Mục lục
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Diệp Phàm (full) - tác giả: Ta Là Lão Ngũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sa Hà trong Tây Tích châu, sau lần trước truyền ra phong ấn phi thăng của Sa Hà bị phá, sự nguy hiểm của Sa Hà dường như cũng được giảm đi nhiều, có lẽ cảm giác nguy hiểm tự phát trong lòng tu sĩ cũng được giảm đi rất nhiều.

Trong Sa Hà căn bản cũng có vô số pháp bảo, nguyên liệu luyện khí cực phẩm cũng nhiều vô số kể, nếu như có vận khí tương đối tốt, thì có thể tìm được một hai di tích thượng cổ, hoặc là tìm được một vài tài sản của tu sĩ đã ngã xuống.

Cho dù không tìm được di tích hay tài sản gì, chỉ cần tìm được một hai nguyên liệu cấp cao hoặc là linh sa tinh, cũng là thu hoạch không nhỏ rồi. Giá trị của linh sa tinh còn quý giá hơn cả linh mạch cực phẩm, là cát đá và những thứ nuôi dưỡng hàng chục nghìn năm dưới linh khí trong Sa Hà. Những thứ này dùng để tu luyện, cũng có thể dùng để đổi lấy một linh mạch cực phẩm hoặc đan dược nào đó.

Cho nên sau khi tin sự nguy hiểm và linh sa tinh của Sa Hà truyền ra ngoài, vô số những tu sĩ hoặc yêu tu cũng đều đến Sa Hà.

Đương nhiên tổ đội vào Sa Hà cũng không ít hơn lúc trước, Thanh Ích đan đồng thời cũng không thể nào thiếu đi được. May là Thanh Ích đan chỉ là linh đan cửu phẩm, trong Tây Tích châu mặc dù quý giá, nhưng cũng không thuộc là loại khó kiếm. Đan vương của Tây Tích châu ít ỏi, linh đan sư cửu phẩm cũng có một số người, quan trong hơn là Tây Tích châu cái gì cũng thiếu, nhưng linh thảo thì lại không thiếu.

Còn về các tổ đội, là cái cần thiết, Sa Hà hoang vu thê tịch, nếu như không hợp lại thành tổ, cho dù có nhiều Thanh Ích đan đi nữa, một mình trong Sa Hà cũng sẽ vì sự hoảng sợ cô đơn trong này mà phát điên, cuối cùng bị lạc thần trí.

Vốn dĩ những tu sĩ trong Sa Hà cho dù nhiều hơn lúc trước mấy lần thậm chí mấy chục lần, cũng không giống như bây giờ, dường như chỉ cần là tu sĩ, thì có thể vào được Sa Hà.


Từ tu sĩ Trúc Cơ đến tu sĩ Hóa Chân, dường như ai cũng không muốn lùi về phía sau, ai ai cũng hướng đến Sa Hà. Chỉ vì Sa Hà là nơi cách không xa với lối vào của Ma Ngục phát ra trận nổ kinh hoàng kia.

Theo những gì những tu sĩ lần đó chứng kiến tận mắt vụ nổ đó nói, lúc đó vụ nổ đó xé rách không gian, thậm chí đến nơi trong phạm vi mấy nghìn mét cũng bị cuốn lấy, những chỗ bị cuốn lấy đó hình thành lên một hố sâu cực lớn, chỉ có điều sau đó gió cát của Sa Hà di chuyển, đã lấp đi một nửa cái hố đó.

Vốn dĩ trong Sa Hà xảy ra những vụ nổ kinh hoàng như này cũng chẳng có gì, nhưng lại là một vụ nổ trong đó có rất nhiều tiên tinh. Những tiên tinh này có một số bị nổ tung cuốn đi rồi cũng nổ tung, có một số bị nổ tung thành mảnh vụn, biến mất trong Sa Hà vô biên vô tận. Những mảnh vỡ này có cái to bằng ngón tay cái, có cái nhỏ bằng hạt cát cực nhỏ.

Nhưng cho dù là những mảnh vỡ tiên tinh chỉ bằng hạt vừng, cũng có thể khiến tu sĩ Trúc cơ thăng cấp, còn một khi tìm được những viên tiên tinh to bằng ngón tay cái, đối với bọn họ mà nói, cho dù không tìm được mảnh vỡ tiên tinh, hoặc có thể tìm được một hai viên tiên tinh cũng tốt rồi.

Chính vì những nguyên nhân này, Sa Hà mới bị những tu sĩ này chen chúc đến, vô số những tu sĩ đều hướng về Sa Hà. Mục đích chỉ là vì những mảnh vỡ tiên tinh kia. Đối với bọn họ mà nói, cho dù không tìm được một mảnh vỡ tiên tinh nào, hoặc là có thể tìm được một hai mảnh cũng là quá tốt rồi.

Đáng tiếc khi những tu sĩ này vào trong Sa Hà rồi mới biết, Sa Hà vẫn chính là Sa Hà ngày trước, một khi bị lạc thần trí rồi, vẫn như trước chỉ chết trong Sa Hà mà thôi. Tiên tinh là đồ tốt, thiên tài địa bảo cũng là đồ tốt, nhưng những thứ như này không còn mạng để hưởng thụ, thì cũng không phải là đồ tốt nữa. Sau khi trải qua một phen náo nhiệt Sa Hà, rất nhiều tu sĩ bình tĩnh trở lại, lại lần nữa đàng hoàng đường đường chính chính đi tu luyện.

Nhưng cho dù như vậy, vẫn còn rất nhiều tu sĩ vẫn đâm đầu vào Sa Hà.

Người khác không biết Sa Hà bùng nổ ra chuyện gì, nhưng Tra Kỳ Phụ và Tạ Chính Sư thì lại biết. Lúc đó hai người bọn họ khi cùng phá phong ấn không gian cùng Diệp Mặc, đã nhìn thấy tiên tinh trong ấn kỳ. Bây giờ nổ tung ra những tiên tinh đó, bọn họ chắc chắn một trong ấn kỳ đó vì nguyên nhân nào đó không kịp thời trốn vào hư không ẩn nấp, kết quả tự phát nổ.

Ấn kỳ tự phát nổ những tiên tinh đó chắc chắn chia năm xẻ bảy rồi, vừa nghĩ đến tiên tinh chia năm xẻ bảy, hai người trong lòng lại đồng thời cảm thấy nóng lên.

Đặc biệt là Tạ Chính Sư, gã sau chuyện đó cũng nghĩ qua tu vi của Diệp Mặc, gã cho rằng khi Diệp Mặc lần đầu tiên gặp gã chắc chắn cũng chưa đến tu sĩ Hóa Chân, hắn sở dĩ có thể lên Hóa Chân rồi, nói không chừng chính là do lần thứ hai lấy được tiên tinh trong ấn kỳ, sau đó mới tu luyện nhanh như vậy.

Nhưng cho dù đoán được kết quả như nào, gã cũng không có cách nào, gã căn bản không phải là đối thủ của Diệp Mặc. May là gã cũng sắp phi thăng rồi, nếu không phải gã cưỡng chế ẩn giấu tu vi của mình đi, nói không chừng cũng đã dẫn động lôi kiếp phi thăng rồi.

Hôm nay trong Sa Hà lại lần nữa có ấn kỳ phát nổ, bọn họ sao có thể bỏ lỡ cơ hội này được, cũng nhanh chóng chạy đến Sa Hà.



Thanh Nguyệt sau khi bay được hai ngày, Diệp Mặc mới phát hiện ra Hắc Sa dưới chân mình cũng biến mất không thấy nữa, thay vào đó toàn bộ là nham thạch màu đen. Trên những nham thạch này, thỉnh thoảng còn có thể phát hiện ra một hai gốc linh thảo lớn lên trong đám v đen đó.

Diệp Mặc cảm thấy hắn cứ như bay dưới lòng đất vậy, cái cảm giác đó thật quỷ dị, nhưng hắn biết đây không phải. Nếu như lối vào Sa Hà đúng là Sa Hà thông đến Tây Tích châu, Diệp Mặc chắc chắn nơi này không phải là dưới lòng đất, mà là một nơi khác trên đại lục Lạc Nguyệt.

