Mục lục
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Diệp Phàm (full) - tác giả: Ta Là Lão Ngũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý Bá thấy Diệp Mặc lấy thủy tinh cầu ra, sắc mặt lập tức trắng bệch. Ông rốt cục cũng hiểu sau khi Diệp Mặc nhìn thấy ông, tại sao lại thần thái kính cẩn như vậy, còn tông kính gọi ông là đại nhân nữa, hóa ra tên khốn này sớm có âm mưu rồi.

Thủy tinh cầu cực lớn lập tức truyền hình ảnh cực rõ trên không trung, trong hình ảnh, Diệp Mặc kính cẩn ôm quyền nói:

- Tiên vương đại nhân, xin hỏi ông chặn tôi lại có chuyện gì vậy?

Còn trong đó thì Quý Bá lại cười khẩy một tiếng nói:

- Anh tiếp tục chạy trốn sao? Chẳng lẽ cho rằng đến đây rồi tôi không dám giết anh sao?

Nói xong, liền ra tay ngay lập tức, sau đó hoàn toàn là một khoảng mơ hồ, rõ ràng thủy tinh cầu tạm thời bị thu lại.

Chỉ trong nháy mắt, những người vừa nãy vẫn còn muốn xem kết cục bi thương của Diệp Mặc, đều thương hại nhìn Quý Bá. Một Tiên vương bị một Đại La Tiên sơ kỳ lấy ra làm trò đùa, vừa nãy vẫn còn ra sức mắng mỏ. Diệp Mặc sở dĩ đến cuối cùng mới lấy thủy tinh cầu ra, còn hỏi mắng cái gì, rõ ràng chính là muốn Tiên vương này tự mắng mình một trận trước rồi tính sau.

Diệp Mặc lại lần nữa kính cẩn nói với Lộc Khoan Tiên đế:

- Cám ơn ân cứu mạng của Tiên đế đại nhân, sau này tu vi của Diệp Mặc có thành công nhất định sẽ báo đáp.


Cho dù Lộc Khoan Tiên đế cũng không phải chủ yếu là cứu hắn, Diệp Mặc trong lòng cũng vô cùng cảm kích. Cho dù không có Lộc Khoan Tiên đế, hắn sớm cũng mất mạng rồi. Nói những lời tất có báo đáp này, thật sự cũng không phải là nói khoác.

Lộc Khoan Tiên đế gật đầu, thủ đoạn Diệp Mặc sau đó mới lấy ra thủy tinh cầu sao có thể qua mắt được gã, nhưng Diệp Mặc nếu như lấy ra chứng cứ rồi, vậy thì cũng dễ giải quyết. Gã là một Tiên đế, đương nhiên không trông cậy vào việc báo đáp của Diệp Mặc, nhưng tâm ý của Diệp Mặc cũng coi như không tệ.

- Quý Bá, ông còn lời gì để nói không?

Lộc Khoan Tiên đế lạnh lùng nhìn Quý Bá hỏi.

Sắc mặt Quý Bá tái nhợt, chứng cứ này đầy đủ như vậy. Ông còn cái gì để nói đây? Chuyện này do đích thân Lộc Khoan Tiên đế nhúng tay vào, nếu như không phải Lộc Khoan Tiên đế, ông có lẽ cũng có thể ấn định thủy tinh cầu của Diệp Mặc là giả. Trên thực tế bất cứ người nào cũng có thể biết được thủy tinh cầu này có phải là giả không, hơn nữa thủy tinh cầu thật giả cũng có quá nhiều cách phân biệt. Hơn nữa, Diệp Mặc cũng không có thời gian làm giả được.

Diệp Mặc lại lần nữa rất khách khí ôm quyền nói với Quý Bá:

- Quý Bá Tiên vương, nếu như không phải ông tự mình nói, thì tôi cũng không biết ông là do một kỹ nữ nuôi.

- Anh…

Quý Bá huyết khí công tâm, lúc trước bị Lộc Khoan Tiên đế hừ lạnh một tiếng liền bị thương nhẹ. Bây giờ Diệp Mặc nói ra, ông lại càng không thể chịu đựng nổi, một ngụm máu trực tiếp phun ra. Ngụm máu này chính là do tức quá mà phun ra ngoài.

Sắc mặt Hoa Như Tuyết phát lạnh, cô biết chuyện này đến bước này rồi, có xin Lộc Khoan Tiên đế đi nữa cũng không có chút ý nghĩa gì nữa rồi. Cô chỉ có thể bước đến trước mặt Diệp Mặc khom người thê lương bi ai nói:

- Diệp đại ca, xin anh giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho Quý Bá lần này, Như Tuyết tôi tất có báo đáp.

Sát cơ trong lòng Diệp Mặc cũng không tràn ra ngoài, đối với người muốn lấy mạng hắn, hắn trước giờ cũng sẽ không lưu tình. Đừng nói là Hoa Như Tuyết, cho dù là Hoa Như Đao đến cũng không được.

Nhưng Diệp Mặc hắn cũng không phải thằng ngốc, đương nhiên biết Lộc Khoan Tiên đế sở dĩ không tuyên án Quý Bá, không phải vì gã không có lý do và chứng cứ, mà là vì gã có chút kiêng kị với Ma Hoan tông. Nếu như mình chủ động nói tha cho Quý Bá, thì gã chắc chắn sẽ không cản trở. Dù sao một bên chỉ là một Đại La Tiên không có chút hậu thuẫn gì, một bên là Đế tông, là một Tiên đế, Lộc Khoan Tiên đế rõ ràng biết lấy hay bỏ.

Diệp Mặc khẽ gật đầu với Hoa Như Tuyết, lại nói với Lộc Khoan Tiên đế:

- Lúc trước Quý Bá Tiên vương dùng lĩnh vực Tiên vương trói buộc lấy tôi, sau đó bắt tôi. Là một Đại La Tiên, đối mặt với Tiên vương, tôi quyết định lấy đức báo oán…

Diệp Mặc vừa mới nói ra, những người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, nhưng cũng không có ai cảm thấy Diệp Mặc có lỗi gì. Cho dù một Đại la tiên đắc tội với một Tiên vương, đây cũng là chuyện cực kỳ ngu xuẩn. Hơn nữa Tiên vương này còn có một Đế tông làm chỗ dựa nữa.

Hoa Như Tuyết vẻ mặt vui vẻ, mặc dù cô trong lòng cũng coi Diệp Mặc là một người chết rồi, nhưng bây giờ lại không thể thể hiện ra ngoài được.

Lộc Khoan Tiên đế gật đầu, dường như cũng hiểu sự bất đắc dĩ của Diệp Mặc, khi gã cho rằng Diệp Mặc chỉ cần Quý Bá bồi thường cho ít tiên tinh, sau đó cứ như vậy, thì lại nghe thấy Diệp Mặc nói:

- Cho nên tôi cũng muốn trong khi Quý Bá bị trói buộc, đánh cho ông ta một trưởng. Tôi cũng biết, trưởng này thậm chí cũng chẳng làm gì được quần áo của ông ta, nhưng như vậy cũng coi như là hợp lý…

Nghe thấy những lời này, không khí xung quanh lại lần nữa tĩnh lặng, uy thế một chưởng của Diệp Mặc rất nhiều người cũng đã từng chứng kiến qua. Chưởng này đánh ra, cho dù không đánh chết được Quý Bá, nhưng cũng sẽ khiến ông ta trọng thương. Rất nhiều người đều bắt đầu không hiểu, nếu đã quyết định bỏ qua thù hận, lại đánh một chưởng này chẳng phải là vẽ vời cho thêm chuyện sao?

Sắc mặt Hoa Như Tuyết cũng biến đổi, cô đương nhiên cũng đã từng chứng kiến một chưởng của Diệp Mặc, một chưởng của Diệp Mặc liền đánh chết một gã Đại La Tiên hậu kỳ, Quý Bá có thể đỡ nổi một chưởng này sao?

Hoa Như Tuyết đang muốn bao biện, thì Lộc Khoan Tiên đế lại gật đầu nói:

- Cũng được, bây giờ ông ta không thể nào nhúc nhích được, anh cứ đánh một chưởng đi. Đợi anh đánh xong rồi, thì tôi sẽ dẫn ông ta đi, sau đó cứ dựa theo quy định Tiên thuyền mà xử lý.

Lộc Khoan Tiên đế không biết quả đấm của Diệp Mặc lợi hại, gã cho rằng Diệp Mặc là tìm một lối xuống. Lộc Khoan Tiên đế nói như vậy rồi, Hoa Như Tuyết cũng chỉ có thể ngậm miệng. Còn dẫn Quý Bá đi xử lý, đó chỉ là vì thả Quý Bá mà thôi.

Ngay cả Quý Bá cũng ra hiệu bảo Hoa Như Tuyết đừng nói nữa, Diệp Mặc mặc dù lợi hại, nhưng một chưởng của hắn muốn lấy mạng ông, thì cũng còn hơi kém một chút. Huống chi Diệp Mặc đang bị thương còn chưa lành.

Một số Tiên tôn và Tiên vương trong lòng cũng rất nghiêm túc, bọn họ đương nhiên biết câu nói cuối cùng của Lộc Khoan Tiên đế là nói cho bọn họ nghe. Lộc Khoan Tiên đế cuối cùng dẫn Quý Bá đi, chắc là cũng sẽ không giết ông ta, nhưng giáo huấn cho một bài thì khó có thể tránh được, thậm chí còn muốn Ma Hoan tông xuất huyết một lần.

Diệp Mặc lúc này cũng đã khôi phục được hơn nửa Tiên nguyên và thần thức, nếu như một tiên vương bị khống chế, hắn cũng không thể giết chết, vậy chỉ có thể trách hắn quá kém mà thôi.

- Ra tay đi.

Lộc Khoan Tiên đế sau khi trói buộc Quý Bá rồi, nói với Diệp Mặc một câu.

Diệp Mặc hít một hơi, đi đến trước mặt Quý Bá, căn bản cũng không cần bất kỳ chuẩn bị nào, tùy ý đánh ra một chưởng.

Những người xung quanh nhìn thấy một chưởng này của Diệp Mặc được đánh ra, biết rõ đây là Diệp Mặc tha chết cho Quý Bá rồi, nếu không hắn hoàn toàn có thể ra một quyền còn lợi hại hơn vậy nhiều.

Lộc Khoan Tiên đế ánh mắt ngưng tụ, gã cảm thấy không gian không nhìn thấy sát cơ xung quanh mình cũng bị một quyền này của Diệp Mặc đem đi rồi, liền biết một quyền này của Diệp Mặc e rằng cũng giết chết Quý Bá rồi.

Mặc dù như vậy, gã cũng không tin một Đại La Tiên như Diệp Mặc lại có thể với một quyền mà giết chết một Tiên vương, nhưng đối với một quyền sát cơ không tán ra của Diệp Mặc đánh ra này, trong lòng lại rất thán phục. Chẳng trách với tu vi Đại La Tiên lại có thể thoát khỏi sự tấn công của Tiên vương, loại thân thủ này quả thực không tệ.

Quý Bá thấy quyền này của Diệp Mặc đánh ra, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Diệp Mặc cũng biết nặng nhẹ, Ma Hoan tông không phải là nơi dễ đắc tội.

Nhưng khi một quyền này của Diệp Mặc gần đến ngực của ông, thì trong lòng ông bỗng dâng lên một cảm giác cực kỳ sợ hãi. Là một Tiên vương, ông đương nhiên hiểu, quyền này của Diệp Mặc đã giấu sát cơ vào bên trong, những người bình thường căn bản cũng không nhìn ra được, nhìn giống như Diệp Mặc không toàn lực xuất thủ, nhưng quyền này hoàn toàn là vì muốn lấy cái mạng của ông.

Quý Bá lập tức muốn phản kháng lại, nhưng đáng tiếc là ông lập tức liền kịp phản ứng lại, bản thân mình đang bị Lộc Khoan Tiên đế trói chặt, căn bản không thể nào phản kháng lại nổi. Trong mắt ông lộ ra vẻ tuyệt vọng, chằm chằm nhìn một tên lòng dạ độc ác Diệp Mặc, không ngờ lại có quyền pháp này.

Diệp Mặc trông thấy ánh mắt Quý Bá lộ vẻ tuyệt vọng, trong lòng cười khẩy, Hư không quyền của hắn có thể thi triển phong vân, cũng có thể cứ như vậy mà vô thanh vô tức. Đương nhiên vô thanh vô tức là đối với người không thể nào có lực phản kháng lại như Quý Bá, sát cơ điên cuồng hủy diệt này bị Diệp Mặc cuốn đến, trong kinh mạch của Quý Bá hình thành từng lốc xoáy sát thế.

