Không phát hiện "Khổ Trúc", Diệp Mặc trong lòng thất vọng, hắn nhìn nhìn cổng vòm, nhưng không lập tức đi vào mà lấy ra tấm địa đồ của nữ tu kia cho hắn.
Diệp Mặc lại phát hiện hắn vừa lấy ra địa đồ thì tấm địa bằng da phát ra thanh âm "Xuy xuy", đó tựa hồ là một thanh âm ăn mòn, Diệp Mặc trong lòng cả kinh, hắn cho rằng địa đồ này có vấn đề, đang muốn vứt địa đồ đi thì lại phát hiện địa đồ trong tay đã hoàn toàn thay đổi hình dạng.
Mặt ngoài của một phần địa đồ đã bị ăn mòn không còn nhưng xuất hiện một địa đồ mới, mà mặt trên của địa đồ chỉ có một ngọn núi đen rất cao cùng một số chỉ dẫn hướng đi đến ngọn núi đen. Mà bên trong ngọn núi đen không ngờ lại chứa đựng một gốc trúc xanh lục như nước Uông Tuyền.
Khổ Trúc?
Diệp Mặc thiếu chút nữa kêu lên. Hắn cố kìm nén nội tâm kích động, nhìn chằm chằm vào một hàng chữ trên mặt địa đồ mới.
"Trận môn không gian, cấm địa Vẫn Chân, Thế giới sơn, Khổ Trúc quan..."
Đây là sao? Diệp Mặc cầm địa đồ bằng da ngẩn người. Loại địa đồ này Du Bạch Sinh là một tông sư luyện khí cũng chế tác không được. Lẽ nào nói Du Bạch Sinh nào giờ cũng chưa có được "Khổ Trúc", chỉ là ông biết được chỗ cất "Khổ Trúc" mà thôi?
Hoặc là tổ tiên của Du Bạch Sinh có được "Khổ Trúc" sau đó phát hiện không có cách nào nuôi trồng "Khổ Trúc" đã đem "Khổ Trúc" di dời trồng ở Thế giới sơn của cấm địa Vẫn Chân?
Thế nhưng bất luận thế nào Diệp Mặc trong lòng vẫn rất kích động, trận pháp mà Du Bạch Sinh bố trí chỉ là chặn cửa vào cấm địa Vẫn Chân mà thôi. Du Bạch Sinh này đúng là có bản lĩnh, không ngờ ông tìm được cửa vào cấm địa Vẫn Chân, còn bố trí trận pháp ẩn nấp, dẫn đến cấm địa Vẫn Chân vẫn không khai mở. Thế nhưng những điều này hắn đều không cần phải quan tâm, cái hắn cần chỉ là "Khổ Trúc" mà thôi.
Chính vào lúc này một sự dao động chân nguyên truyền tới, hiển nhiện lại có người biết nơi này là cửa vào của cấm địa Vẫn Chân nên vội vã chạy đến.
Diệp Mặc không muốn để cho người khác thấy hắn, hắn lập tức lắc mình tiến vào cổng vòm lục giác.
Một cảm giác hư không truyền đến, Diệp Mặc như cảm thấy mình vẫn đi ở đất bằng sau đó đột nhiên một chân đạp vào khoảng không. Hắn lập tức biết cổng vòm lục giác này xác thực là trận môn không gian, trận môn không gian tuyệt đối không phải là thứ mà đại sư trận pháp phổ thông như Du Bạch Sinh có thể bố trí được, đây xác thực là cấm địa Vẫn Chân không thể nghi ngờ rồi.
Chờ khi hắn hoàn toàn khôi phục lại, lại phát hiện mình đang đứng ở trong một không gian mờ mịt tối tăm.
Bốn phía tất cả đều là đá tảng đen thùi, một số hang động không nói tới linh thảo gí đó, ngay đến một giọt nước cũng không thấy đâu. Hơn nữa linh khí pha tạp cũng không tinh khiết.
Ở đây mà là cấm địa Vẫn Chân sao? Một cấm địa Vẫn Chân khắp nơi đều là bảo vật ư? Diệp Mặc trong lòng có chút hoài nghi.
Diệp Mặc đang trong lúc nghi hoặc, hơn mười đường sát khí lãnh liệt vô thanh vô tức xuất hiện, không hề có điềm báo, ngay cả Diệp Mặc có giác quan thứ sáu vô cùng cường liệt cũng không cảm ứng được chút gì.
Khi mười đường sát khí tới sát người, Diệp Mặc mới phát hiện, lập tức phóng ta "Tử Đao" đồng thời vận hành chân nguyên. Cho dù như vậy, vẫn bị hai đường sát khí xẹt qua sau lưng hắn, hiện ra hai vệt máu.
Diệp Mặc trong lòng cả kinh, nếu như không phải hắn có bán chân khí hộ giáp – "Cửu Vận" thì chắc hai đường sát khí vừa rồi sẽ đủ khiến hắn trọng thương.
Đây tuyệt đối không phải người làm hoặc là vật gì đánh lén hắn, sát khí này vô thanh vô tức, đột nhiên xuất hiện giống như là nó vốn có ở chỗ này.
- Không gian đao gió?
Diệp Mặc thốt ra, chỉ có "Không gian đao gió" mới có thể vô thanh vô tức làm hắn bị thương mà hắn còn không biết.
Trước đó hắn đối với "Không gian đao gió" mà Thanh Nghi nói vẫn không quan tâm lắm, dù sao cũng không phải là "Không gian loạn lưu" và "Không gian đảo lộn", chỉ là "Không gian đao gió" mà thôi.
Thế nhưng hiện tại hắn cũng không dám cho là như vậy nữa, "Không gian đao gió" này tuy rằng không lợi hại như "Không gian đảo lộn" nhưng một khi gặp phải loại "Không gian đao gió" dày đặc này, cho dù là tu sĩ Hư Thần cũng phải chết không nghi ngờ, càng không cần nói đến mình chỉ Nguyên Anh tầng ba.
Diệp Mặc còn đang cảm thán sự lợi hại của "Không gian đao gió" thì hai tia sét màu đen đánh xuống, hắn nhanh chóng nghiêng người tránh sang một bên, cũng may hai tia sét kia không giống Lôi Kiếp, chỉ là đột ngột xuất hiện, cũng không khóa chặt.
Rầm rầm...
Hai tiếng nổ vang mãnh liệt, chỗ Diệp Mặc vừa đứng đã biến thành hai cái lỗ khổng lồ, đá vụn văng khắp nơi.
Diệp Mặc hít một ngụm khí lạnh, đúng là một nơi ác liệt. Chả trách hai mươi tu sĩ tiến vào thì không ra được một người, muốn sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt thế này xác thực quá khó khăn rồi.
Ngay lúc đó, một tiếng hét thảm truyền đến, thần thức của Diệp Mặc đã quét tới một tu sĩ Nguyên Anh tầng một đã gặp phải tập kích của "Không gian đao gió", tan xác tại chỗ.
Diệp Mặc trở nên cẩn thận hơn, hắn lấy ra địa đồ tìm tới ví trị đại thể của Thế giới sơn, bắt đầu cẩn thận hướng về nới đó mà đi.
Dọc theo đường đi Diệp Mặc thỉnh thoảng có thể gặp phải "Không gian đao gió" và tia sét đen, chỉ là sau khi có kinh nghiệm hắn không bị thương nữa. Với hắn mà nói, hiện tại mong muốn lớn nhất là đừng cùng lúc gặp cả lũ "Không gian đao gió", một khi như vậy, hắn ngoại trừ tiến vào Thế giới trang vàng ra thật chẳng có cách nào tránh né.
Hai ngày sau đó, Diệp Mặc không hề phát hiện vật gì có giá trị, ở đây thực sự không giống cái cấm địa Vẫn Chân trong miệng Quách Kỳ Phàm chút nào. Có lẽ nên nói ngoại trừ không cẩn thận thì sẽ mất mạng ra thì không có bất cứ thứ gì tốt cả.
Một trận gió nhẹ thổi qua, Diệp Mặc không để tâm, thần thức của hắn tùy ý quét qua. Thế nhưng lập tức sắc mặt của hắn đại biến, không chút nghĩ ngợi đã chui vào Thế giới trang vàng.
Qua hồi lâu, khi hắn từ Thế giới trang vàng đi ra thì phát hiện nơi hắn đứng căn bản không phải là chỗ hắn vừa mới tiến vào Thế giới trang vàng.
Lúc này Diệp Mặc thật sự lo lắng rồi, hắn không ở đây đúng thật là có "Không gian loạn lưu", vừa rồi không phải hắn phản ứng nhanh thì hắn đã sớm bị sự hỗn loạn của "Không gian loạn lưu" cuốn đi rồi, hắn còn có thể trông mong được kết quả tốt đẹp gì hơn.
May mà sau khi hắn phát hiện thần thức không thể xuyên qua trận gió nhẹ đó, quả quyết thật nhanh tiến vào Thế giới trang vàng. Bằng không còn không biết bị không gian loạn lưu cuốn đến phương nào nữa.
Không gian đao gió, Không gian loạn lưu, tia sét màu đen...
Diệp Mặc trong lòng e dè, nơi đây còn có bao nhiêu loại sát thủ vô hình kiểu này?
Diệp Mặc đứng tại chỗ không hề động, hắn không biết theo tốc độ vừa rồi còn bao lâu nữa thì đến Thế giới sơn, lúc đó có thể nào Vẫn Chân điện cũng đã đóng cửa luôn rồi không?
Diệp Mặc đứng chưa được nửa nén hương thì có mấy thân ảnh rất nhanh bay vút tới hướng tới Diệp Mặc. Diệp Mặc thấy những tu sĩ này ở bên trong này còn di chuyển với tốc độ nhanh như vậy, không khỏi có chút giật mình. Những người này không muốn sống nữa à? Loại tốc độ coi như là gặp phải "Không gian đao gió", không có sao, nếu gặp phải "Không gian loạn lưu" cũng chỉ có con đường chết mà thôi, bọn họ vì sao không sợ?
- Là anh?
Tu sĩ dẫn đường không ngờ là một đạo cô, tu vi Nguyên Anh tầng tám của Thanh Mộng trai. Mấy người sau lưng cô có một người Diệp Mặc quen biết, là Lăng Hiểu Sương.
Lăng Hiểu Sương cũng kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, cô không ngờ Diệp Mặc thật đúng là đã tiến vào, hơn nữa còn tới đây trước.
- Sư tỷ, chúng ta nhanh lên một chút.
Lăng Hiểu Sương thấy Diệp Mặc chỉ có chút giật mình, cũng không muốn cùng Diệp Mặc nói chuyện.
Diệp Mặc trong lòng nghĩ có nên nhắc nhở đạo cô của Thanh Mộng trai một tiếng không, ở đây không chỉ có "Không gian đao gió" còn có "Không gian loạn lưu", tuy rằng "Không gian loạn lưu" Diệp Mặc mấy ngày qua mới gặp phải một lần, thế nhưng người bình thường gặp được một lần thì không có sau này nữa rồi.
Đạo cô Nguyên Anh tầng tám còn chưa kịp trả lời, lại có mấy thân ảnh phóng tới.
Có nam có nữ, vẫn là tốc độ rất nhanh. Diệp Mặc trong lòng kinh ngạc, lẽ nào những người này đều không sợ chết?
Người đến sau hẳn là bên Thiên Tinh phái, bọn họ tựa hồ như người của Thanh Mộng trai, đều cùng chạy tới một chỗ đó.
Người của Thanh Mộng trai còn dừng lại trước mặt Diệp Mặc chốc lát, thế nhưng người của Thiên Tinh phái không ai dừng lại, đều bay vút qua.
Thấy người của Thiên Tinh phái đi qua, đạo cô của Thanh Mộng trai cũng không dừng lại nữa, lập tức cùng đuổi theo rất nhanh, làm như phía trước có thứ tốt không bằng.
Diệp Mặc lắc đầu, hắn lại cẩn thận đi về phía trước, hắn cũng không muốn bị "Không gian loạn lưu" cuốn đi.
Chỉ là hắn chưa đi được bao xa, một thân ảnh yểu điệu bỗng nhiên bay ngược trở về. Là một cô gái, Diệp Mặc nhận ra nữ tu mang khăn che mặt này, chính là Duẫn Phán Điệp của Thiên Tinh phái.
Người phụ nữ này có chút mâu thuẫn với Diệp Mặc, lúc đó còn xém chút đánh nhau, Diệp Mặc không biết cô vì sao phải đơn độc quay lại. Duẫn Phán Điệp tới trước mặt Diệp Mặc ngừng lại, Diệp Mặc cũng ngừng lại, muốn đánh nhau, hắn cũng không sợ cô Duẫn Phán Điệp này.
Chỉ là Duẫn Phán Điệp lại không có ý tứ muốn đánh nhau, cô chỉ bình thản nhìn Diệp Mặc, sau đó lấy ra một ngọc giản đưa cho Diệp Mặc.
- Chuyện lần trước là tôi không đúng, cái này cho anh.
Nói xong, cô căn bản là không dừng lại, xoay người rời khỏi với tốc độ nhanh hơn.
Diệp Mặc nghi hoặc tiếp nhận ngọc giản, thầm nghĩ người phụ nữ này cố tình qua đây để nói để nói một câu này? Hắn cầm lấy ngọc giản, quét thần thức vào.
Khi Diệp Mặc thấy nội dung bên trong của ngọc giản, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời đối với cô Duẫn Phán Điệp này có chút cảm kích.
Đại môn phái quả nhiên chuẩn bị đầy đủ, thảo nào những người này có thể di chuyển nhanh như vậy, bên trong ngọc giản Duẫn Phán Điệp đưa cho có miêu tả tỉ mỉ làm thế nào tránh né "Không gian đao gió" và "Không gian loạn lưu". Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Đồng thời Diệp Mặc cũng biết vì sao Văn Thái Y nói muốn tổ đội cùng hắn, hóa ra cách chủ yếu tránh né "Không gian đao gió" chính là tổ đội hai người hoặc trên hai người. Diệp Mặc đột nhiên nhớ tới ngọc giản Thanh Hàn cho hắn, hắn lập tức lấy ngọc giản kia ra vừa nhìn, quả nhiên nội dung bên trong khá giống với ngọc giản Duẫn Phán Điệp đưa cho.