Mục lục
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Diệp Phàm (full) - tác giả: Ta Là Lão Ngũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Mặc trong lòng khẽ trùng xuống, chẳng lẽ lại có một đạo cô lợi hại đến vậy sao? Hỏa Cầu phù mà hắn đã để lại cho Bắc Vi chính là khi hắn luyện tới tầng khí thứ ba luyện thành. Uy lực của Hỏa Cầu phù tuy rằng chẳng mấy lợi hại nhưng để giết một tên Hoàng cấp sơ kỳ thì không có vấn đề gì. Mặc dù độ linh hoạt của Hỏa Cầu phù thì không ổn lắm nhưng nó có thể dễ dàng tránh đi. Nhưng bị một đạo cô tóm gọn trong tay rồi bỗng chốc biến thành tro bụi, điều này quả thực quá sức thần kì.

Tránh Hỏa Cầu phù và nắm gọn được Hỏa Cầu phù trong tay là hai việc hoàn toàn khác nhau. Nắm được Hỏa Cầu phù trong tay mà không có nguồn chân khí nhất định thì lập tức bàn tay sẽ bị cháy ra tro, vậy mà Bắc Vi lại nói vật hóa thành tro bụi chính là Hỏa Cầu phù chứ không phải bàn tay của đạo cô kia.

-Em tận mắt trông thấy ư?

Vẻ mặt của Diệp Mặc trở nên nghiêm trọng.

Đường Bắc Vi gật gật đầu:

-Đúng vậy. Ả biến Hỏa Cầu phù trong tay em thành tro bụi rồi rất lâu sau đó mới lên tiếng, ả nói bùa chú không tệ, ả còn nói ả không muốn sát sinh, cho phép em tự bỏ hết tất cả bùa chú còn lại trên người rồi cút. Nhưng em không làm thế mà chạy luôn. Em biết em không phải là đối thủ của ả. Em đã quyết định rồi, nếu ả đuổi theo em thì em sẽ đem tất cả bùa chú trên người phóng vào người ả.

-Ả không truy sát em ư?

Diệp Mặc kinh ngạc hỏi, hắn không tin đạo cô kia lại có lòng từ bi đến vậy, không muốn đuổi giết Đường Bắc Vi mà chỉ nhắm vào bùa chú trên người cô mà thôi. Nói không chừng đạo cô kia cũng muốn đuổi giết Đường Bắc Vi rồi.

Đường Bắc Vi lắc lắc đầu nói:


-Em cũng cảm thấy rất kỳ quái, ả ta thật sự không truy sát em mà chỉ là do em quá hoảng hốt mà lạc đường thôi. Phải mãi tới hôm nay, lúc trời sáng rồi em mới chạy ra được. Em không sợ chết, có điều em sợ em chết đi rồi thì sẽ không được gặp lại anh nữa... Thế nhưng em lại để cho kẻ thù thoát mất từ trong tay mình, em đúng là vô dụng...

Đường Bắc Vi nói mãi nói mãi, rồi nhào vào lòng Diệp Mặc nức nở. Cô nghĩ nếu ả đạo cô thân thủ lợi hại kia thật sự muốn đuổi giết cô thì bây giờ cô đã không còn được trông thấy được anh nữa rồi. Nếu đem so sánh thì được ở bên cạnh anh vẫn quan trọng hơn.

Diệp Mặc vỗ vai Đường Bắc Vi, hắn biết Đường Bắc Vi một phần là sợ không thể gặp lại mình, một phần là vì cái tay Ngụy Vĩnh Càn kia giống như một cái gai trong mắt khiến cho cô không thoải mái. Bởi thế nên cô nhất định phải giết bằng được tay Ngụy Vĩnh Càn này. Nhưng cũng có thể việc không được gặp lại mình mới là điều làm cô lo lắng nhất. Tuy Bắc Vi rất ít khi biểu lộ ra ngoài, cũng rất hiếm khi chủ động quấy rầy hắn. Nhưng Diệp Mặc biết rằng, mỗi lần hắn gặp Bắc Vi, đôi mắt cô luôn ánh lên cái nhìn đầy yêu thương lưu luyến với mình. Điều này rất dễ nhìn ra, chỉ có điều trước nay cô chưa bao giờ nói ra mà thôi.

-Bắc Vi, em không cần phải lo lắng, đã phát hiện được Ngụy Vĩnh Càn rồi, anh nhất quyết không bỏ qua cho gã. Thù này anh nhất định sẽ báo cho em, chỉ là ả đạo cô đó lợi hại như vậy, chẳng có lí do gì để tha cho em cả, em nghĩ kĩ lại xem có phải đã bỏ sót mất điều gì rồi không.

Diệp Mặc an ủi Đường Bắc Vi.

-Đúng vậy, Bắc Vi, cô nghĩ kĩ lại xem, với cả chỗ Hàm Sơn tôi cũng biết mà, đâu có rộng lắm đâu, làm sao lạc đường được chứ?

Tô Tĩnh Văn lên tiếng.

Tô Tĩnh Văn vừa nói, Đường Bắc Vi chợt nhớ ra, đúng rồi, phạm vi Hàm Sơn này đâu có rộng, mình làm sao có thể lạc trong núi đến tận một ngày trời?

Diệp Mặc gật gật đầu nói:

-Anh cũng cho rằng Tĩnh Văn nói đúng. Ban nãy anh đã kiểm tra lại cẩn thận chân khí và đan điền của em, không bị tổn hại gì nghiêm trọng cả.

-Phải rồi, em nhớ ra rồi, hôm nay lúc trời vừa sáng, em có cảm giác em chưa đi được bao xa, chỉ như là mới đi được xung quanh miếu Sơn thần mà thôi. Theo lí mà nói thì nếu lão đạo cô muốn giết em thì ả hoàn toàn có thể ra tay một cách dễ dàng mà.

Đường Bắc Vi lập tức trả lời.

Diệp Mặc trầm ngâm một lát, rồi mới lên tiếng:

-Tuy rằng anh không hoàn toàn tin lắm nhưng cũng có thể là sự thật. Lão đạo cô kia rất có thể đã bày một mê hồn trận bên ngoài miếu Sơn thần, hoặc là một trận pháp nào đó khiến cho em bị lạc ở bên trong. Còn về vì sao ả ta không ra tay với em thì anh cũng chưa thể lí giải nổi. Bắc Vi, lúc em ở trong trận đồ đó có phải đã bị tấn công hay không?

Đường Bắc Vi nghĩ một lát rồi mới lên tiếng:

- Không gì có tấn công cả, nhưng em đi lang thang một hồi thì thấy đầu óc cũng choáng váng, chỉ muốn ngủ thôi. Em lập tức vận chân khí vận chuyển chu thiên thì cảm giác muốn ngủ đó liền biến mất. Thế nhưng một lúc sau thì lại xuất hiện trở lại, sau đó em lại vận khí nên mới không bị thiếp đi đó, buồn thật....

Diệp Mặc đã hiểu ra, thầm than đúng là nguy hiểm thật. Nếu không phải hắn đã dạy cho Bắc Vi một chút phương pháp tu chân thì tối qua Đường Bắc Vi đã sớm mê man bất tỉnh ở Hàm Sơn đó rồi. Chỉ có điều hắn nghĩ mãi mà không ra, đạo cô kia lợi hại như vậy vì sao không tự mình động thủ?

Đường Bắc Vi cũng hiểu ra, nghĩ mà sợ, cô lên tiếng:

-Anh, anh nói xem em có cảm giác buồn ngủ là do ở trong trận pháp đó, và người bên ngoài muốn đợi cho em thiếp đi đúng không?

Diệp Mặc nghiêm túc gật gật đầu:

-Hẳn là như vậy. Tuy nhiên, Bắc Vi, em làm tốt lắm. May mà em không bị thiếp đi, nếu anh không suy đoán nhầm thì trận pháp đó là do ai đó khống chế. Người khống chế trận pháp đó tối qua thấy không làm khó được em, hoặc vì một nguyên nhân nào đó khác nên mới tha cho em đó.

-Bắc Vi, để anh xem chiếc vòng cổ của em.

Vừa nói xong Diệp Mặc đã đem sợi dây trước ngực cô lôi ra ngoài.

Vòng cổ vẫn ấm, nhưng Diệp Mặc đã thấy rõ chiếc vòng đã bị tấn công không chỉ một lần. Đường Bắc Vi tối hôm qua vì căng thẳng, hoặc là nhanh chóng muốn thoát ra ngoài nên mới không chú ý tới mình đã bị tấn công mấy lần.

-Tối hôm qua ngoại trừ cái trận pháp thôi miên kia, còn có người công kích em mấy lần, chỉ là may mà vòng cổ của em đã chặn lại thôi. Nếu anh đoán không nhầm thì lão đạo cô kia không phải là không muốn ra tay với em mà là vì nguyên nhân nào đó mà không có cách nào động thủ được. Khả năng lớn nhất là ả đã bị trọng thương, không nắm chắc được phần lớn hỏa cầu để đối phó với em nên mới do dự không ra tay. Từ lực độ mà chiếc vòng cổ bị tấn công có thể nhìn ra lực tấn công không phải là quá mạnh.

Diệp Mặc đặt chiếc vòng xuống, nói.

-A, không ngờ lại là như vậy. Sớm biết thế thì em đã liên tục dùng hỏa cầu tấn công rồi.

Đường Bắc Vi bỗng nhiên có chút hối hận. Cô sờ chiếc vòng cổ một chút, cảm thấy rất biết ơn anh trai. Nếu không phải anh trai đưa cho cô chiếc vòng cổ này thì có lẽ giờ này cô sẽ không có thể đứng ở đây nữa.

Diệp Mặc lắc lắc đầu:

-Em không làm như vậy là đúng. Lão đạo cô kia có thể chỉ là bị thương nên không dám chắc lúc đó có thể đánh bại em hay không mà thôi. Nếu chẳng may ả vẫn có đủ khả năng đối phó lại với Hỏa Cầu phù của em, đến lúc đó thì em đúng là đã lâm vào tình thế nguy hiểm rồi. Đôi khi, muốn uy hiếp người khác không nhất định phải đánh ra mà giữ lại trong người có khi lại có sức uy hiếp lớn hơn.

-Anh, anh nói vậy em lại nhớ ra rồi. Khi em phát ra Hỏa Cầu phù thứ nhất, đạo cô kia mặc dù đã nắm được nó rồi nhưng sắc mặt ả lại vô cùng yếu ớt. Với cả.... với cả.... em hiểu rồi, hóa ra ả thực sự bị trọng thương.

Đường Bắc Vi dường như nhớ ra gì đó.

-Là sao?

Diệp Mặc lập tức lên tiếng hỏi.

Đường Bắc Vi hồi tưởng lại, nói:

-Sắc mặt của ả tái nhợt, đứng dưới ánh trăng trông vô cùng đáng sợ. Em nhìn ả rồi không dám nhìn tiếp nữa, sau đó em theo bản năng cúi đầu lùi lại phía sau. Sau đó hình như em thấy bóng ả dưới mặt đất lay động, lúc đó em vô cùng căng thẳng, tưởng rằng đó là do gió thổi. Bây giờ nghĩ lại, gió làm sao mà thổi được bóng người? Chắc chắn là ả bị trọng thương rồi, sau đó lại cố gắng khống chế Hỏa Cầu phù của em, rồi lại dùng nội khí áp chế thương thế của mình. Đúng, nhất định là như vậy.

Đường Bắc Vi càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình rất đúng. Cái bóng di động dưới mặt đất kia là do lão đạo cô đang áp chế thương thế của mình.

Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn cũng cảm thấy suy đoán của Đường Bắc Vi là đúng. Ba người nói chuyện thêm lúc nữa thì Đường Bắc Vi và Tô Tĩnh Văn mới đi nghỉ. Đường Bắc Vi rất mệt mỏi, ngã xuống giường thì ngủ ngay. Còn Tô Tĩnh Văn thì nằm trên giường thao thức mãi mà vẫn không thể đi vào giấc ngủ.

Chuyện của Diệp Mặc và Đường Bắc Vi, cô đã biết. Chính Bắc Vi đã nói cho cô biết rồi. Cô không ngờ rằng Diệp Mặc và Đường Bắc Vi thật sự là quan hệ anh em. Hơn nữa Diệp Mặc vô cùng cưng chiều Đường Bắc Vi, cô cảm thấy có chút ghen tị với Đường Bắc Vi rồi.

Tô Tĩnh Văn nghĩ Diệp Mặc lần này tới tìm Bắc Vi dường như phải đi xa một thời gian ngắn. Cô bỗng nhiên rất muốn tâm sự riêng với Diệp Mặc. Cô vừa nghĩ tới việc mình hôm nay có dũng khí đứng ra ôm lấy cánh tay Diệp Mặc là tim lại đập loạn cả lên. Nếu là trước kia, chắc chắn cô sẽ không có dũng khí lớn như vậy. Nhưng vì số lần được gặp Diệp Mặc càng ngày càng ít, trong lòng Tô Tĩnh Văn càng ngày càng cảm thấy có chút mất mát.

Nhìn Đường Bắc Vi bên cạnh đã ngủ say rồi, Tô Tĩnh Văn giống như một kẻ trộm lén lút bò ra, rón ra rón rén bước tới cửa phòng Diệp Mặc.

Cửa phòng Diệp Mặc khép hờ, Tô Tĩnh Văn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, khẽ lên tiếng:

-Diệp Mặc...

Tô Tĩnh Văn cảm giác cổ họng của mình như muốn nhảy ra ngoài, cô bỗng cảm thấy có chút sợ hãi, nếu nhỡ Diệp Mặc thật sự ôm lấy cô thì biết làm sao? Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ, hiện tại cô lại còn đang mặc đồ ngủ. Cô tới không có mục đích gì khác, chỉ là muốn cùng Diệp Mặc tâm sự vài câu mà thôi. Có rất nhiều chuyện cô đều phải hỏi Diệp Mặc thì mới hiểu, thế nhưng từ sau khi Diệp Mặc rời khỏi Ninh Hải, cô vẫn không có cơ hội một mình đối mặt với Diệp Mặc.

A, Tô Tĩnh Văn cảm thấy có gì đó không ổn. Diệp Mặc rất nhạy bén, tuyệt đối sẽ không cần phải đợi cô lên tiếng lần thứ hai mới nghe ra. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tô Tĩnh Văn mở chiếc đèn cạnh cửa, phát hiện trong phòng không có ai, chiếc giường cũng trống không. Cô theo bản năng chạy vào toilet nhìn, cũng không có ai. Diệp Mặc chắc chắn đã ra ngoài rồi.

Tô Tĩnh Văn nhìn ô cửa sổ đã đóng chặt, không biết Diệp Mặc đi ra như thế nào. Cô cảm thấy có chút thất vọng, nhưng đồng thời cũng khẽ thở phào một tiếng.

Muộn như vậy hắn còn ra ngoài, không biết đêm hôm như vậy mà hắn còn đi đâu. Tô Tĩnh Văn ngồi trên giường Diệp Mặc suy nghĩ một hồi, thiếp đi lúc nào không biết.


Diệp Mặc đương nhiên đã đi Hàm Sơn, em gái Đường Bắc Vi gặp nạn tại đây, nếu hắn không đến lấy lại danh dự thì không thể nào ngủ yên được. Bất kể là ai cũng không thể động tới Đường Bắc Vi của hắn.


Hàm Sơn, quả nhiên giống như Đường Bắc Vi nói, bên ngoài trông có vẻ rất bình thường, có một miếu sơn thần. Diệp Mặc đi vào trong căn miếu Sơn thần tan hoang này, bên trong không một bóng người. Ngoại trừ cách đó không xa trong núi rừng bỗng truyền đến một hai tiếng không biết của con vật nào thì ở đây không có một âm thanh nào khác.


Diệp Mặc dùng thần thức quét một lượt bên trong miếu sơn thần. Một vết máu đã chuyển đen khiến hắn lập tức hiểu ra Bắc Vi đoán không sai, người từng ở chỗ này quả nhiên từng bị thương rất nghiêm trọng.


Trong lúc Diệp Mặc muốn kiểm tra xem bên ngoài có dấu vết của một trận pháp nào đó hay không thì một bóng trắng lúc ẩn lúc hiện như ma bất ngờ từ phía miếu Sơn thần bay ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK