
Đối với việc đi Yến Kinh, Diệp Mặc đã gọi điện cho Hàn Tại Tân, sau khi biết là bởi vì chuyện tìm được "thiết kế Không quỳ", Diệp Mặc không còn chút hứng thú nào nữa. Không đợi Hàn Tại Tân tiếp tục khuyên bảo, hắn liền nói không có thời gian, bỏ điện thoại vào nhẫn.
Diệp Mặc đi tìm người nhà của Dịch Cửu Hà, nhưng hắn lại không biết Dịch Cửu Hà ở đâu, chỉ có thể tùy tiện hỏi một người đi đường vị trí của tập đoàn Cửu Hà.
Cũng may tập đoàn Cửu Hà rất dễ hỏi, là một trong chín công ty lớn nhất của thành phố Cửu Đường, không có ai không biết đến tập đoàn Cửu Hà. Diệp Mặc hỏi một người đi đường xem tập đoàn Cửu Hà ở đâu.
Nhưng người bị hỏi kia lại cười mỉm rồi bổ sung một câu:
-Hôm nay đã là lần thứ ba mở phiên tòa về bản di chúc của tập đoàn Cửu Hà rồi, anh bây giờ đi tìm tập đoàn Cửu Hà cũng không thể tìm thấy người phụ trách.
-Cái gì, bản di chúc của tập đoàn Cửu Hà?
Diệp Mặc kì lạ hỏi.
Người nọ nghe xong câu hỏi của Diệp mặc, lập tức giật mình nói:
-Anh là người ở nơi khác đến đúng không, bản di chúc của tập đoàn Cửu Hà, bây giờ không một ai trong thành phố Cửu Đường không biết cả. Chủ tịch của tập đoàn Cửu Hà mất tích, sau đó lại có người phát hiện ra di vật của ông ta. Bởi vì Dịch Cửu Hà chết rồi, chỗ tài sản của ông ta bị tranh giành, hôm nay đã là phiên tòa lần thứ ba rồi.
Diệp Mặc kì lạ hỏi:
-Dịch Cửu Hà có vợ và con gái, tài sản của ông ta tại sao lại bị tranh giành?
-Đúng vậy, nhưng ông ta còn có hai anh trai, cha vẫn còn sống. Đây không phải điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là ông ta có một bản di chúc, trong di chúc chia tài sản rất lạ lùng. Haha, đây là những tin chúng tôi biết được, tôi cũng chỉ là nghe tin vỉa hè.
Người này nói tới đây, thấy chiếc xe mình chờ đã đến rồi, vội vàng lên xe đi mất.
Diệp Mặc giật mình, hắn thật không ngờ tài sản của Dịch Cửu Hà đã bị tranh giành rồi. Xem ra Dịch Cửu Hà đã đoán ra được chuyện này, chỉ có điều là không kịp để giải quyết việc này. Còn nữa là cái chết của y cũng rất kì quái, người như y tại sao lại có thể bị hai người giết chết? Bởi vì còn rất nhiều tin tức của Dịch Cửu Hà còn chưa lộ ra, cho nên Diệp Mặc cũng chỉ là đoán mà thôi.
Diệp Mặc vừa đi qua cửa cơ quan pháp luật, hắn bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện. Là hai tên cướp tối qua, bọn chúng có thể giết chết Dịch Cửu Hà dễ dàng như vậy, có nghĩa là bọn chúng không hề đơn giản, hai người không đơn giản như vậy, làm sao có thể làm cho Ngụy Vĩnh Càn chạy trốn được?
Nếu bọn chúng đã cho rằng Ngụy Vĩnh Càn là một con dê béo, vậy chắc chắn cũng không thể để Ngụy Vĩnh Càn ra khỏi tầm mắt. Lấy kinh nghiệm của bọn chúng, làm sao có thể phạm sai lầm như vậy? Hơn nữa cái miếu sơn thần cũ nát như vậy, tại sao chúng có thể khẳng định rằng Ngụy Vĩnh Càn sẽ ở đó một đêm?
Như vậy có thể nói rằng bọn chúng có một người luôn đứng ở chân núi nhìn lên đó, chỉ đến tối khi bọn chúng chưa thấy Ngụy Vĩnh Càn đi ra, bọn chúng mới chuẩn bị để lên núi động thủ. Nhưng nếu như vậy, Ngụy Vĩnh Càn và đạo cô kia rời khỏi đó thế nào?
Trong chuyện này tuyệt đối có vấn đề, đôi nam nữ này lúc đó tinh thần bấn loạn, chỉ biết làm chuyện đó, cũng không thèm nghi ngờ Ngụy Vĩnh Càn làm sao có thể ra khỏi đó. Nói không chừng bọn chúng cho rằng Ngụy Vĩnh Càn đã phát hiện ra bọn chúng, sau đó nhân lúc bọn chúng không chú ý đã trốn đi.
Nhưng Diệp Mặc đã từng đi đến chỗ đó, hắn biết rằng nếu Ngụy Vĩnh Càn và đạo cô kia muốn rời đi thì chỉ có cách đi theo con đường nhỏ xuống phía dưới, không còn chỗ nào có thể đi nữa. Hơn nữa hắn lại cũng không để mắt đến một chỗ, là chỗ mà Đường Bắc Vi nói đến, nhưng lúc đó hắn cũng không phát hiện ra dấu vết của mê hồn trận, hoặc cũng có thể là lúc đó hắn chưa kịp để ý.
Không được, nhất định phải quay lại xem một chuyến, bởi vì chyện này liên quan đến một tờ giấy vàng.
Diệp Mặc nghĩ đến đây, cũng không còn tâm tư đi đến cơ quan pháp luật nữa, việc của Dịch Cửu Hà thì tìm một người giúp đỡ là được rồi nhưng chuyện đạo cô kia và chuyện trang giấy vàng thì phải tự hắn đi.
Vừa muốn rời khỏi cơ quan pháp luật thì Diệp Mặc lại phát hiện cửa chính mở ra, người ở bên trong lục tục đi ra.
Diệp Mặc liếc mắt đã nhìn thấy hai cô con gái của Dịch Cửu Hà, bọn họ đỡ tay một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt tiều tụy. Có vẻ người phụ nữ trung niên kia là vợ của Dịch Cửu Hà, ngoài ba người ra, bên cạnh bọn họ còn hai người đàn ông trung niên, một người có vẻ giống vợ của Dịch Cửu Hà, một người khác đeo một cặp kính, Diệp Mặc đoán chừng nếu không phải luật sư thì cũng là người làm trong cơ quan luật pháp.
Đã nhìn thấy rồi, Diệp Mặc liền đến chào hỏi. Diệp Mặc tin rằng chuyện này của Dịch Cửu Hà, hắn tùy tiện giao phó cho một người nào đó cũng có thể giúp đỡ ông ta, không cần phải phí thời gian của mình.
-Anh là người đã bán pháp khí cho chúng tôi...
Cô gái lớn nhìn thấy Diệp Mặc đi tới, liền vui mừng hỏi.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
-Xin chào, tôi chính là người lần trước đã bán pháp khí cho cô, cũng là bạn của bố cô, Dịch Cửu Hà. Tôi tên là Diệp Mặc, lần này đi qua thành phố Cửu Đường, tiện thể đi qua đây.
-Cha tôi đã qua đời...
Mắt cô gái đang nói chuyện bỗng đỏ lên.
Diệp Mặc gật gật đầu nói: Text được lấy tại Truyện FULL
-Tôi cũng đã được nghe nói, các cô yên tâm, chuyện này tôi sẽ giúp các cô.
-Hừ, ông có thể giúp được chúng tôi sao? Nói nghe hay như hát vậy.
Người đàn ông đeo kính kia hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là không hài lòng với câu nói của Diệp Mặc.
Diệp Mặc đánh giá một chút người đàn ông đeo kính này, trong lòng cảm thấy rất kì lạ, cứ cho là mình không thể giúp, nhưng hắn là bạn của Dịch Cửu Hà, không thể dùng những lời như này để nói với hắn được, tên này là ai vậy.
-Nghiên Nghiên, vị này là...
Người phụ nữ trung niên có chút nghi hoặc nhìn Diệp Mặc, sau đó quay ra hỏi cô con gái lớn.
-Mẹ à, lần trước con cùng chị và cả cha nữa cùng đi đến hội chợ giao lưu pháp khí Lạc Thương, ở đó người đã bán chiếc dây chuyền cho chúng con chính là anh ấy.
Một cô con gái khác chủ động trả lời.
Nói xong, cô gái kia còn đến chào hỏi Diệp Mặc.
Diệp Mặc lúc này đã phát hiện ra người phụ nữ trung niên kia trên cổ có đeo một chiếc dây chuyền, trong lòng ngầm hiểu Dịch Cửu Hà đã đưa chiếc dây chuyền của mình cho vợ. Đây quả là một người đàn ông coi trọng gia đình, Diệp Mặc trong lòng thầm nghĩ vậy.
-Xin chào, Cửu Hà, ông ấy đã...
Người phụ nữ này chỉ nói được một câu, sau đó không làm thế nào để nói tiếp được nữa.
-Em dâu, cô là một người phụ nữ thì hiểu được chuyện gì, tài sản của nhà họ Dịch cô nhất định phải đưa cho người họ Lỗ kia sao, chúng tôi đã nói rằng sau này cô và hai đứa con gái sẽ không phải lo cơm áo, nhưng cô lại không để tâm đến người cùng nhà, đem chuyện của chúng tôi nói ra trước pháp luật. Kết quả là sao? Cô cho rằng Cửu Hà cũng như cô sao, không biết mình họ Dịch hay sao...
Một người đàn ông trung niên đang đi cùng với mấy người bên pháp luật, nhìn thấy người phụ nữ này, liền không hài lòng nói một câu.
-Ông đúng là không biết xấu hổ...
Nghiên Nghiên vốn định nói vài câu với Diệp Mặc, nhưng nhìn thấy người đàn ông này, liền tức giận nói.
Người đàn ông trung niên kia hừ lạnh một tiếng:
-Không coi già trẻ ra gì, nếu không phải nhờ Cửu Hà, tôi đã sớm đuổi ba người chúng mày ra khỏi Cửu Đường từ lâu rồi. Còn muốn tranh giành tài sản của Dịch gia hay sao, khốn khiếp...
-Chị à, đừng nói nữa...
Cô gái nhỏ hơn liền kéo tay Nghiên Nghiên.
-Sao vậy, tài sản của Cửu Hà bị người khác chiếm hay sao?
Diệp Mặc cau mày hỏi một câu, trong lòng nghĩ, xem ra phiên tòa này sắp kết thúc rồi. Dường như vợ và con gái của Dịch Cửu Hà không có lợi rồi.
Vợ của Dịch Cửu Hà thở dài, cúi đầu không nói gì. Nhưng một người đàn ông trung niên đứng ở sau bà đã nói:
-Tuy rằng phiên tòa chưa kết thúc, nhưng kết quả cũng không có gì khác. Tài sản của Cửu Hà, Tiểu Điệp và Nghiên Nghiên một chút cũng không được rồi.
-Cửu Hà nói ông ấy có một bản di chúc đấy, mấy người có biết không?
Diệp Mặc kì quái hỏi, trong lòng có chút phẫn nộ. Không cần nói là có di chúc, cho dù là không có di chúc, tài sản của Dịch Cửu Hà cũng không thể không có chút nào cho vợ con.
-Chú Quân Sơn cũng đã mất tuần trước rồi, di chúc trong tay chú ấy là, là...
Tiểu Điệp, em gái của Nghiên Nghiên nói hai câu là, là... Theo bản năng nhìn thoáng qua mấy người đứng bên cạnh, chung quy không dám nói rằng bản di chúc ấy là giả.
-Thật là đen tối, lại có loại chuyện như này.
Diệp Mặc lắc lắc đầu, Lạc Nguyệt của mình sẽ không thể có chuyện này xảy ra, việc Quân Sơn qua đời chắc chắn là có liên quan đến bản di chúc này.
-Mày là ai, ở đây không có việc của mày, mau cút ra khỏi Cửu Đường.
Người đàn ông trung niên bị Nghiên Nghiên mắng nghe xong lời của Diệp Mặc, lập tức sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói với Diệp Mặc. Nói xong y lạnh lùng nhìn thoáng qua Nghiên Nghiên, một ánh mắt nghiêm nghị lóe lên.
Vợ của Dịch Cửu Hà vội vàng ngăn Diệp Mặc lại, nói:
-Anh đã là bạn của Cửu Hà, chúng ta trở về rồi nói chuyện sau. Đi thôi, Tiểu Điệp, Nghiên Nghiên...
-Hừ, một người đàn bà không chuẩn mực...
Người đàn ông trung niên kia hừ lạnh nói.
Diệp Mặc đã sớm thấy phiền phức mà người đàn ông này vẫn cứ lải nhải, hắn nhấc chân đá một cước, làm cho người đàn ông này bị đá ra xa mấy mét, đập vào bậc thang bằng xi măng, đầu của người này lập tức bị chảy máu.
Thấy cảnh tượng này, những người xung quanh lập tức ngây ngẩn, người đàn ông trẻ tuổi này lại dám hành hung người khác ở ngay cửa cơ quan luật pháp.
Rất nhanh đã có người phản ứng lại, lập tức liền xông tới.
-Chánh án Trần, Lỗ Linh lại dám kêu người đi đánh người ở tòa án...
Đám người chuẩn bị vây đánh Diệp Mặc bị một người đàn ông khác ngăn lại. Y không những ngăn cản những người chuẩn bị đánh Diệp Mặc, mà cũng ngăn người đàn ông bị Diệp Mặc đánh kia đứng lên. Bởi vì y đã nhìn thấy chánh án của tòa án đi ra liền tranh thủ thời cơ này.
Thấy chánh ánh Trần đi ra, cô gái tên Tiểu Điệp vội chạy đến bên Diệp Mặc, thấp giọng nói:
-Anh Diệp Mặc, anh mau đi đi, nếu bị những người này bắt thì anh đi tù là chắc chắn rồi. Người bị anh đá vừa nãy là bác hai của em, Dịch Trú, người gọi chánh án là bác cả Dịch Tề Hải. Vị chánh án kia và bọn họ cùng hội cùng thuyền, bản di chúc của cha em rõ ràng là giả mạo, nhưng bọn họ cứ cho rằng là thật.