Mỹ phụ trung niên kia còn chưa kịp phản ứng lại.
Người con gái khí chất tuyệt thế che mảnh lụa xanh kia mau chóng nói:
- Sư phụ, Tu Chân giới mà lúc trước con rơi xuống chính là đại lục Lạc Nguyệt. Còn vị sư huynh kia dẫn con quay về Tiên giới, rồi lại dẫn con đến Băng Thần cung, nếu không đời này của con cũng không thể nào quay về Tiên giới gặp sư phụ được nữa rồi.
Mỹ phụ trung niên giật mình hiểu ra, gật đầu thở dài nói:
- Thanh Như, chuyện đó oan ức cho con quá. Đáng tiếc là, người cứu con đó ta chưa gặp bao giờ, đợi sau khi chúng ta tu bổ xong thông đạo hư hao từ Tiên giới đến Thần Phần vực, ta cũng sẽ đi tìm hắn cảm ơn.
Người con gái tên Thanh Như ừ một tiếng nói:
- Sư phụ, vị sư huynh đó tuyệt đối là người phi thường. Hơn nữa con sợ lúc này tu vi của hắn cũng không kém sư phụ là bao đâu, haiz, người trọng tình trọng nhĩa như này, con thực sự nghĩ không thông Song Song vì sao lại hại hắn?
- Song Song là Thánh nữ chuyển thế của Bang Thần cung, mặc dù thủ đoạn có vẻ hơi quá đáng, nhưng cũng là vì nghĩ cho Băng Thần cung, haiz…
Mỹ phụ trung niên này nghe đến sau cũng thở dài một tiếng, cô mặc dù miệng nói như vậy, trong lòng cũng rất không thích cách làm của Song Song Thánh nữ.
Nếu như không phải vì cách làm của Song Song Thánh nữ quá đáng, cô sao lại rời khỏi Băng Thần cung? Cho dù là vì Chứng đạo, cô cũng sẽ không rời khỏi Băng Thần cung. Bây giờ cô cũng Chứng đạo rồi, vẫn không quay về Băng Thần cung, ngược lại còn dẫn đệ tử Thanh Như của mình đến Thần Phần vực, chính là không muốn có chút dây dưa gì với Băng Thần cung.
Thanh Như biết rõ suy nghĩ của sư phụ, cũng không cãi lại, ngữ khí có chút áy này nói:
- Vị sư huynh kia là một sư huynh trọng tình nhất mà con từng gặp, hắn bao lần cứu Song Song, Song Song ngược lại lại hại hắn. Cho dù như vậy, hắn cũng chỉ là thương cảm rời khỏi Băng Thần cung, chứ cũng không báo thù gì. Con biết hắn không phải vì sợ Băng Thần cung lợi hại, cũng không phải vì dung mạo của Song Song, mà là vì Song Song đã từng cứu hắn một lần, chỉ vậy mà thôi.
Nói về dung mạo xinh đẹ, Thanh Như tự tin so với Nhiếp Song Song, cô cũng xinh hơn nhiều. Cho dù là mình, vị sư huynh đó cũng không coi ra gì, huống chi là Nhiếp Song Song?
- Con có phải vì điều này mà không muốn ở lại Băng Thần cung phải không?
Mỹ phụ trung niên nhìn Thanh Như hỏi.
Thanh Như trầm mặc một lúc nói:
- Thực ra khi sư phụ giao ra vị trí đại cung chủ, rời khỏi Băng Thần cung, con đã không muốn ở lại đó rồi. Sau khi con nghe Song Song nói chuyện với con trên phi thuyền, con lại càng không muốn ở lại Băng Thần cung. Nếu không phải sư phụ muốn đến Thần Phần vực tu bổ trận pháp, con có lẽ sẽ vừa tu luyện, vừa đi tìm vị sư huynh đó, con muốn cảm ơn ân cứu mạng con của hắn.
- Con thích hắn sao?
Mỹ phụ trung niên kia nghi ngờ hỏi.
Thanh Như cúi đầu xuống nói:
- Không phải, con chỉ là cảm thấy Băng Thần cung chúng ta có lỗi với hắn mà thôi, còn chưa nói đến thích. Dù sao con tiếp xúc với hắn cũng không nhiều.
Đang nói chuyện, Thanh Như và mỹ ohụ trung niên kia cũng đã tiến vào trong cửa hàng. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Trong này có nhiều người quá nhỉ, kinh doanh không ngờ lại tốt như này.
Thanh Như nhìn người trong Đan Khí Thánh các, không khỏi cảm thán một câu.
- Hôm nay đúng ngay ngày bán Thần đan hạng nhất, người đương nhiên là nhiều rồi.
Bên cạnh cũng có một Tiên đế đến mua Thần đan nghe thấy Thanh Như nói vậy, chủ động trả lời.
- Trong này có bán Thần đan hạng nhất sao?
Mỹ phụ trung niên kinh ngạc hỏi một câu, thời gian cô và Thanh Như đến đây cũng không ngắn, đương nhiên biết giá của Thần đan hạng nhất, đó là thứ mà Đan thánh thực sự mới có thể luyện chế ra được.
Tiên đế kia nhìn dáng người tuyệt thế của Thanh Như, dường như vì nịnh nọt, cẩn thận nói:
- Đó là đương nhiên, đan dược và pháp bảo của Lạc Nguyệt Đan Khí Thánh các đều là hạng nhất. Hơn nữa ngày đầu tiên của mỗi tháng đều bán vài loại Thần đan hạng nhất, chưa từng ngoại lệ, hôm nay lại đúng là ngày đầu tháng.
Diệp Mặc vì không thể lúc nào cũng luyện đan, nếu như muốn bán tất cả đan dược mà hắn luyện ra, vậy thời gian mỗi ngày của hắn chỉ dùng để luyện đan mà thôi. Cho nên đan dược mà hắn luyện chế giao cho Vô Ảnh an bài, Vô Ản và Phục Phi nghĩ ra ngày đầu tháng bán đan dược mà Diệp Mặc luyện chế, để thu hút khách hàng đến đây.
Mỹ phụ trung niên kia nhìn giá cả của Thần đan, thần sắc không khỏi ảm đạm. Rất nhiều đan dược đều là dan dược mà bây giờ cô cần, đáng tiếc là, đan dược trong này cô một loại cũng không mua nổi.
- Vị sư huynh này, xin hỏi chủ nhân của cửa hàng này có ở đây không?
Thanh Nhu nghĩ đến tình cảnh của mình và sư phụ, mau chóng chuyển đề tài hỏi.
- Hai người là ai? Muốn mua đan dược và pháp bảo tìm tôi là được rồi, tôi là phó các chủ trong này, muốn tìm lão đại làm gì?
Vô Ảnh dương dương đắc ý nói.
Những người mua đan dược và pháp bảo trong cửa hàng này ai nấy đều bước lên hỏi thăm, rõ ràng biết sở thích của Vô Ảnh, chính là thích nịnh.
- Vô Ảnh đại ca, hôm nay tôi muốn ba viên La Ách đan.
- Vô Ảnh lão đại, tôi muốn mua một món Tiên khí cực phẩm, chỗ này còn thiếu mấy viên Thần tin…
- Vô Ảnh các chủ, tôi muốn mua hai viên Thái Hoàn đan.
…
Vô Ảnh vừa đắc ý khua tay, vừa nói:
- Của anh giảm 10%...
- Còn mấy viên Thần tinh còn thiếu của anh thì lần sau đưa cũng được.
- Thái Hoàn đan hả, cũng giảm cho anh 10%...
Thanh Như và mỹ phụ trung niên kia đều sững người, bọn họ vì cái tên Vô Ảnh quá dễ dãi này mà bị xoay mòng mòng rồi. Tên này chỉ là một con Tiên thú bốn chân mà thôi, người khác tùy tiện gọi nó một tiếng đại ca lão đại, là nó trực tiếp giảm cho người ta 10% rồi. Càng khiến bọn họ khiếp sợ hơn là, Thái Hoàn đan trong này không ngờ lại có thể tùy tiện bán ra như bán kẹo vậy. Điều này quả thực quá nghịch thiên rồi, nếu như mua một đống Thái Hoàn đan trong này quay về Tiên giới, vậy thì…
Hai người đồng thời nghĩ đến vô số cung nữ trong rừng băng trong Băng Thần cung, nếu như có nhiều Thái Hoàn đan như này, Băng Thần cung vì Thánh nữ mới, cần tạo ra nghiệp chướng này sao? Bọn họ cần phải rời khỏi Băng Thần cung sao?
Vô Ảnh một mạch bầy đầy giá hàng, lúc này mới bước đến trước mặt Thanh Như và mỹ phụ trung niên kia, dương dương đắc ý nói:
- Hai vị tiên tử này muốn mua gì? Tìm tôi là được, lão đại bế quan, không có thời gian gặp hai người…
- Khoan đã…
Vô Ảnh nói đến đây, bỗng nhiên gạt Thanh Như và mỹ phụ trung niên sang một bên, một bước liền bước đến cửa hàng chặn hai người đàn ông lại nói:
- Thu pháp bảo lại, vào Đan Khí Thánh các của tôi, không cho phép lấy pháp bảo ra.
- Đan Khí Thánh các, khẩu khí thật lớn, mày là cái thá gì, chỉ là một con súc sinh trông cửa hàng mà thôi, dám bảo bổn thánh cất pháp bảo đi sao? Ta nhổ vào!
Một người đàn ông mặc áo bào màu xanh hừ lạnh, nhấc chân lên đá bay Vô Ảnh ra ngoài.
Tu vi Vô Ảnh mặc dù không tệ, nhưng gặp một Tố đạo Thánh đế, cũng không là gì. Bị người ta một đá đá bay, đập lên trên giá hàng khiến giá hàng vỡ tan, những thứ bên trên giá hàng rơi xuống toàn bộ.
- Mọi người cướp đi, coi như bổn thánh tạo phúc cho mọi người.
Tên Tố đạo Thánh đế áo xanh này cười ha hả, nói với những người còn lại đang chọn đan dược và pháp bảo trong cửa hàng.
Vượt khỏi sự dự liệu của gã chính là, những người đến mua hàng trong cửa hàng này mặc dù nhiều, nhưng không ai dám lợi dụng cơ hội cướp đan dược rơi trên mặt đất. Phần lớn mọi người cũng không lập tức bỏ đi, chỉ là cười khẩy đứng sang một bên, cứ như chuẩn bị xem kịch hay vậy.
- Ê, chỗ này là Thần đan mà Tố đạo Thánh đế dùng, ha ha… Còn là Thần đan phẩm chất cực cao nữa…
Tên Thánh đế kia mau chóng liền phát hiện ra số Thần đan rơi trên mặt đất cũng không tầm thường, mau chóng tiện tay cầm mấy bình lên cất vào trong nhẫn trữ vật của mình.
Sắc mặt mỹ phụ trung niên kia đại biến, mau chóng nói:
- Người mà các ngươi muốn bắt là chúng tôi, không liên quan gì đến cửa hàng này. Mau chóng đặt những thứ của nơi này xuống, chúng tôi đi cùng anh.
- Ha ha ha, cám ơn hai người đã giúp đỡ, nếu không thì chúng tôi làm gì biết được trong Luân Lan Thánh Đạo thành lại có một Đan Khí các tốt như này, trong này không ngờ có Thần đan Đan thánh luyện chế.
Tố đạo Thánh đế này vừa cười ha hả, vừa thu thập Thần đan rơi vãi trên mặt đất.
- Bác Nghệ, anh vừa nói đây là Thần đan do Đan thánh luyện chế sao?
Lại có một bóng người xuất hiện trước cửa cửa hàng, mỹ phụ trung niên trong lòng trầm xuống. Tố đạo Thánh đế đó cô không đánh lại được, bây giờ lại có một Thánh đế tu vi rõ ràng không chỉ là Tố đaọ đến, nhìn tu vi của đối phương, rõ ràng cũng trên tu vi Dục đaọ rồi.
Vô Ảnh lúc này mới đứng lên, nếu như không phải nó căn bản không phải là đối thủ của Tố đaọ Thánh đế này, nó cũng há miện nuốt chửng đối phương rồi, không ngờ dám cướp đồ của Lạc Nguyệt Đan Khí Thánh các.
- Lão đại, có người cướp đồ trong cửa hàng của chúng ta.
Vô Ảnh bò dậy ngay lập tức liền đem chuyện cửa hàng bị cướp truyền cho Diệp Mặc biết.
Nó cũng biết, dựa vào bốn người bọn họ, cũng không phải là đối thủ của người đến này, chuyện này chỉ có lão đại ra mặt mới được.