Nửa tháng sau, Diệp Mặc dừng lại, hắn lại lần nữa nhìn thấy một ngã ba.

Trước mặt ngã ba này cũng hình thành một mảnh đất đầy cát đá, còn một bên khác của ngã ba thì lại có một dòng sông, đây không phải là dòng sông khô khốc như Cốt Hà, mà là một dòng sông nước chỉ thiếu chút nữa là tràn ra khỏi sông rồi.

Ngã ba này đúng và điểm cuối của con sông, mà con sông này từ ngã ba này kéo dài ra tận xa, thần thức của Diệp Mặc căn bản cũng không thể nhìn thấy điểm cuối được.

- Thông Minh hà…

Diệp Mặc dường như thuận miệng bật ra, hắn chắc chắn con sông này chính là Thông Minh hà.

Lúc trước khi Ngôn Nghiên giới thiệu về con sông này, không có ai biết Thông Minh hà nằm ở nơi nào, cũng có người nói là đường đến Ma Vực. Nhưng bây giờ Diệp Mặc biết Thông Minh hà chảy về nơi nào, chính xác là chảy về Ma Vực hoặc là Ma Ngục cấm địa.

Lần đó hắn và mấy người Tô Tĩnh Văn cũng chính là truyền tống trận có vấn đề, nên rơi xuống gần Thông Minh hà. Ngôn Nghiên nói Thông Minh hà vô cùng nguy hiểm, chưa có ai rơi xống Thông Minh hà mà có thể sống được. Diệp Mặc cũng không có khái niệm này, dù sao hắn cũng chưa từng thấy qua sự lợi hại của Thông Minh hà.

Diệp Mặc theo bản băng nhìn nhìn một bên khác của đoạn giao nhau này, lại kinh ngạc phát hiện ra, Thông Minh hà ở chỗ này chính là khúc giữa, nhưng sau khi qua được cửa khẩu này, một bên khác của Thông Minh hà lại xuất hiện, chỉ có điều thần thức của Diệp Mặc căn bản cũng không tìm được điểm cuối cùng mà nó chảy đến. Xem ra, trong này vẫn chưa phải là đoạn cuối của Thông Minh hà.

Nếu như không có chuyện gì khác, Diệp Mặc thậm chí muốn men theo Thông Minh hà về phía trước xem xem, con sông này rốt cục chảy về nơi nào, nhưng Diệp Mặc biết hắn không có nhiều thời gian như vậy, nên gác lại suy nghĩ này sang một bên.

Trong này xuất hiện Thông Minh hà, rõ ràng trước mặt là Ma Ngục cấm địa rồi, cũng chính là Ma Vực mà tu sĩ Tây Tích châu nói.

Diệp Mặc thu hồi Thanh Nguyệt lại, muốn từ ngã ba này tiến vào Ma Ngục cấm địa, chỉ có điều hắn vừa bước qua, vô số bóng nhàn nhạt hướng về phía hắn, tốc độ vô cùng kinh người.

Diệp Mặc biết những bóng này chính là tà linh, khi hắn lần đầu tiên đến Sa Hà của Tây Tích châu, những bóng này hắn còn chưa thể dùng thần thức để quét được, nhưng sau khi hắn tiến vào Ma Ngục cấm địa rồi, thần thức của hắn cũng đã mơ hồ nhìn thấy được những cái bóng đen này, bây giờ hắn cũng đã là Hóa Chân hậu kỳ rồi, những cái bóng này dưới thần thức của hắn căn bản cũng không thể nào che giấu được.

Dường như cùng lúc những cái bóng này nhào đến, Thiên Hỏa Cửu Dương của Diệp Mặc cũng được phóng ra.

Mặt trời màu lam nhô cao lên bầu trời, hàng trăm cái bóng này bị mặt trời màu lam vây lấy, chỉ trong nháy mắt liền hét lên vài tiếng, rồi huyễn hóa thành đống tro bụi.

Diệp Mặc có thể rõ ràng nhìn thấy vẻ khiếp sợ của những cái bóng này khi kêu hét, nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không có chút lưu tâm gì.

Nhiều tà linh như vậy dưới thiên hỏa của Diệp Mặc, chưa đến vài giây đã bị Diệp Mặc tiêu diệt hết, những con tà linh còn lại sợ hãi lùi lại, có một số xông vào Ma Ngục cấm địa, có một số nhảy xuống Thông Minh hà, trong nháy mắt, xung quanh Diệp Mặc không còn bóng dáng tà linh nào.

Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy không có hứng, tà linh bên này dường như thông minh hơn nhiều so với bên cầu Tam Sinh. Trên cầu Tam Sinh, hắn sau khi giết vài trăm tà linh, lập tức lại có vài trăm con nữa, liên tiếp không ngừng, giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa xông đến Thiên Hỏa Cửu Dương của hắn, bị hắn giết chết hết.

Nhưng những tà linh nơi này thì lại có thần trí, biết trước mặt Diệp Mặc căn bản trước sau gì cũng chết, nên dứt khoát chạy đi thật xa.

Thông Minh hà kinh khủng như này, còn có Ma Vực lợi hại như vậy hoặc là còn Ma Ngục cấm địa, Diệp Mặc phát hiện hắn không ngờ cũng không tìm được đối thủ.

Sau khi tiến vào phạm vi Ma Vực, Diệp Mặc dứt khoát phóng ra mặt trời màu đỏ, trên đường đi vào, chỉ cần là những tà linh bị Thiên Hỏa Cửu Dương ócuốn lấy, cũng đều là tro tàn. Chỉ có số tà linh màu đỏ nhạt hoặc màu đỏ sẫm mới có thể bỏ chạy dưới mặt trời màu đỏ. Gặp loại tà linh này, Diệp Mặc chỉ phóng một mồi lửa ra, đồng thời cũng biến thành tro bụi. Nếu không phải mặt trời màu lam tiêu hao quá nhiều thần thức, Diệp Mặc phóng mặt trời màu lam ra, thì không một con tà linh nào có thể chạy thoát được.

Đến tà linh dưới Thiên Hỏa Cửu Dương của Diệp Mặc cũng không thể nào chống đỡ được, càng đừng nói đến ma linh, một số ma linh chỉ cần hơi dính một chút cũng chết.

Một canh giờ sau, khi Diệp Mặc nhìn thấy một miếng nguyên liệu luyện khí cấp chín Hoàng Tơ Thạch to bằng nắm đấm, mới biết hóa ra trong Ma Ngục cấm địa còn có thứ tốt như này.


Hoàng Tơ Thạch là nguyên liệu luyện khí đỉnh cấp, đối với ma tu mà nói, lại càng quý giá hơn vàng. Một số ma tu vì lấy được một miếng Hoàng Tơ Thạch, thậm chí bằng lòng táng gia bại sản.


Thứ tốt như này, Diệp Mặc làm sao có thể bỏ qua được, tốc độ của hắn lại càng chậm hơn chút, trên đường đi những Hoàng Tơ Thạch được hắn thu thập lại thậm chí có hơn trăm miếng. Ngay cả những Hoàng Tơ Thạch nầy, cũng có thể khiến hắn phát tài.


Trong Ma Vực khiến cho những tu sĩ bình thường nghe thấy thôi đã sợ vỡ mật ra rồi, nhưng Diệp Mặc vừa đi vừa tìm Hoàng Tơ Thạch, còn một số tà linh hoặc ma linh nhìn thấy Diệp Mặc bước đến, căn bản cũng không đợi Diệp Mặc phóng Thiên Hỏa Cửu Dương ra, cũng sớm đã trốn sang một bên hết.


Lúc này trong Ma Vực, cái đáng sợ nhất không phải là những tà linh và ma linh mà những tu sĩ bình thường nghe xong đã biến sắc kia. Đối với những ma linh và tà linh này mà nói, cái đáng sợ nhất chính là tu sĩ đang tìm Hoàng Tơ Thạch trong Ma Vực này. Dường như tất cả các con tà linh có chút thần trí, đều hi vọng tu sĩ đến tìm Hoàng Tơ Thạch càng sớm rời đi càng tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK