Mục lục
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Diệp Phàm (full) - tác giả: Ta Là Lão Ngũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giải Phong giơ tay lên, một viên khoáng thạch tản mát một màu lam xuất hiện trên tay gã. Diệp Mặc vừa nhìn thấy viên khoáng thạch này lập tức kinh ngạc, hắn không phải là người không có kiến thức, viên khoáng thạch này tên là Lam Cực Quang thạch, là nguyên liệu cực phẩm luyện chế pháp bảo, thuộc vào nguyên liệu cấp chín.

Vật này tương đương với Hoàng Tinh thạch lúc trước hắn lấy được hoặc là lông đuôi của Cửu Vũ Kim bằng, đều là nguyên liệu luyện chế cấp chín, mà còn là thứ cực kỳ quý hiếm. Diệp Mặc không biết Giải Phong lấy nguyên liệu vô cùng quý hiếm này ra có ý gì, mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì.

Giải Phong cười ha hả nói:

- Diệp Mặc lão đệ, tôi hơn anh vài tuổi, to gan xưng hô như vậy. Khoáng thạch này lão đệ đã nhìn thấy bao giờ chưa?

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Nếu như vãn bối nhìn không nhầm, đây chắc hẳn là Lam Cực Quang Thạch nguyên liệu luyện chế cấp chín, vô cùng quý giá, người tầm thường căn bản nhìn cũng chưa bao giờ nhìn thấy được.

Giải Phong khen nói:

- Con mắt lão đệ không sai, đây đúng là Lam Cực Quang Thạch, nhưng bây giờ Lam Cực Quang Thạch này của anh rồi.

Nói xong Giải Phong ném viên Lam Cực Quang Thạch này cho Diệp Mặc, mà phi thuyền dưới chân cũng không lại gần, dường như biết Diệp Mặc đang đề phòng gã.

Mặc dù đây chỉ là chi tiết nhỏ, nhưng Diệp Mặc lại chú ý đến, nhất thời trong lòng kích động, đây mới là phong cách cao nhân.


Diệp Mặc nhận lấy Lam Cực Quang Thạch, một luồng khí lạnh thấu xương cốt thẩm thấu ra ngoài, Diệp Mặc lập tức biết được đây cũng không phải là Lam Cực Quang Thạch bình thường, đây là một viên Lam Cực Quang Thạch chất lượng cao. Hắn cầm lấy viên Lam Cực Quang Thạch có chút nghi ngờ nói:

- Vãn bối không có công không nhận thưởng, không dám nhận viên Lam Cực Quang Thạch này của tiền bối.

Giải Phong giơ tay ra chặn lại hành động trả lại Lam Cực Quang Thạch của Diệp Mặc lại nói:

- Lúc trước lão đệ đã cứu con gái của tôi, miếng Lam Cực Quang Thạch này chỉ là báo đạp lại lão đệ mà thôi.

Diệp Mặc biết trên đời này chẳng ai cho không ai cái gì, trước khi chưa hiểu rõ được nguyên nhân, thì miếng Lam Cực Quang Thạch này Diệp Mặc nhất quyết không thể nhận được, cho dù có thích miếng Lam Cực Quang Thạch đi nữa, vì hắn biết thứ này không thể nhận không vậy được.

Hắn tuyệt đối không tin, mình trong lúc vô tình cứu hai cô gái đó, còn Giải Phong này lại còn cố ý đuổi kịp hắn rồi lại còn tặng Lam Cực Quang Thạch cám ơn hắn.

Không đợi Diệp Mặc nói gì thêm, Giải Phong lại nói:

- Tôi nghe nói trong Lạc Hồn Khư có Tiên Khuyên Hoa, nhưng tôi cũng biết Tiên Khuyên Hoa, mặc dù là linh thảo cấp chín, nhưng cấp bậc cũng vượt qua cấp chín rồi. Còn con gái lớn của tôi thì vì linh căn bị suy giảm, không có cách nào tu luyện được, hơn nữa cơ thể lại bị thương nặng…

Diệp Mặc vừa nghe thấy vậy liền hiểu ý, bất luận là linh căn bị suy giảm hay cơ thể bị thương đến một Hóa Chân đỉnh phong cũng không có cách nào chữa trị được, thì Tiên Khuyên Hoa là lựa chọn tốt nhất, hoặc là có Cửu Thải Liên, nhưng Cửu Thải Liên cũng giống Tiên Khuyên Hoa, mặc dù là linh thảo cấp chín, nhưng cũng đã vượt quá sự quý giá của linh thảo cấp chín rồi. Hơn nữa Cửu Thải Liên và Tiên Khuyên Hoa cũng vô cùng quý hiếm. So sánh mức độ khôi phục linh căn và chữa lành vết thương cơ thể thì Tiên Khuyên Hoa thích hợp hơn Cửu Thải Liên.

Giải Phong nói ra ý tứ này, rõ ràng là muốn một gốc Tiên Khuyên Hoa, Diệp Mặc vốn dĩ có bốn gốc Tiên Khuyên Hoa đã bị nữ tu kia lấy đi một gốc rồi, hắn vẫn còn lại ba gốc, lúc này nghe thấy ý tứ của Giải Phong như vậy, Diệp Mặc không chút do dự lấy ra một gốc Tiên Khuyên Hoa, đưa cho Giải Phong.

Đừng nói là lấy Lam Cực Quang Thạch đổi lấy, cho dù gã không dùng Lam Cực Quang Thạch đổi, Diệp Mặc cũng sẽ không thể không đưa.

Giải Phong cũng không ngờ đơn giản như vậy mà lấy được một gốc Tiên Khuyên Hoa, lập tức run rẩy đưa tay ra nhận lấy, gã đang cầm gốc Tiên Khuyên Hoa mà Diệp Mặc vừa vứt cho gã, hoàn toàn không biết làm sao biểu đạt được tâm trạng của mình.

Đừng nói Giải Phong vô cùng kích động, đến hai cô con gái bên cạnh gã cũng vô cùng xúc động, biết Tiên Khuyên Hoa sau khi vào tay mình rồi, thì chị cũng được cứu rồi.

Một lúc lâu sau, vẫn là người con gái mặc váy hoa xanh đẩy đẩy gã, gã mới hồi tỉnh lại. Gã không ngờ lại cúi người nói với Diệp Mặc:

- Cám ơn Diệp Mặc lão đệ, Giải Phong vô cùng cảm kích.

Diệp Mặc vội khua tay nói:

- Giải tiền bối khách khí rồi, một gốc linh thảo có thể cứu được lệnh ái, cũng là vinh hạnh của Diệp Mặc tôi, tiền bối cũng không cần khách khí với vãn bối như vậy.

Giải Phong lấy ra một hộp ngọc cất Tiên Khuyên Hoa đi, sau khi cất đi ròi, lúc này mới nghiêm nghị nói với Diệp Mặc:

- Diệp lão đệ, bất luận là anh cứu sống mạng của con gái yêu của tôi, hay là tư chất nghịch thiên của anh cũng đều đáng để tôi hành lễ. Anh là tu sĩ thiên tài nhất mà tôi đã từng gặp, có một không hai, tôi tin rằng tiền đồ của anh là vô lượng. Nếu như sau này lão đệ gặp hai con gái của tôi, thì cũng xin lão đệ chiếu cố một vài phần.

Lời này của Giải Phong là lời nói thật lòng, Diệp Mặc tuổi trẻ như vậy, đã là tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ hai rồi, rõ ràng tiền đồ là vô cùng rộng mở. Lúc này thuận miệng nói một câu kết giao, ai mà biết được sau này có lợi cho con gái của mình hay không? Huống chi, Diệp Mặc lại còn không chút do dự cho một gốc Tiên Khuyên Hoa nữa.

Lam Cực Quang Thạch mặc dù quý giá, nhưng đối với gã cũng không có tác dụng gì lắm, còn Tiên Khuyên Hoa, lại là một bảo vật không phải nơi nào cũng tìm thấy được, hơn nữa đối với người nào cũng có lợi, huống chi con gái của gã cũng cần loại linh thảo này.

Diệp Mặc vội vàng nói:

- Cám ơn tiền bối đã hậu ái, nếu như tiền bối không có chuyện gì nữa, vãn bối xin đi trước.

Diệp Mặc biết Giải Phong còn dễ nói chuyện, nhưng mấy tên của Giao Đằng cung kia thì lại không dễ nói chuyện. Hắn trước mặt Giải Phong có thể rút lui được, nhưng trước mặt mấy tên tu sĩ Hóa Chân của Giao đằng cung, chỉ cần sai một lời, chắc chắn sẽ trực tiếp bắt lấy hắn.

- Cũng được, ba ngày trước tôi thấy Giao Đằng vương của Giao Đằng cung và Lãm Kỳ Thủy của đảo Tự Thiên cùng hướng về phía đông đi rồi, cũng không biết là đi làm gì.

Giải Phong gật gật đầu, nói một câu không thể hiểu nổi.

Tu sĩ có thể tu luyện đến tu vi Hóa Chân cũng không phải đơn giản, Giải Phong mặc dù không biết mối quan hệ giữa Diệp Mặc và đám người Đằng Hùng. Bây giờ Diệp Mặc rời khỏi Lạc Hồn Khư, còn mấy người Đằng Hùng thì cũng đã đến Lạc Hồn Khư, lúc trước mấy người Đằng Hùng còn nhắc tới một người tiến vào Lạc Hồn Khư, bất luận có liên quan đến Diệp Mặc hay không, gã cũng phải nhắc nhở Diệp Mặc một câu đã.

Giải Phong cũng không biết, câu thuận miệng nhắc nhở này của gã, khiến Diệp Mặc trong lòng vô cùng cảm kích. Đồng thời hắn cũng có chút nhận thức mới về tu sĩ Hóa Chân, khoảng cách giữa hắn và Giải Phong tương đối xa, Giải Phong cũng có thể đuổi kịp được, ai mà biết được đám người Đằng Hùng có đuổi theo hắn hay không?

Giải Phong nói xong gật đầu nhìn Diệp Mặc nói:

- Nếu như vậy, tôi cũng không cản đường anh nữa, Diệp lão đệ cứ tự nhiên.

Diệp Mặc gật đầu, đột nhiên lấy hai bình ngọc đưa cho Giải Phong nói:

- Giải đảo chủ, Diệp Mặc bái phục sự quang minh lỗi lạc của Giải đảo chủ, có thể kết giao với người bạn như Giải đảo chủ đúng là vinh hạnh của Diệp Mặc tôi, nhưng tôi bây giờ quả thật phải đi ngay. Không có đồ gì tốt, chỉ có hai bình ngọc này tặng cho hai em gái này.

Giải Phong gật đầu nhận lấy, cũng không khách sáo.

Diệp Mặc thấy Giải Phong lấy đan dược rồi, lại ôm quyền, Thanh Nguyệt dưới chân mang theo một đường ánh sáng màu xanh, trong nháy mắt biến mất trên bầu trời.

Hắn quả thực không thể ở lại được, ý tứ của Đằng Hùng hắn biết rất rõ, một khi hắn còn ở lại, cũng sẽ liên lụy đến Giải Phong. Giải Phong mặc dù lợi hại, nhưng cũng chỉ là một tu sĩ Hóa Chân mà thôi, còn bên Đằng Hùng thì hắn lại nhìn thấy có năm tu sĩ Hóa Chân.

Thấy Thanh Nguyệt của Diệp Mặc biến mất trong không trung, người con gái mặc váy hoa xanh kia mới có chút không hiểu nhìn Giải Phong nói:

- Cha à, hình như cha rất khách sáo với tên tu sĩ này, còn đưa cho hắn một Lam Cực Quang Thạch để đổi lấy Tiên Khuyên Hoa nữa.

Không đợi Giải Phong trả lời, người con gái mặc áo đỏ nói:

- Chị à, chị không nghe cha nói hắn là tu sĩ thiên tài nhất sao? Là tu sĩ thiên tài nhất, cha đương nhiên rất coi trọng rồi. Nhưng cái mà em vui nhất chính là chị có thể cùng với chúng ta rồi…

Giải Phong gật đầu nói:

- Lần này lấy được Tiên Khuyên Hoa, quả thực đã quá thiệt thòi cho tên Diệp Mặc kia rồi. Hơn nữa cha nói hắn là tu sĩ thiên tài nhất cũng không phải là lời nói khách sáo, hắn mới chưa đến trăm tuổi, đã là tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ hai rồi. Các con đã gặp tu sĩ con người nào mà chưa đến trăm tuổi đã là tu vi Thừa Đỉnh tầng thứ hai chưa? Hắn là người đầu tiên mà cha gặp đấy.

- Hả…

Hai người con gái ngây ngẩn cả người, các cô không ngờ tên Diệp Mặc vẫn chưa đến trăm tuổi.

- Cha à, cha không nhìn nhầm đấy chứ? Hắn có thể giết được một nữ tu tu vi Kiếp Biến, sao lại có thể chỉ là tu vi Thừa Đỉnh? Hơn nữa còn chưa đến trăm tuổi?

Người con gái mặc váy hoa xanh lập tức không tin hỏi.

Giải Phong lại khẳng định nói:

- Cha không nói sai, hắn quả thực chưa đến một trăm tuổi, thậm chí còn trẻ hơn những gì cha tưởng tượng.

Người con gái mặc áo đỏ thở dài nói:

- Vận khí của tên Diệp Mặc kia đúng là không tồi, gặp được cha, nếu như hắn gặp phải lão yêu quái Giao Đằng vương kia, con đoán là hắn đến xương cốt cũng bị ăn sạch.

Giải Phong trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:

- Ấu Ngưng, cách nói của con mặc dù đúng, nhưng con không thể coi thường tên Diệp Mặc đó được. Mặc dù chúng ta đuổi kịp hắn, nhưng cho dù gắng hết sức, cha cũng không để giữ hắn lại được.

Nghe thấy Giải Phong nói vậy, hai chị em há to miệng, không dám tin nhìn cha của mình, Diệp Mặc chỉ là một tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ hai, còn cha của hai cô lại là tu vi Hóa Chân đỉnh phong, sao lại có thể không giữ được Diệp Mặc lại chứ?

Giải Phong cũng có chút nghi ngờ nói:

- Lúc trước hắn có chút đề phòng với cha, hơn nữa hắn mặc dù lo lắng, nhưng cũng không sợ.

- Rõ ràng hắn có cách chạy trốn, nếu không có cách chạy trốn, thì một tu sĩ Thừa Đỉnh gặp một tu sĩ Hóa Chân, chắc chắn sẽ không có kiểu thong dong như vậy.

Ngừng lại một chút, Giải Phong tiếp tục nói:

- Các con lúc trước chẳng phải nghi ngờ tu vi của nữ tu kia sao? Cha khẳng định với hai con, căn cứ theo những gì hai con miêu tả lại, ban tay chân nguyên của nữ tu đó chắc hẳn là tu vi Hóa Chân rồi. Tên Diệp Mặc kia trong tình huống đó có thể thoát được nữ tu đó, hơn nữa còn lấy được linh thảo, rõ ràng đã giết nữ tu đó rồi. Hắn là một tu sĩ Thừa Đỉnh, không có chút thủ đoạn nào có thể làm đến mức này sao? Đương nhiên hắn muốn làm tổn thương cha còn kém chút, nhưng nếu hắn muốn chạy trốn, cha cũng không chắc có ngăn hắn lại được hay không?


- Đúng rồi, cha à, khi người đó chạy đi, nói tặng cho chúng con đan dược, cha nhìn xem đó là đan dược gì?


Người con gái mặc áo đỏ tên Ấu Ngưng chen miệng nói.


Giải Phong khẽ mỉm cười, Diệp Mặc mặc dù chỉ là tu vi Thừa Đỉnh, không ngờ lại trẻ tuổi như vậy, trên người không thể có nhiều đồ quý giá được. Hơn nữa hắn nói tặng cho hai con gái của gã, rõ ràng là đan dược mà tu sĩ Hư Thần dùng.


Nhưng con gái vừa hỏi đến, gã cũng không nói khác được, tiện tay đổ hai bình ngọc ra, Khi hai viên đan dược tỏa linh khí ra bốn phía xuất hiện trong bàn tay Giải Phong, Giải Phong và hai cô con gái ngây ngẩn cả người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK