Liệt ngân thần thông của Diệp Mặc vốn dĩ mang theo chút pháp tắc không gian, một khi phóng ra liền ngưng tụ tất cả không gian xung quanh, lúc này Liệt ngân được phóng ra, lại càng nhanh chóng tập trung những lôi kích và đường đao xung quanh lại. Nhưng đường đao và lôi kích không gian này lại càng tăng thêm khí thế của Liệt ngân của Diệp Mặc, một đường đao màu tím trong nháy mắt liền xé rách khoảng cách giữa Diệp Mặc và Vô Hồi Tiên đế.
Vô Hồi Tiên đế lại lần nữa phóng ra Dương Long Kính chặn Diệp Mặc lại, hào quang của Dương Long Kính lại lần nữa đánh bay Diệp Mặc, đường đao màu tím kinh thiên của Diệp Mặc cũng đồng thời bị Dương Long Kính của Vô Hồi Tiên đế tiêu diệt, đồng thời hào quang đầy trời cũng bị đường đao màu tím của Diệp Mặc dập tắt.
Nhưng Diệp Mặc giống như bất tử ‘tiểu cường’ (con gián) đánh không chết được, căn bản cũng không đợi hạ xuống đất, liền phóng một đường Lôi sa dến. Dương Long Kính lại lần nữa đánh đến, chặn lại Lôi sa của Diệp Mặc.
Diệp Mặc giống như điên cuồng, Lôi sa biến thành lôi thương, Tử Đao bổ ra Liệt ngân, Hắc Thạch cân cũng không ngừng được đập xuống.
Tiếng nổ kịch liệt rầm rầm vang lên không ngừng trong không gian, hình thành từng làn sóng không gian, nhưng những gợn sóng không gian này trong nháy mắt bị các loại sát Diệp Mặc liên tục bị đánh bay, liên tục phóng thần thông của mình ra. Cuối cùng,
Diệp Mặc quả thực coi Vô Hồi Tiên đế là bao cát tu luyện. Bao cát này quả thực lợi hại, không ngừng đánh Diệp Mặc bay ra, nhưng Diệp Mặc cũng không ngừng tiến tới.
Vết thương trên người của Diệp Mặc cũng không ngừng được tăng lên, Vô Hồi Tiên đế cũng vậy, mỗi lần bị Diệp Mặc công kích, thì trên người lão cũng xuất hiện thêm mấy vết thương do không gian này mang đến.
Còn Diệp Mặc vì là tu vi luyện thể Tiên thần thể, chẳng những bị thương ít hơn nhiều, ngay cả khôi phục cũng nhanh hơn nhiều so với Vô Hồi Tiên đế.
Cuối cùng, Vô Hồi Tiên đế quả thực bị Diệp Mặc làm cho điên lên. Tu vi luyện thể Tiên thần thể của Diệp Mặc chịu đòn rất tốt, những vết thương bình thường căn bản cũng chẳng là gì, quay người lại bước đến. Còn lão bị khoảng không gian này tàn sát bừa bãi, lại không thể toàn lực xuất thủ chí mạng với Diệp Mặc, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có nỗi khổ mà không nói ra được.
Mấy canh giờ sau, Vô Hồi Tiên đế cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, lão cũng không muốn tiếp tục cứ đánh nhau với Diệp Mặc như này nữa, trực tiếp đạp lên Dương Long Kính quay người bỏ đi. Nếu như không phải trong này chỉ có nơi vào, mà không có lối ra, thì lão cũng xông ra ngoài rồi.
Diệp Mặc đánh đến bước này rồi, làm gì sẽ bỏ qua cho Vô Hồi Tiên đế nữa? Không nghĩ ngợi gì, liền đạp lên Tử Đao đuổi theo. Sự lợi hại của các loại sát cơ tàn sát bừa bãi trong khoảng không gian này, thông qua pháp bảo phi hành nếu như không có trận pháp phòng ngự cực mạnh, rất dễ bị xé toang. Thời Không Toa Diệp Mặc đương nhiên không nỡ lấy ra, bởi vậy, vận tốc của Diệp Mặc chậm hơn rất nhiều so vói Vô Hồi Tiên đế.
Cũng may Vô Hồi Tiên đế muốn chặn lại các loại sát cơ trong khoảng không gian này, tốc độ lập tức cũng bị kéo xuống, còn Diệp Mặc lại không chút kiêng kị. Cứ như vậy, hai người lại hình thành cuộc truy sát một trước một sau. Điều khác nhau là, lúc trước là Vô Hồi Tiên đế truy sát Diệp Mặc, còn bây giờ thì lại là Diệp Mặc truy sát Vô Hồi Tiên đế.
Vô Hồi Tiên đế bị một Tiên Vương trung kỳ như Diệp Mặc truy sát, trong lòng buồn bực muốn thổ huyết. Mỗi lần tức giận không kìm chế nổi, lão sẽ dừng lại đánh nhau cùng Diệp Mặc một trận. Đáng tiếc là, cho dù lão có vô số lần đánh bay Diệp Mặc, thì cũng không thể nào dồn Diệp Mặc vào chỗ chết được.
Sau đó Vô Hồi Tiên đế quyết định một mực chạy trốn, lão biết rõ, trong một nơi như này, muốn giết một Tiên nhân luyện thể Tiên thần thể, quả thực quá khó. Lão muốn tìm một nơi không có các loại sát cơ như lôi kích và đường đao này, chỉ có nơi như vậy mới có thể giết chết được Diệp Mặc. Đáng tiếc là, hai người một chạy một đuổi, chạy liên tục mấy ngày liền, vẫn nằm trong khu vực tràn ngập sát cơ, không có một nơi nào yên bình hơn.
Diệp Mặc không muốn buông tha Vô Hồi, là sợ một khi Vô Hồi Tiên đế ra ngoài rồi, sẽ đến Mặc Nguyệt Tiên tông gây phiền phức. Nơi này có cơ hội tốt như này, hắn rõ ràng sẽ không bỏ qua. Nếu như trong này đều có hoàn cảnh như này, Diệp Mặc quả thực sẽ nắm lấy cơ hội mà giết chết Vô Hồi Tiên đế.
Mấy tháng trước, hắn có thể không phải là đối thủ của Vô Hồi Tiên đế, một khi Vô Hồi Tiên đế liều mạng, hắn liền chạy trốn. Nhưng cùng với thời gian, hắn không tin không giết chết được Vô Hồi Tiên đế. Cái mà hắn dựa vào chính là Tiên nhân luyện thể Tiên thần thể của mình, còn Vô Hồi thì không có.
Lúc này đã là tháng thứ hai rồi, tốc độ của Vô Hồi Tiên đế rõ ràng cũng chậm lại rồi, lúc này Diệp Mặc cũng có thể đuổi kịp Vô Hồi Tiên đế, nhưng hắn lại không hoàn toàn chặn lại Vô Hồi, chỉ là chạy phía sau thỉnh thoảng phóng một hai thần thông Lôi sa. Mỗi lần Vô Hồi Tiên đế muốn liều mạng, hắn liền quay người bỏ chạy. Nếu như Vô Hồi Tiên đế không liều mạng, thì hắn cũng sẽ tiếp chiêu Vô Hồi.
Liên tục hai tháng liền bị truy sát, Vô Hồi Tiên đế quả thực cũng không còn chút tính khí nào rồi.
Vô Hồi Tiên đế cũng biết, nếu như cứ tiếp tục như này, thì lão nhất định sẽ bị tên Tiên Vương này làm cho suy sụp, cuối cùng bị giết chết cũng không phải là không có khả năng. Mặc dù lão rất không muốn thừa nhận chuyện này, nhưng thực tế lại là như vậy. Lão thậm chí cảm thấy tên Tiên Vương truy sát phía sau lão, trên đường truy sát, còn có thể tu luyện được nữa.
Trên thực tế, Vô Hồi Tiên đế quả thực cũng không đoán sai, Diệp Mặc đúng là còn có thể tu luyện. Nhưng Diệp Mặc là đang luyện thể, hắn vừa truy sát Vô Hồi Tiên đế, vừa có thể luyện thể được. Mặc dù tiến bộ không nhiều, nhưng so với Vô Hồi Tiên đế chỉ biết liều mạng chạy thì cũng tốt hơn nhiều.
Sau khi trải qua một tháng bị truy đuổi, Vô Hồi Tiên đế cuối cùng cũng dừng lại, lão biết, cứ tiếp tục chạy như này, chỉ là tiêu hao sức mạnh của mình mà thôi.
- Anh rốt cục muốn thế nào?
Vô Hồi Tiên đế căm hận chằm chằm nhìn Diệp Mặc nói.
Diệp Mặc lạnh nhạt nói:
- Không phải là tôi muốn thế nào, mà là ông muốn thế nào? Tôi khách khách khí khí đến Vô Già Âm Hà chào hỏi, thì lão già chết tiệt ông nói thế nào? Vô Già Âm Hà ông quyết không cho tôi gặp bạn tôi, tôi thì thế nào? Bây giờ tôi nói cho ông biết, tôi không thế nào hết, chỉ là muốn giết tên khốn nạn ông thôi.
Vô Hồi Tiên đế thoạt nhìn cũng trẻ tuổi hơn Diệp Mặc, quả thực như một thiếu niên, nhưng Diệp Mặc mở miệng ra là nói lão già khốn kiếp, khiến lão quả thực không chịu nổi muốn ra tay. Nhưng lão vẫn cố gắng nhẫn nhịn, lại động thủ nữa đối với lão mà nói cũng không có chút lợi ích nào.
Thấy Diệp Mặc nói xong câu này, cũng không muốn nói thêm nữa, lại muốn phóng ra quả cân lớn kia của hắn, Vô Hồi Tiên đế bất chấp phẫn nộ, mau chóng nói:
- Đợi chút, Mục Tiểu Vận gì gì đó mà anh tìm, tôi căn bản cũng chưa từng nghe nói qua, anh nếu nói trong Vô Anh phong, vậy thì cứ đến Vô Anh phong mà tìm đi, anh tìm tôi làm cái gì?
- Vô Anh Tiên đế trong Vô Anh phong có phải là người của Vô Già Âm Hà ông không? Người mà tôi tìm vốn dĩ là tông chủ của Vô Già Âm Hà, liên quan đếch gì đến ông? Ông muốn xen vào chuyện người khác sao?
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng nói.
Sắc mặt Vô Hồi Tiên đế vô cùng âm trầm, nhìn thấy Diệp Mặc muốn ra tay, lão chỉ có thể nhẫn nhịn sự phẫn nộ đang dâng đến cực điểm của mình trầm giọng nói:
- Anh muốn thế nào thì mới không theo sau tôi nữa?
Diệp Mặc mỉa mai cười nói:
- Đừng nói dễ nghe như vậy chứ, tôi không phải đang theo sau ông, tôi là đang truy sát ông, có hiểu không? Truy sát ông, đồ ngu.
Nói xong Hắc thạch cân của Diệp Mặc lại lần nữa được phóng ra, đợi hắn giết Vô Hồi Tiên đế rồi, cũng chẳng còn sợ cái gì nữa? Đồ của một Tiên đế, đến hắn cũng có chút mong đợi.
Khi Hắc thạch cân của Diệp Mặc được phóng ra, đồng thời một ánh hào quang màu lam phóng lên bầu trời. Đường ánh sáng màu lam này trực triếp bay thẳng cao mấy nghìn trượng, hơn nữa lại sáng đến phát lạnh.
Diệp Mặc và Vô Hồi Tiên đế nhìn nhau, liền biết đường ánh sáng màu lam lạnh này là có người động thủ, hơn nữa tu vi của người động thủ cũng không thấp, ít nhất cũng phải là đẳng cấp Tiên đế. Nhưng người không phải đẳng cấp Tiên đế,Bạn đang đọc truyện tại TruyệnY"Y ngoài tiên nhân luyện thể như Diệp Mặc ra, cũng rất khó có người có thể náu thân trong này được.
Vô Hồi Tiên đế ngay lập tức bay về phía đường ánh sáng màu lam đó. Diệp Mặc cũng thu hồi lại Hắc thạch cân của mình, lập tức chạy theo. Hắn biết rõ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể giết chết được Vô Hồi Tiên đế.
...
Diệp Mặc và Vô Hồi vừa mới đến, hai gã đang đánh nhau kia lập tức dừng tay lại. Hai người đều là tu vi Tiên đế trung kỳ, mạnh hơn nhiều so với Diệp Mặc, cho dù Vô Hồi Tiên đế cũng không bằng.
- Vô Hồi Tiên đế, ngươi đây là?
Hai người đang đánh nhau, một Tiên nhân trung niên thoạt nhìn cực kỳ phiêu dật trong đó nhìn thấy Vô Hồi Tiên đế nghi ngờ hỏi, rõ ràng là biết Vô Hồi Tiên đế.
Vô Hồi Tiên đế quay người chật vật, tóc tai bù xù, đâu đâu cũng là vết thương chằng chịt.
Nếu như không phải Diệp Mặc mới chỉ là Tiên Vương trung kỳ, thì gã thậm chí nghi ngờ Vô Hồi Tiên đế là bị Diệp Mặc truy sát đến. Hơn nữa gã lại càng nghi ngờ hơn chính là, một Tiên Vương trung kỳ như Diệp Mặc làm sao có thể đến được nơi này?
Vô Hồi Tiên đế thấy Tiên đế trung niên này, vội vàng ôm quyền nói:
- Vô Hồi của Vô Già Âm Hà bái kiến Chính Nhân Tiên đế.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của Chính Nhân Tiên đế, Vô Hồi Tiên đế làm gì còn để ý đến chyện mất mặt, đây cũng là chuyện đòi mạng của lão rồi, thể diện sớm cũng được gạt sang một bên rồi. Chỉ có nhờ sự giúp của Chính Nhân Tiên đế, lão mới có thể chế trụ được Diệp Mặc. Cho nên lão căn bản cũng không do dự, tiếp tục nói:
- Chính Nhân huynh, Vô Hồi quả thực không còn mặt mũi nào, bị tên tiểu súc sinh này truy sát đến đây, xin Chính Nhân huynh trợ giúp.
Chính Nhân Tiên đế sững sờ nhìn chằm chằm Diệp Mặc, trong lòng lại càng sóng to gió lớn. Gã không ngờ Diệp Mặc chỉ là một Tiên Vương, lại có thể truy sát Vô Hồi Tiên đế đến mức độ này, chẳng lẽ hắn ẩn giấu tu vi hay sao?
Tên Tiên đế đang đánh nhau với Chính Nhân Tiên đế, cũng kinh dị nhìn về phía Diệp Mặc, cũng không có động tác gì, cũng không định rời đi.
- Người này coi thường Vô Già Âm Hà của tôi, công khai lấy đi Tiên linh mạch của Vô Anh phong trong Vô Già Âm Hà, xin Chính Nhân huynh giúp một tay, Vô Già Âm Hà tôi nhất định vô cùng cảm kích.
Vô Hối Tiên đế nhìn thấy Chính Nhân Tiên đế cũng không động thủ, mau chóng bổ sung thêm một câu.
Diệp Mặc cười ha hả một tiếng, sau đó ôm quyền nói với Chính Nhân Tiên đế:
- Tông chủ của Mặc Nguyệt Tiên tông trong Cung Hoa Thiên Diệp Mặc bái kiến Chính Nhân Tiên đế đại nhân, lão già Vô Hồi này đổi trắng thay đen, xin Chính Nhân tiên đế tiền bối minh giám.
Diệp Mặc vừa mới nói lời này ra, Chính Nhân Tiên đế quả thực cũng hoàn toàn ngây ngẩn cả người, ngay cả tên Tiên đế đang đánh nhau với Chính Nhân Tiên đế cũng sững người.
Chuyện này rốt cục là như nào? Nếu như nói Diệp Mặc là một Tiên đế ẩn giấu tu vi, hắn tuyệt đối sẽ không gọi Chính Nhân Tiên đế là tiền bối, chẳng có một Tiên đế nào lại muốn gọi một Tiên đế khác là Tiền bối cả, khả năng duy nhất chính là, Diệp Mặc không ẩn giấu tu vi, là một Tiên Vương thực sự.
Huống chi Diệp Mặc còn chính miệng nói ra hắn là tông chủ của một Tiên tông đến từ hạ thiên vực, trong hạ thiên vực không thể nào lại có Tiên đế làm tông chủ cả. Nhưng một Tiên Vương truy sát Tiên đế, cũng quá bất hợp lý rồi.
- Chuyện này rốt cục là như thế nào?
Chính Nhân Tiên đế chấn kinh một hồi, lúc này mới lẩm bẩm nói.