Mấy tên cảnh sát muốn ra tay với Diệp Mặc, nhưng cô gái này lại khoát khoát tay, ngăn mấy tên cảnh sát đó lại, dường như đang đợi câu trả lời của Diệp Mặc.
- Không sai, là do tôi đánh, nhưng đối với tôi, như thế này không phải là đánh người, nếu như tôi thực sự đánh người, thì hai người bọn họ đã không thể thở được từ lâu rồi.
Diệp Mặc ngạo mạn nói.
Như thế này đâu có thể coi là đánh người, nếu như không phải vì niệm tình đối phương mới có mười mấy tuổi thì hắn tuyệt đối sẽ không nhẹ tay như vậy đâu.
Cô gái này chau mày lại, nhìn về phía Diệp Mặc, thần sắc trở nên càng sắc bén hơn, nói:
- Anh thật là ngạo mạn.
Diệp Mặc coi như không có chuyện gì, cười khinh khỉnh
- Nếu như cô không hỏi nguyên nhân động thủ, thì tôi còn ngạo mạn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô đấy.
Là một Tu Chân Giả, Diệp Mặc đã thành lập riêng cho mình một quốc gia là Lạc Nguyệt Thành, nên làm mọi việc đều dựa theo nguyên tắc, nhưng nếu như đụng đến giới hạn chịu đựng của hắn, thì hắn sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào đâu. Dám ức hiếp con gái của hắn, đừng nói là đánh, cho dù có giết thì hắn cũng chẳng buồn chớp mắt đâu. Hơn nữa bây giờ chính là giới hạn chịu đựng của hắn.
Lúc Diệp Mặc nói xong câu này, thì đã chuẩn bị động thủ với cô gái này, bởi hắn biết những người luyện cổ võ đều có luật rừng, còn thích dùng chân tay để nói chuyện hơn. Nhưng điều khiến Diệp Mặc cảm thấy kỳ quái chính là, người phụ nữ này vẫn chưa động thủ, hơn nữa còn nhìn Diệp Mặc bằng ánh mắt khiếp sợ.
Không ngờ cô ta lại quay ra hỏi tên thiếu niên Phan Địch:
- Địch Tử, cậu nói người bạn gái mà cậu muốn là nó sao?
Nói rồi chỉ vào Diệp Ức Mặc mà Diệp Mặc đang ôm trong lòng
- Đúng vậy, chị Thái, em thực sự rất thích cô bé đó, em muốn đưa cô bé về nhà, cô bé thực sự rất xinh đẹp, em, em nhất định phải có được cô bé, em hứa, em chỉ có một mình cô ấy là bạn gái thôi. Những bạn gái trước em đều bỏ hết rồi...
Cậu nhóc tên Phan Địch vội vàng nói, rồi lập tức chạy đến bên cạnh chị Thái, nhìn Diệp Ức Mặc chằm chằm, thậm chí như muốn ăn tươi nuốt sống cô bé luôn, có lẽ trong mắt cậu ta, chỉ cần chị Thái đến, thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được.
Cô gái này nhìn Diệp Ức Mặc, bỗng nhiên sắc mặt giãn ra, cô nhìn Diệp Mặc rồi nói:
- Anh là gì cô cô bé này thế? Mặc dù Địch Tử nhà chúng tôi mới học lớp 9, nhưng nó có thể thích một cô gái, đó cũng là duyên phận của nó. Hơn nữa Phan Địch cũng sẽ không bạc đãi cô bé này đâu, tôi thấy chi bằng...
- Cút...
Diệp Mặc lạnh lùng quát, rồi đột nhiên hắn giơ tay lên cho hai bạt tay.
Tên thiếu niên tên Phan Địch bị Diệp Mặc đánh thẳng vào người, bay ngược lên trên rồi rơi xuống mặt đất, lúc rơi xuống còn bị gẫy mất mấy cái răng. Hai bàn tay còn hằn trên người cậu ta, hằn sâu đến nỗi bắn ra cả máu. Lỗ tai của cậu ta cũng bắt đầu chảy máu.
Diệp Mặc lạnh giọng nói:
- Con lợn này mà cũng muốn làm quen với Ức Mặc nhà ta sao?
Diệp Mặc đã thực sự tức giận rồi, Ức Mặc là con gái của hắn và Tống Ánh Trúc, lúc đầu khi Tống Ánh Trúc dẫn Ức Mặc đến Lạc Nguyệt Thành cô bé mới hai tuổi, còn mình đã lưu lạc trong tiểu thế giới gần mười năm, bây giờ tính cả tuổi mụ Ức Mặc cũng mới gần 13 tuổi thôi. Thằng khốn khiếp này không ngờ lại muốn đứa con gái chưa đầy 13 tuổi của mình làm bạn gái nó. Thậm chí còn muốn dắt về nhà. Thực sự giờ phút này Diệp Mặc chỉ muốn giết chết nó mà thôi.
Nhưng bây giờ hắn lại không thể giết người được, nếu như giết người bây giờ tin Diệp Mặc của Lạc Nguyệt Thành sẽ truyền ra ngoài. Cho dù người ta không chụp được hình của hắn, nhưng chuyện hắn tìm được con gái cũng sẽ bị truyền ra ngoài. Và quan trọng hơn là hắn không muốn vừa mới gặp con gái đã giết người ngay trước mặt nó.
Nếu như mình không đến Ninh Hải, thông qua chiếc vòng tay mới tìm thấy cô bé. Thì chắc chắn cô bé sẽ không thoát khỏi tay bọn khốn khiếp này, cho dù lần này không sao, nhưng cũng là đã xảy ra chuyện, thằng nhóc tên Phan Địch đó vừa nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì rồi, hơn nữa gia đình cũng thuộc loại quyền thế, còn người tên là chị Thái đó cũng đã luyện tới Hoàng Kỳ sơ cấp, chắc chắn còn có người đứng sau cô ta, hai mẹ con Tống Ánh Trúc chắc chắn đấu không lại với bọn chúng.
- Anh...
Người con gái tên chị Thái chỉ vào Diệp Mặc, tức đến phát run lên, cô không ngờ trên đời này lại có kẻ kiêu ngạo như vậy, dám đến Ninh Hải đánh em họ cô trước mặt cô, lại còn muốn đánh chết nó nữa chứ. Nguồn tại http://Truyện FULL
- Cô mới chỉ luyện đến Hoàng cấp thì không nên đứng trước mặt tôi diễu võ dương oai là gì. Đừng có nói là tôi muốn chuốc họa vào thân này nọ, câu này nên để tôi nói mới đúng, bây giờ tôi không có tâm trạng để nói chuyện với cô, đợi khi nào tâm trạng của tôi tốt hơn, tôi sẽ đến tìm cô nói chuyện.
Cô gái tên chị Thái nghe thấy Diệp Mặc nói như vậy, không ngờ lại đánh mất ý định động thủ, đột nhiên cô có cảm giác rất xấu.
Diệp Mặc không có tâm trạng để đi làm những chuyện vô nghĩa ở đây, hắn dẫn Diệp Ức Mặc đi, hôm nay cha con gặp nhau, hắn làm gì còn tâm trạng để làm những chuyện vô nghĩa khác nữa.
Lúc mấy tên cảnh sát đứng ngoài có phản ứng, thì lại phát hiện ra Diệp Mặc đã rời khỏi đây từ lúc nào rồi. Bọn họ chỉ thấy Diệp Mặc bước đi rất chậm, nhưng lại cảm thấy mỗi bước đi đó dài cảm trăm mét.
Mấy tên cảnh sát nhìn cô gái tên chị Thái, không biết cô ta có hạ lệnh đi bắt Diệp Mặc lại không, bọn họ biết nhà cô gái này ở Ninh Hải rất có quyền thế, thế nên nếu không có lệnh của cô ta, thì đám cảnh sát này cũng không dám đi bắt người.
Cô gái này há miệng thở dốc, nhưng cô lấy lại tinh thần cũng rất nhanh, phát hiện ra không thấy Diệp Mặc đâu nữa rồi. Cô luyện cổ võ cũng không phải là mới ngày một ngày hai, nếu như đến lúc này cô vẫn còn chưa biết mình đã gặp phải cao nhân, thì đúng chỉ còn nước đi nhảy lầu tử tự mà thôi.
- Mấy người về trước đi.
Cô biết đám cảnh sát này không thể đối phó được, cô nhất định phải về nhà thật nhanh để tìm người thương lượng mới được, mối thù này nhất định phải trả, nhưng không thể nào đi báo cảnh sát được.
Mặc dù người này rất lợi hại, nhưng nếu như ai cũng có thể đến ức hiếp "Bảo Xà Đường" ở Ninh Hải, thì "Bảo Xà Đường" đã không có ngày hôm nay rồi, càng không thể tranh hùng tranh bá ở Ninh Hải được rồi.
Sau khi cảnh sát rời đi, cô gái này mới vội vàng quay lại xem xét vết thương của Phan Địch, nhưng chân của cô ta lại có cảm giác nhẹ bỗng, cô cúi đầu xem xét, lập tức cả người toát mồ hôi lạnh.
Đôi giày của cô bị tháo ra từ lúc nào, thậm chí cả tất cũng bị lột sạch, nếu thêm một chút nữa, thì đến da chân của cô cũng không còn.
Lúc thấy cảnh tượng này, tim cô giật thót, đối phương đứng trước mặt cô, lột giày, lột tất của cô mà cô hoàn toàn không biết gì, nếu như đối phương có chặt đứt hai chân mình, thì chắc cô cũng sẽ không hề biết gì mất.
Không ngờ ở Ninh Hải lại có người lợi hại đến mức này! Rốt cuộc hắn là ai?
Nghĩ đến đây, cô không thể không ngây người ra được, kêu vài người đưa Phan Địch đến bệnh viện, còn cô lại vội vã lên xe. Đắc tội với loại người như này, chưa biết chừng đến "Bảo Xà Đường" cũng không còn chứ đừng nói đến những chuyện khác. Lúc này cô không dám nói Diệp Mặc lòng dạ lang sói nữa rồi, nói không chừng đối phương ra tay như vậy đã là hạ thủ lưu tình lắm rồi, mà nguyên nhân chính là đợi đến lúc nào đó sẽ đến thẳng "Bảo Xà Đường" để hủy diệt tận gốc.
...
Cô gái này nghĩ không sai, quả thật Diệp Mặc có ý định giết chết Phan Địch.
Nhưng lúc này Diệp Mặc không rảnh, Ức Mặc đang trong thời gian dậy thì, nhưng hắn lại phát hiện ra cô bé không được chăm sóc tốt, thế nên sức khỏe của con gái mới là điều quan trọng nhất.
- Mẹ con bây giờ có khỏe không?
Diệp Mặc thấy Diệp Ức Mặc như vậy nên biết Tống Ánh Trúc cũng sống không được dư dả lắm, nhưng hắn vẫn cất giọng run run hỏi.
Đối với Tống Ánh Trúc hắn rất khó có thể nói là có tình cảm gì được, nhưng khi đứa con gái mười mấy tuổi xuất hiện trước mặt hắn, hắn chỉ cảm thấy vô cùng áy náy.
- Sức khỏe của mẹ không tốt, con đang chuẩn bị về...
Ức Mặc dụi dụi mắt, cô bé vẫn không rõ tại sao mình đang ở trước cổng trường, mà bây giờ lại ở trên phố được thế này.
Hay nói cách khác, lúc này trong lòng cô đang nghĩ gặp được ba có phải là do mình đang nằm mơ hay không, nếu như trong lòng cô bé còn có một cái tên vô cùng quen thuộc, thì đó chính là Diệp Mặc.
Cô và mẹ cô có chung một đề tài để nói chuyện, đó chính là về ba cô. Mặc dù từ trước đến giờ cô chưa từng nhìn thấy ba của mình, nhưng được mẹ kể cho rất nhiều chuyện về ba, nên cô đã nhìn thấy ba mình rất nhiều lần trong mơ.
Mẹ nói, ba sẽ về tìm hai mẹ con cô, thế nên cô nằm mơ cũng luôn mơ về chuyện này. Lúc mà Diệp Mặc nói tên hắn, cô bé đã cảm thấy Diệp Mặc chính là ba của cô bé một cách rất tự nhiên, không hề cảm thấy kỳ lạ, nếu như có chút gì đó không giống, thì chính là ba cô quá trẻ, trẻ hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.
- Ức Mặc, con nói sức khỏe của mẹ con không tốt?
Diệp Mặc lập tức hỏi, trong lòng hắn lại dấy lên cảm giác áy náy, nhà họ Tống và hắn có thù với nhau, nhưng Tống Ánh Trúc lại là người vô tội.
Nói thật, lúc đầu Tống Ánh Trúc còn cứu hắn một mạng, mặc dù hắn cũng đã từng cứu Tống Ánh Trúc, nhưng trong lúc Tống Ánh Trúc có thể giết hắn, thì cô lại không ra tay.
- Vâng.
Ức Mặc dần dần bình tâm trở lại, nhưng bàn tay cô bé vẫn nắm rất chặt cánh tay của Diệp Mặc, cô bé chỉ sợ mình buông tay ra, thì sẽ không nhìn thấy ba nữa.
Sau khi bình tĩnh lại, cô bé mới cẩn thận nói:
- Lúc đó, sau khi mẹ dẫn con về Ninh Hải, vì muốn cho con được học ở trường tốt nhất, nên đã dùng hết tài sản mà mình có. Sau khi mẹ đổ bệnh, cũng không nỡ dùng tiền mua thuốc, vẫn cố gắng cho con đi học ở trường tốt, nên bệnh tình ngày càng nặng hơn.
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, lúc đó hắn đã cho Tống Ánh Trúc một viên minh châu mà, cho dù Tống Ánh Trúc không có kỹ năng sống, không có nghề nghiệp gì, nhưng nếu bán viên minh châu đó đi, thì cũng đủ sống cả đời mà.
- Mẹ của con có từng nhắc đến thứ gì đáng giá có thể bán được không?
Diệp Mặc nghĩ đến viên dạ mình châu, liền hỏi luôn.
Ức Mặc gật gật đầu:
- Mẹ có một viên minh châu rất đẹp, mẹ nói đó là dạ minh châu, có thể bán được rất nhiều tiền, nhưng mẹ nói đó là do ba tặng. Đó là thứ duy nhất mà hai mẹ con có, nên không muốn bán nó đi, con cũng đồng ý với mẹ như vậy. Ba viên dạ minh châu đó là do ba tặng con và mẹ đúng không?