Đường Bắc Vi chần chừ thật lâu rồi mới tiếp tục nói:
- Giống như họ đã là vợ chồng từ rất lâu rồi. Cảm nhận này em không nói ra được. Có lẽ sau khi chị tu chân thì cũng có cái cảm giác u u minh minh đó, rất khó để nói ra rõ ràng, nhưng nó vẫn tồn tại.
- Tu chân? Bắc Vi, tu chân là gì? Là thứ mà mỗi ngày em đều ngồi để tu luyện ư?
Tô Tĩnh Văn nghe xong lời của Đường Bắc Vi liền nói thêm.
Đường Bắc Vi biết những điều này không nên nói ra, nhưng chị Tĩnh Văn trong lòng cô lúc này cũng chẳng có gì khác với chị Khinh Tuyết nữa rồi. Cô gật đầu nói:
- Vâng, cái đó là của anh trai em dạy em, anh ấy nói nó rất mơ hồ. Anh ấy bảo em không được nói ra chuyện này. Nhưng chị Tĩnh Văn, em thấy chị cũng không phải người ngoài nên em mới nói cho chị biết.
Tô Tịnh Văn cúi đầu, không hỏi thêm gì nữa. Cô chắc chắn Diệp Mặc đã dạy cho Đường Bắc Vi và Ninh Khinh Tuyết, Lạc Ảnh chắc chắn cũng biết, nhưng cô thì lại chẳng hề biết. Từ đây có thể thấy rằng Diệp Mặc thân sơ rõ ràng, cô rốt cuộc cũng vẫn phải kém một chút.
Bản lĩnh của Diệp Mặc lớn như vậy, có lẽ là có liên quan đến cái tu chân gì gì đó. Hơn nữa Tô Tĩnh Văn cảm nhận được rõ ràng rằng Đường Bắc Vi cũng có một linh khí huyền ảo nào đó tương tự như của Diệp Mặc, cảm giác đó rất mơ hồ, rất thân thiết, có hơi hướng của sự thoát tục.
Dường như trong lòng Tô Tĩnh Văn có chút khó chịu, Đường Bắc Vi nói:
- Chị Tĩnh Văn, nếu như chị muốn học thì em có thể dạy cho chị, anh trai em không đời nào lại mắng em đâu.
Tô Tĩnh Văn lắc đầu:
- Không cần đâu, chị không muốn học.
Diệp Mặc không dạy cô mà để cho Bắc Vi dạy chỉ làm trong lòng cô thấy khó chịu mà thôi.
Hai người yên lặng hồi lâu, mặc dù trong lòng Đường Bắc Vi, chị Tĩnh Văn chẳng khác gì với Ninh Khinh Tuyết, nhưng vị trí của anh trai Diệp Mặc trong lòng cô còn cao hơn một chút. Bởi vậy cô không biết nên an ủi chị Tĩnh Văn như thế nào.
Thật lâu sau, Đường Bắc Vi mới phá vỡ sự yên lặng, cô đột nhiên nói:
- Chị Tĩnh Văn, em có thể hỏi chị một câu được không?
Trong mắt Tô Tịnh Văn có hơi đỏ, cô gật gật đầu, không nói.
- Nếu giả sử chị thích anh trai của em, anh trai em cũng thích chị, nhưng nếu có một ngày vào lúc anh chị sắp kết hôn thì chị lại phát hiện ra chị là em gái thất lạc nhiều năm của anh ấy. Chị sẽ làm như thế nào?
Mắt của Đường Bắc Vi cũng đỏ lên, cô không biết vì sao mình lại hỏi như thế.
- À, chuyện đó làm sao có thể chứ, bố mẹ chị đều vẫn còn, làm sao chị lại có thể là em gái của anh trai em chứ…
Tô Tĩnh Văn thấy lời nói của Đường Bắc Vi có chút khùng khùng, làm sao điều này là có thể được.
Đường Bắc Vi lắc lắc đầu nói:
- Trên thế gian này không có điều gì là không thể, khi em và anh trai gặp nhau, em không hề biết đó là anh trai của em.
- Bắc Vi, em?
Tô Tĩnh Văn kinh ngạc nhìn Đường Bắc Vi.
Đường Bắc Vi lại lắc đầu nói:
- Không phải như chị nghĩ đâu, anh trai trong lòng em mãi mãi là anh trai. Em hỏi chị chỉ là giả sử thôi, thực ra không hề có ý gì khác.
Tô Tĩnh Văn hiểu được ý của Đường Bắc Vi, cô lắc đầu nói:
- Nếu thực sự là như thế thì chắc chắn là không thể kết hôn rồi.
Đường Bắc Vi thở dài, không nói tiếp nữa. Cô nhớ lại lời Lạc Ảnh nói với cô đêm qua:
- Chị biết chất độc của anh ấy không có cách nào giải được, nhưng chị thích anh ấy. Chị có một cảm giác đó là từ cách đây rất lâu chị và anh ấy đã quen biết nhau rồi, chị và anh ấy là vợ chồng, chỉ là cái thời điểm đó đã rất xa xôi. Bởi vậy chị chỉ muốn khi hai bọn chị rời khỏi thế giới này, có thể kết hôn với anh ấy thì dù chị có là ai ở thế giới này còn có gì quan trọng nữa đâu, chừng nào anh ấy còn sống chị sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy, anh ấy chết rồi thì chị cũng sẽ đi theo anh.
Theo như lời của Lạc Ảnh nói thì giữa hai bọn họ có một mối duyên phận, duyên phận này khiến họ không có cách nào tách rời được nhau. Đối với anh trai mà nói, chị Lạc Ảnh chính là duyên phận của anh ấy, đối với chị Lạc Ảnh, anh trai cũng là người duy nhất. Bởi vậy Bắc Vi tin rằng, nếu anh trai gặp chị Lạc Ảnh trước khi gặp Ninh Khinh Tuyết thì có lẽ kết quả đã khác rồi.
Chị Tĩnh Văn thích anh trai có lẽ cũng giống như cô thôi, có một sự sùng bái và đối lập. Nếu so với tất cả những người xung quanh thì anh trai quá ưu tú, hoặc ở anh trai có những điểm khiến cô cảm động, thậm chí có rất nhiều điểm khiến trái tim cô rung động.
Nhưng cái cách cô thích anh trai tuyệt đối không giống với chị Lạc Ảnh. Tình cảm mà chị Lạc Ảnh dành cho anh trai của cô là sự gắn kết không thể dùng lời nào để biểu đạt, một tình cảm sâu nặng, như một sự sắp đặt của trời đất. Thứ tình cảm ấy có lẽ còn vượt trên cả cảm giác thích một người, hoặc phải gọi tình cảm ấy là tình yêu.
Nếu như anh trai vẫn suy sụp như trước đây, nếu như anh trai vẫn bình thường như trước đây, thậm chí tồn tại như một kẻ ở tận dưới đáy không có một chút ưu điểm nào. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Vậy chị Tĩnh Văn có lẽ sẽ giúp đỡ anh trai, nhưng tuyệt đối sẽ không thể nào lại thích anh ấy. Chị Khinh Tuyết có thể sẽ đồng cảm với anh ấy, nhưng cũng sẽ như thế, sẽ không thích anh trai chứ đừng nói là yêu. Nhưng chị Lạc Ảnh thì không giống như vậy, chị ấy chỉ cần tin rằng anh trai chính là người trong mơ hồ ấy, cho dù anh trai có thế nào, bất kể anh ấy giàu hay nghèo, là người tốt hay kẻ xấu, khôi ngô tuấn tú hay xấu xí thô kệch, chị ấy vẫn thích anh trai vô điều kiện, cách thích một người như thế mới chính là tình yêu.
Đường Bắc Vi cũng hiểu rằng, cách suy nghĩ của cô không công bằng với chị Khinh Tuyết và chị Tĩnh Văn, nhưng cô là em gái của Diệp Mặc, cách suy nghĩ của cô phải xuất phát từ anh trai. Cho dù là có bất kể chuyện gì, cô luôn đứng về phía anhh trai để suy xét.
Thấy Đường Bắc Vi thở dài, không nói tiếp, Tô Tĩnh Văn dường như đã hiểu ra phần nào, đột nhiên cô ngẩng đầu cười nói:
- Bắc Vi, sau khi nói chuyện cùng em chị thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Đúng rồi, chị sắp phải rời Ninh Hải, chúc chị hạnh phúc đi!
Đường Bắc Vi hơi sửng sốt, cô lập tức hỏi:
- Chị Tĩnh Văn, hôm qua chị mới nói là mấy hôm nữa chị em mình cùng đi bãi biển ở Thanh Đảo mà... Lẽ nào chị đột ngột quyết định? Vậy công ty của chị thì sao?
Tô Tĩnh Văn gật đầu:
- Phải, Bắc Vi à, chị tự nhiên thấy mình thật ngốc. Bởi vậy chị muốn đi làm những chuyện mà bản thân mình muốn làm, chuyện công ty đã có mẹ chị lo rồi.
Thấy Đường Bắc Vi còn muốn hỏi thêm điều gì, Tô Tĩnh Văn bỗng nhiên khoát tay nói:
- Đừng hỏi chị chuẩn bị đi làm gì, thực ra chị chỉ muốn đi để khuây khỏa, có lẽ chị sắp sửa đi theo con đường chính trị.
- Vì sao chị đột nhiên có cách nghĩ ấy?
Đường Bắc Vi biết trong lòng Tô Tĩnh Văn chắc chắn rất buồn, nhưng cô đã quen ở cùng với Tô Tịnh Văn rồi, giờ bỗng nhiên tách ra cô thực sự thấy không quen.
- Mấy hôm trước là lễ mừng thọ của ông nội, chị đi Yến Kinh, ông nội nói chị có khiếu làm chính trị bẩm sinh. Nhưng chị không thích những chuyện đó, chị không thích sự giả dối của chính trị. Vì thế chị cũng chỉ mới nói là có thể, cũng không chắc là sẽ làm. Hoặc là không biết chừng chị sẽ đi rong chơi bên ngoài một vòng rồi lại quay trở về...
Tô Tĩnh Văn nói bằng giọng khá thoải mái.
Đường Bắc Vi im lặng, cô biết nếu Tô Tĩnh Văn đã nói như vậy thì không thể nào chỉ là đi một vòng rồi quay trở lại. Cho dù Tĩnh Văn không đi theo con đường chính trị thì có lẽ chị ấy cũng sẽ làm những chuyện khác, ở lại Ninh Hải, chị ấy sẽ không kiềm chế được mà đi đến tiểu viện, chị ấy sẽ không kiềm chế được mà nhớ tới Diệp Mặc.
Có lẽ lúc này đối với Tô Tĩnh Văn là chuyện tốt, Đường Bắc Vi lấy ra một nắm bùa Hỏa Cầu nhét vào tay Tô Tĩnh Văn, cho dù có như thế nào thì nếu ra ngoài thì cầm thêm nhiều bùa Hỏa Cầu một chút cũng yên tâm hơn.
Tô Tĩnh Văn nhìn mười mấy chiếc bùa Hỏa Cầu trong tay, cô biết những lá bùa này là Diệp Mặc cho em gái để phòng thân. Đường Bắc Vi không đợi Tô Tĩnh Văn từ chối, lập tức lại lấy ra một nắm lớn nói:
- Chị Tĩnh Văn, chị đi ra ngoài nên cầm một ít đồ để phòng thân, em vẫn còn đây này.
Tô Tĩnh Văn gật đầu, cầm lấy bùa Hỏa Cầu im lặng ra khỏi tiểu viện, thậm chí còn không nói thêm một lời tạm biệt, hoặc có thể vì cô ấy không muốn nói.
Đường Bắc Vi nhìn theo bóng của Tô Tĩnh Văn, tự nhiên cảm thấy cô ấy có phần cô đơn. Cũng giống như cô, một mình ở Ninh Hải này, chẳng lẽ không cô đơn hay sao?
ĩ
Tô Tịnh Văn đi rất lâu rồi nhưng Đường Bắc Vi vẫn cứ ngồi trong sân im lặng như thế, một mình cô thậm chí không biết nên làm gì. Một lúc lâu sau, cô mới nhớ ra phải đi đóng cửa viện.
Đường Bắc Vi vừa đóng cửa viện, còn chưa kịp đi tới bên vườn hoa thì lại có tiếng gõ cửa. Đường Bắc Vi đột nhiên có cảm giác xấu, ai có thể đến tìm cô đây? Tô Tĩnh Văn và chị Vân Băng đều có chìa khóa, hai người họ sẽ không cần gõ cửa.
Nhưng ngoại trừ họ ra thì ở Ninh Hải này cô không có người quen nào nữa.