Đối với người không thể nào hoàn thủ được, Diệp Mặc cũng sẽ không hạ thủ như vậy, nhưng đối với loại người như Quý Bá, thì Diệp Mặc cũng không có chút lưu tình nào cả. Trong phường thị, thức hải của hắn suýt chút nữa bị người này phá vỡ, thành một phế nhân. Không lâu trước đó, nếu như không phải Lộc Khoan Tiên đế, thì hắn coi như không chết và chết cũng chẳng khác nhau gì mấy.

Lộ Thế giới trang vàng rồi, thiên hạ rộng lớn như này, cũng không có nơi nào hắn có thể đi được.

Cho nên đối với Quý Bá, hắn phải giết chết không nghi ngờ gì.

Sát thế điên cuồng cuộn trong cơ thể, hình thành từng lốc xoáy sát thế, Quý Bá chỉ có thể trơ mắt cảm nhận những lốc xoáy không ngừng cuồn cuồn trong cơ thể mình, xé rách toàn bộ kinh mạch.

Hoa Như Tuyết thấy Quý bá thất khiếu lưu huyết, lập tức cảm thấy không ổn.

Bùm.

Không đợi Hoa Như Tuyết chặn lại, một quyền của Diệp Mặc đã đánh trúng vào ngực của Quý Bá, ánh mắt sợ hãi tuyệt vọng kia của Quý Bá trong nháy mắt lập tức liền mờ đi.

Một lát sau, ánh mắt ảm đạm kia cũng biến mất, cả người ông đều hóa thành một màn huyết vụ, bị một quyền của Diệp Mặc đánh tan tành, đến nguyên thần cũng không còn.

Ngoài vài tên sớm đã biết mánh khóe của Tiên tôn và Lộc Khoan Tiên đế, những người còn lại đều sững người. Diệp Mặc không ngờ lại quyết đoán như vậy, một quyền giết chết một Tiên vương thật. Đây chính là lấy đức báo oán? Khó trách đến quần áo cũng không bay, sau quyền này thì làm gì còn quần áo?

Tên Tiên tôn sơ kỳ nhỏ gầy kia, lập tức nhíu mày. Ân oán giữa Diệp Mặc và Quý Bá là gã đi xử lý, lúc đó gã còn lấy việc công làm chuyện tư, bây giờ xem ra, một Đại La Tiên nhỏ bé này chẳng những sát phạt quả quyết, còn thù dai nữa.

- Tốt lắm, Ma Hoan tông tôi nhớ anh rồi.

Hoa Như Tuyết sắc mặt âm trầm như hắc thủy, chằm chằm nhìn Diệp Mặc lạnh lùng nói.

Đế Vấn Thành đứng cách Diệp Mặc không xa trong lòng cũng run lên, y không thể tưởng tượng Diệp Mặc dám giết một Tiên vương thật, nếu như mình rơi vào tay hắn, thì căn bản cũng không cần lấy tông môn ra uy hiếp đối phương. Tên này làm việc quả thực không cân nhắc đến hậu quả thế nào, cũng không sợ bất kỳ uy hiếp nào cả.

Chỉ có Nghiêm Cửu Thiên trong lòng cười khẩy, lấy một Đế tông uy hiếp Diệp Mặc, quả thực khác gì truyện cười. Diệp Mặc là người thế nào, gã là người biết rõ nhất. Đến một bán thánh Chứng đạo như mình, Diệp Mặc cũng không coi ra gì, Đế tông là cái quái gì.


Diệp Mặc nếu như giết chết Quý Bá rồi, Lộc Khoan Tiên đế cũng không để bụng. Gã kiêng kị Ma Hoan tông, không có nghĩa là gã sợ Ma Hoan tông.


Lộc Khoan Tiên đế lớn giọng ngắt đứt bầu không khí quỷ dị của hiện trường nói:


- Thời gian ba tháng sắp hết rồi, bây giờ mời tất cả những Đại La Tiên đến hư không bắt Hư Không Phi Tuyết lên trước thống kê Hư Không Phi Tuyết mà mình đã bắt được, thống kê xong thì đứng tại chỗ chờ kết quả. Trên Tiên thuyền, không cho phép trao đổi Hư Không Phi Tuyết với nhau, người vi phạm sẽ trực tiếp mất tư cách.


Diệp Mặc đang muốn đưa một ít Hư Không Phi Tuyết cho Kế Khôn, thì lại nghe thấy Lộc Khoan Tiên đế nói vậy, lập tức dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK