Khi hắn tấn cấp Hư Thần, thì trữ lôi trận của hắn đã bị nổ tung. Cho nên bây giờ coi như là đã có kinh nghiệm, vì thế hắn trực tiếp bố trí liền bảy Trữ lôi trận, hơn nữa còn thêm một Dẫn lôi trận, hắn không tin là bẩy cái trữ lôi trận này cũng không đủ để chứa đựng lôi nguyên của lôi kiếp.
Khi Diệp Mặc dùng linh tinh bố trí xung quanh để tạo một cái Tụ linh trận, thì trong nháy mắt toàn bộ diện tích trận pháp được bao phủ bởi màn sương linh khí vô cùng nồng đậm. Diệp Mặc liền hiểu ra, loại màn sương linh khí này căn bản không phải là do Tụ linh trận mang đến, mà chỉ có thể là do ở đây còn có một linh mạch.
Nghĩ tới việc ở đây có một linh mạch, trong lòng Diệp Mặc liền đại hỉ, cái hắn thiếu khuyết chính là một linh mạch. Thảo nào ở đây không những có linh tủy trì mà còn có cả linh tủy tuyền, thậm chí linh khí nơi đây cũng nồng đậm như thế này nữa. Hóa ra là vì có linh mạch. Tuy rằng hiện giờ hắn cần phải độ kiếp, nhưng mà hắn cũng đã quyết định một khi mình độ kiếp xong thì nhất định phải đào cái linh mạch này đi.
Không cần biết cái linh mạch này là của ai lưu lại, hắn đã nhìn thấy thì hắn sẽ phải lấy làm của riêng.
Phòng tắm của cô gái kia cũng là một linh tủy tuyền trì, lúc đầu Diệp Mặc không hề muốn động đến, nhưng nếu như đã phát hiện ra cái linh mạch này, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không khách khí nữa.
Sau khi nuốt vào một viên 'Phá thần đan' Diệp Mặc lại lấy ra Đại đỉnh tám cực điều khiển nó xoay quanh bản thân để phòng vệ, đồng thời liên tục vận chuyển 'Tam sinh quyết' trong kinh mạch.
Sau nửa ngày, chân nguyên của Diệp Mặc đã nhanh chóng tụ lại, bắt đầu tìm kiếm điểm đột phá giới hạn. Nhưng vào lúc này, một luồng sáng trắng xóa đã xuất hiện trên đầu hắn, trong nháy mắt hơn mười tia sét lớn bằng cánh tay cùng nhau đánh xuống.
Diệp Mặc cũng không phải là lần đầu độ kiếp, nên hắn căn bản là không thèm để ý chút nào, Đại đỉnh tám cực điên cuồng vận chuyển, đông thời hắn cũng lấy ra 'Tử Đao'.
Ầm ầm...
Tiếng nổ vang lên không dứt. Một loạt ba mươi sáu tia sét không ngờ là không đụng tới được cái bóng của Diệp Mặc, đã hoàn toàn bị Đại đỉnh tám cực của Diệp Mặc ngăn cản. Mà 'Tử Đao' của Diệp Mặc không ngờ cũng không có đất dụng võ.
Diệp Mặc bỗng nhiên có cảm giác rất khó chịu, tu vi của hắn đề cao quá nhanh, loạt lôi kiếp vừa rồi tuy rằng lợi hại, thế nhưng không mang đến cho hắn một chút lợi ích nào. Nghĩ tới đây hắn liền thu hồi lại Đại đỉnh tám cực.
Nếu như những tia sét tiếp theo đều bị Đại đỉnh tám cực ngăn cản, thì hắn có thể vui sướng được sao?
Khi Diệp Mặc vừa thu hồi lại Đại đỉnh tám cực thì “Rầm, rầm... Ầm...”
Lại có thêm ba mươi sáu tia sét nữa đánh xuống. Kích thước của ba mươi sáu tia sét này còn to hơn cánh tay một ít. Hắn nhanh chóng vung 'Tử Đao' lên đem theo đao quang màu tím đánh ra, vô số đao quang màu tím va chạm vào với lôi kiếp, bắn ra vô số lôi hoa, tạo thành một quang cảnh vô cùng mỹ lệ.
Mà hơn hai mươi tia sét còn lại toàn bộ đánh lên trên người Diệp Mặc, chỉ trong một chốc lát đó, toàn bộ quần áo và hộ giáp trên người Diệp Mặc đều bị nghiền nát, thế nhưng Diệp Mặc không sao cả, Nguyên Anh đỉnh và Hư Thần đỉnh căn bản là hơn kém gấp chục lần. Tuy rằng lôi kiếp này cường đại hơn lôi kiếp khi tấn cấp Hư Thần, thế nhưng so sánh với tu vi của Diệp Mặc thì mức độ tăng tiến của lôi kiếp vẫn còn chậm.
Rắc... rắc... Bành...
Tia sét đánh vào trên người Diệp Mặc, khiến cho đầu khớp xương của hắn cũng có chút rung động, đồng thời cũng bị tổn thương một chút máu thịt, một mùi cháy khét liền truyền ra, nhưng tâm tình của Diệp Mặc thì lại càng hưng phấn hơn.
Lúc này hắn đã hiểu được việc cứng rắn đối kháng lại lôi kiếp quả thực là một điều tốt, tốc độ luyện hóa lôi nguyên của hắn ngày càng nhanh. Mà tu vi của hắn cũng nhanh chóng được tăng lên.
Tuy rằng da tróc thịt bong, thậm chí xương cốt cũng phải rạn nứt, thế nhưng theo tu vi của hắn tăng lên, thì năng lực chữa trị thân thể cũng càng kinh người.
Ba mươi sáu tia sét của lần lôi kiếp thứ hai đã kết thúc, Diệp Mặc cảm giác được kinh mạch của mình phát sinh ra những âm thành ‘Răng rắc...’ giòn tan. Một loại lực lượng cực kỳ cường hãn truyền đến chân nguyên trong cơ thể hắn, lúc này nguyên thần cảa hắn càng nhanh chóng ngưng thực. Diệp Mặc biết là hắn đã đột phá tới Ngưng Thể rồi, đây là lần đầu tiên hắn chưa hoàn toàn độ kiếp xong mà đã đột phá được tu vi.
Cảm thụ được thực lực toàn thân tăng vọt, Diệp Mặc liền trở nên vô cùng hưng phấn. Hồn nhiên không có cảm thụ được cái lạnh thấu xương xung quanh. Thậm chí cả 'Tử Đao' cũng bị hắn thu hồi. Hắn đang rất mong chờ lôi kiếp thứ ba đánh xuống.
Chỉ hai lần lôi kiếp đã khiến hắn tấn cấp lên tu vi Ngưng Thể. Đã khiến hắn vô cùng hưng phấn, hắn muốn biết cực hạn của bản thân nằm ở chỗ nào, càng muốn biết sau khi hắn luyện hóa toàn bộ lôi nguyên của lôi kiếp, thì thực lực của hắn sẽ tăng trưởng đến trình độ nào, công pháp lôi hệ của hắn sẽ tăng tiến ra sao?
Nếu như lúc này có người ở đây, đứng từ xa quan sát Diệp Mặc. Khẳng định là sẽ nghĩ đây chính là một thằng điên. Bởi vì lúc này Diệp Mặc đang trần truồng đứng ở giữa băng thiên tuyết địa mà chờ bị sét đánh, thì bất luận là hành động hay là ngoại hình của hắn cũng chỉ có thể là một kẻ điên mà thôi.
Ầm... ầm... ầm...
Lại có thêm mười tám tia sét đánh xuống, số lượng tia sét thiếu đi một nữa, thế nhưng lại có kích thước to gấp đôi lần trước.
Diệp Mặc vui mừng chứ không hề sợ hãi, không đợi những tia sét kia đánh xuống đầu hắn, thì hắn đã lấy ra 'Thập nhất lôi kiếm'. Hắn muốn dung hòa lôi nguyên của lôi kiếp vào 'Thập nhất lôi kiếm', chứ nếu chỉ nâng cao tu vi thì sẽ khiến hắn có chút lo lắng.
- Ầm... răng rắc... rắc...
Tia sét màu đen của hắn sau khi đánh ra va chạm với lôi kiếp, phát ra tiếng nổ kinh hoàng, lôi quang văng ra khắp nơi, cảnh vật xung quanh bị hai loại tia sét này đánh trúng liền bị nghiền nát, một lỗ thủng thật lớn đã được hiện ra.
Tia sét màu đen từ lôi kiếm của Diệp Mặc và tia sét màu xanh của lôi kiếp cùng nhau vỡ vụn ra, hình thành chùm sáng màu xanh đen khổng lồ. Thế nhưng bất cứ đồ vật gì bị chùm sáng xanh đen này chạm vào cũng đều bị phá hủy
Mà Diệp Mặc phát hiện sau khi hắn đánh ra 'Thập nhất lôi kiếm', không thể mạnh mẽ bằng tia sét của lôi kiếp. Nhưng mà ba bốn đường 'Thập nhất lôi kiếm' của hắn cũng có thể đánh tan được một tia sét của lôi kiếp.
Diệp Mặc càng thêm hưng phấn, liên tục hấp thụ lôi nguyên, 'Thập nhất lôi kiếm' trong tay cũng đánh ra với tốc độ nhanh hơn. Hắn cảm giác được tu vi của mình đang không ngừng ‘bay’ lên, thậm chí lôi kiếp còn chưa ngừng lại hắn đã tới tu vi Ngưng Thể tầng một đỉnh rồi.
Lôi kiếp dường như cũng bị Diệp Mặc làm cho tức giận, không chút nào ngưng lại mà liên tục đánh xuống chi chít những tia sét. Diệp Mặc cũng không cố kỵ chút nào, vận chuyển 'Tam sinh quyết' tới cực hạn, 'Thập nhất lôi kiếm' trong tay liên tục đánh ra. Về phần những tia sét không ngăn được thì hắn cũng không cần chú ý, thản nhiên để nó đánh lên trên người mình.
Những tia sét đánh vào trên người Diệp Mặc không ngừng truyền ra mùi da thịt bị cháy khét, thế nhưng Diệp Mặc vẫn như cũ, liên tục đánh ra 'Thập nhất lôi kiếm' chống chọi với những tia sét từ lôi kiếp giáng xuống, còn một bên thì luyện hóa lôi nguyên đã đánh lên trên người hắn.
Tới cuối cùng, Diệp Mặc phát hiện những tia sét kia đã to bằng bắp đùi, nhưng 'Thập nhất lôi kiếm' của hắn cũng đã đề thăng lên một cấp bậc, hiện chỉ cần hai đường lôi kiếm đã có thể ngăn được một tia sét của lôi kiếp rồi.
May mà không có ai ở chỗ này. Nếu có tu sĩ nào đó ở chỗ này nhìn Diệp Mặc độ kiếp, khẳng định là nghĩ bản thân đang bị ảo giác. Đây cũng không phải là một kẻ điên đang độ kiếp nữa, mà là một kẻ điên đang khiêu chiến với lôi kiếp rồi, mà cũng có thể là một tên biến thái...
Tu sĩ tu luyện càng lên cao, lại càng giữ vững tâm tình, cần đạt đến cảnh giới tâm bình khí hòa, đặc biệt là đối với lôi kiếp, tu sĩ chẳng những có một loại tâm lý sợ hãi, còn có một loại tâm lý luôn cảm thấy yếu đuối trước lôi kiếp. Các tu sĩ tu luyện đến tu vi càng cao, thì càng cố gắng giảm thiểu sát nghiệp. Chính là muốn để cho lôi kiếp trở nên ôn hòa hơn, cũng để bản thân giảm đi áp lực của tâm ma khi độ kiếp. Có một số các tu sĩ trước khi độ kiếp còn dâng hương cầu xin, khẩn cầu cho Lôi Kiếp trở nên ôn hòa hơn.
Cái kiểu đối kháng với Lôi Kiếp như Diệp Mặc, thì tuyệt đối là độc nhất vô nhị.
Lôi Kiếp có linh, những lời này hoàn toàn đúng, vì hành vi của Diệp Mặc hoàn toàn chọc giận Lôi Kiếp rồi. Nếu như là người khác tấn cấp Ngưng Thể, thì Lôi Kiếp tính đến giờ chắc cũng đã kết thúc rồi.
Thế nhưng hiện tại Lôi Kiếp của Diệp Mặc không những không kết thúc, mà tia sét đánh xuống càng ngày cào to hơn, càng ngày càng nhiều hơn.
Diệp Mặc lúc này lại hồn nhiên không nhận ra, tâm tình của hắn lúc này đang tràn ngập niềm vui. Cảm thụ được thực lực nhanh chóng tăng tiến, Lôi Kiếp đối với hắn không hề có tác dụng nữa. Nhất là khi tốc độ hấp thu lôi nguyên của hắn càng lúc càng nhanh, mà uy lực của 'Thập nhất lôi kiếm' cũng theo lôi nguyên hắn hấp thu mà tăng lên ngày càng nhiều, tới cuối cùng, Diệp Mặc không ngờ có thể dùng một đường lôi kiếm đánh tan một tia Lôi Kiếp.
Nếu tu sĩ của Lôi Vân Tông có nhìn thấy thì cũng không thể biết được chiêu thức Diệp Mặc thi triển ra là 'Thập nhất lôi kiếm', bởi vì chằng bao giờ có 'Thập nhất lôi kiếm' nào lợi hại như 'Thập nhất lôi kiếm' của hắn cả.
Ầm... Rắc răc...
Khi Diệp Mặc lại lần nữa đánh ra một đường lôi kiếm đánh tan tia sét của Lôi Kiếp, trong đầu liền lóe lên một suy nghĩ, sau đó nhìn 'Thập nhất lôi kiếm' của mình nói:
- Từ nay về sau sẽ gọi mày là 'Lôi kiếm'.
Diệp Mặc biết lúc này hắn ngoài chiêu thức 'Huyễn vân Hoa Sơn đao' ra đã có thêm một tuyệt chiêu nữa đó chính là 'Lôi kiếm'.
Đồng thời Diệp Mặc cảm giác được tu vi của mình vừa tiếp tục đột phá một tầng nữa, đã là Ngưng Thể tầng hai rồi. từng đạo ma ảnh xuất hiện, Diệp Mặc bỗng nhiên có cảm thấy cụt hứng, loại tâm ma kiếp này đối với hắn mà nói căn bản là không có tác dụng, tùy ý đánh ra vài đường 'Lôi kiếm' thì những ma ảnh này sẽ biến mất hoàn toàn.
'Khổ trúc' quả nhiên là thứ tốt, chỉ cần trường kỳ tu luyện ở bên cạnh, thì ngay cả tâm ma kiếp cũng không có chút uy hiếp nào đối với hắn. Lần này để traỉ nghiệm một chút tâm ma kiếp, hắn cố ý không dùng lá 'Khổ trúc', ai biết đâu đến cuối cũng cũng chẳng có gì khác nhau cả.
Diệp Mặc hiểu rằng quanh năm tu luyện ở bên cạnh 'Khổ trúc', lúc này tâm tình của hắn đã vô cùng ổn định, các loại quấy rối tâm thần đối với hắn thì căn bản là vô cùng tầm thường.
Diệp Mặc ngẩng đầu nhìn bầu trời, rất chờ mong Lôi Kiếp tiếp theo, đáng tiếc chính là từng đám mây linh khí trắng muốt lại đang hạ xuống trên đỉnh đầu của hắn, chứ không còn có tia sét nào nữa.
Hấp thụ ‘Linh vân’ củng cố tu vi của mình, Diệp Mặc cảm thấy cực kỳ thất vọng. Hắn nhìn một chút bẩy Trữ lôi trận mà hắn đã bố trí, không thể ngờ rằng lại hoàn toàn bỏ không một chỗ.
Hắn thậm chí cảm thấy bản thân thưởng thức Lôi Kiếp còn chưa có đủ thì đã kết thúc rồi, hắn thậm chí còn không có đếm qua số lượng tia sét mà mình đã vượt qua.
Khi ‘Linh vân’ đã hoàn toàn bị Diệp Mặc hấp thu, thì hắn cũng không hề động đậy. Hắn hiểu ra được một đạo lý, đó là sự việc càng nguy hiểm thì càng có nhiều chỗ tốt, cũng như là việc độ kiếp này vậy, trước đây hắn sợ một rồi lại sợ hai, mỗi lần độ kiếp đều khổ cực trôi qua, thế nhưng lần này hắn hoàn toàn không có chút gian nan nào, trái lại còn có được rất nhiều chỗ tốt.
Có lẽ chuyện này cũng có quan hệ đến việc thực lực của hắn được đề thăng, chứ nào có Lôi Kiếp nào lại hiếp yếu sợ mạnh, khi anh càng sợ hãi Lôi Kiếp thì nó càng mạnh, mà anh cứng rắn mạnh mẽ thì nó lại yếu dần
Tu vi Ngưng Thể tầng hai, kiếm kỹ 'Lôi kiếm' đại thành, tuy rằng Lôi Kiếp mà hắn chờ mong không còn tiếp tục, thế nhưng trong lòng Diệp Mặc đã cực kỳ thỏa mãn rồi. Lần độ kiếp này trôi qua vô cùng viên mãn. Cảm giác được thực lực cường đại của bản thân sau khi tấn cấp Ngưng Thể khiến Diệp Mặc tự tin có thể giết bất kỳ một tu sĩ Ngưng Thể nào.