Lần này Diệp Mặc không hề dùng Niệm Châu ngăn chặn áp lực chung quanh, mà thử thi triển lưới Thần Thức mà mình nhìn thấy ở Phiêu Miểu tuyền. Lúc trước lưới Thần Thức kia vây khốn văn sĩ trung niên, hắn dùng thần thức đao để chạm vào, đều bị đánh cho thổ huyết bay ngược ra, không thể thâm nhập vào dù chỉ nửa phân, có thể thấy được sự lợi hại của lưới Thần Thức
Nếu như hắn có thể thay đổi lưới Thần Thức của mình một chút, gần với cái lưới Thần Thức kia, có lẽ là cũng có thể ngăn trở được loại niệm lực này.
Nghĩ là làm luôn, bây giờ Đại hội giao lưu luận đạo còn chưa bắt đầu, chính là lúc cho mình từ từ thí nghiệm. Diệp Mặc chậm rãi mở rộng thần thức vực của mình ra, khi thần thức vực của hắn mở rộng đến một phạm vi nhất định, Diệp Mặc lập tức sẽ cảm nhận được áp lực hình như thật sự có sự giảm xuống, nhưng cũng không rõ rệt.
Sau khi cảm thấy biện pháp này có thể thành công, Diệp Mặc bắt đầu nhớ lại phương pháp bố trí lưới thần thức mà ban đầu hắn nhìn thấy ở trong Phiêu Miể tuyền, còn có một vài bố trí góc độ phạm vi, sau đó không ngừng sửa chữa lưới Thần Thức của mình, cố gắng sao cho gần với lưới Thần thức ở trong Phiêu Miểu tuyền kia.
Thời gian trôi đi trong khi Diệp Mặc không ngừng thử nghiệm, nơi Diệp Mặc đang đứng thuộc về nơi có áp lực lớn nhất ở chân núi Lạc Đế Sơn, hơn nữa Đại hội giao lưu luận đạo còn chưa bắt đầu, vậy mà không ai phát hiện vẫn còn có người ở chân núi Lạc Đế Sơn thử nghiệm áp chế niệm lực.
Mười ngày sau, một luồng hào quang lóng lánh rực rỡ bỗng nhiên từ chỗ sâu trong Lạc Đế Sơn bắn ra, xông thẳng lên trời, từng luồng từng luồng khí mạnh mẽ vô cùng thuần nhất từ trong luồng sáng trắng kia thẩm thấu ra. Những tiên nhân ở bên ngoài Lạc Đế Sơn kia, lập tức hoặc quỳ xuống, hoặc ngồi xếp bằng xuống, hết sức chăm chú cảm thụ loại khí tức mạnh mẽ này.
Mà Diệp Mặc vừa bị luồng sáng này bắn vào, lập tức giật cả mình, trong nháy mắt này vậy mà hắn đã hiểu ra làm thế nào để bố trí lưới Thần Thức ngăn cách niệm lực. Nhưng hắn nhìn Đế quang sáng chói như sao kia, vậy mà lại dấy lên một cảm giác như là tôn thờ. Hận không thể lập tức đem Đế đạo tinh phát ra Đế quang kia dung nhập vào trong thần hồn của mình, hoàn toàn quên đi ý định bố trí lưới Thần Thức
Diệp Mặc chậm rãi nhắm mắt lại, cố gắng xua đuổi loại ý niệm trong đầu này đi, đó không phải là đạo của hắn, đạo của hắn không cần Đế đạo tinh.
Nửa nén nhang sau, thức hải, Nguyên Thần của Diệp Mặc mới hoàn toàn trở nên sáng suốt, Đế quang hấp dẫn hắn kia cũng bị hắn vứt sang một bên. Trước tiên hắn bày lưới Thần Thức mà hắn mới lĩnh ngộ ra. Trong nháy mắt khi lưới Thần Thức của hắn hình thành, niệm lực và áp lực chung quanh đã tiêu tán hết sạch.
Trong lòng Diệp Mặc lại không hề vui mừng, mà bình tĩnh, hắn biết tâm cảnh của mình một lần nữa lại thăng lên một bước tiến mới. Mà Thần niệm cửu chuyển của hắn, trong lúc vô tình đã từ Nhị chuyển Toái thần chưa rõ ràng, thăng cấp lên thành Tam chuyển Vực sinh.
Khi Diệp Mặc mở mắt ra một lần nữa, Đế quang kia đã biến mất không thấy gì nữa. Diệp Mặc thở dài một hơi, hắn dựa vào Thần niệm cửu chuyển và lưới Thần thức võng trong Phiêu Miểu tuyền kia để tìm ra phương pháp ngăn chặn sức ép của niệm lực, có thể tiến vào Lạc Đế Sơn được rồi.
Nhưng cho dù là như vậy, Diệp Mặc cũng không lập tức liền tiến vào Lạc Đế Sơn, ban đầu ở trên Thuyền U Linh, hắn có thể giữ được cái mạng nhỏ. Chính vì hắn cẩn thận và thận trọng. Muốn đi vào Lạc Đế Sơn, cũng phải cẩn thận và thận trọng. Bất kể là cơ duyên gì thì cũng đều mang theo một chút mạo hiểm, Diệp Mặc hiểu rất rõ điểm ấy. Nếu như không mang theo một chút nguy hiểm, cơ duyên này cũng sẽ không chờ hắn tới nắm bắt rồi, sớm đã có người khác lấy được.
Diệp Mặc rời khỏi chân núi Lạc Đế Sơn, phóng ra Thanh Nguyệt đi ngược lại rời khỏi Lạc Đế Sơn, sau khi được mười mấy vạn dặm, Diệp Mặc ngừng lại. Bây giờ hắn đã có thể bố trí Truyền Tống Trận ở cự ly xa. Nhưng như vậy cần rất nhiều thời gian, trong khoảng thời gian ngắn, hắn chỉ có thể bố trí Truyền Tống Trận từ khoảng cách mười mấy vạn dặm.
Truyền Tống Trận từ khoảng cách mười mấy vạn dặm, đối với Diệp Mặc mà nói là đã đủ để hoàn toàn có thể để hắn ra khỏi Lạc Đế Sơn.
Sau khi bố trí xong Truyền Tống Trận, Diệp Mặc cũng không lập tức tiến vào Lạc Đế Sơn, mà một lần nữa rời khỏi nơi này tìm một nơi cực kỳ vắng vẻ, tiến vào Thế Giới Trang Vàng.
Việc đầu tiên sau khi Diệp Mặc tiến vào Thế Giới Trang Vàng chính là lấy Tinh Hạch Viêm ra, Tinh Hạch Viêm là do văn sĩ trung niên kia đưa cho Diệp Mặc, dùng để thăng cấp Vụ Liên Tâm Hỏa. Diệp Mặc đương nhiên sẽ không thật sự dùng Tinh Hạch Viêm để thăng cấp Vụ Liên Tâm Hỏa, Thanh Như Hiểu Thiên của hắn đã là Tử Niết cấp ba rồi. Bây giờ đương nhiên muốn dùng để thăng cấp Thanh Như Hiểu Thiên.
Tiến vào Lạc Đế Sơn không phải là chuyện nhỏ, có thể làm thật tốt việc chuẩn bị hắn đều phải làm tốt trước đã. Nếu như không có Tinh Hạch Viêm, thì cũng thôi vậy, hiện tại hắn có Tinh Hạch Viêm, tuyệt đối muốn đem Thanh Như Hiểu Thiên của mình thăng cấp đến Tiên Diễm đã rồi nói sau. Thêm một Tiên Diễm, cơ hội giữ được cái mạng nhỏ lại có thêm một phần.
Tinh Hạch Viêm là do văn sĩ trung niên kia cho, văn sĩ trung niên kia và Diệp Mặc trong lúc đó chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Dù biết rõ đối phương sẽ không giở trò trên Tinh Hạch Viêm, Diệp Mặc vẫn phải cẩn thận dùng thần thức quét qua quét lại vài lần. Sau khi xác nhận Tinh Hạch Viêm không có bất cứ vấn đề gì, thì mới phóng ra Thanh Như Hiểu Thiên.
Ngay sau đó Diệp Mặc liền ném Tinh Hạch Viêm vào trong Thanh Như Hiểu Thiên.
Uỳnh
Ngọn lửa màu xanh đáng sợ phóng lên trời, Diệp Mặc vội vã tránh sang một bên, cũng may lần này hắn có chuẩn bị, cố ý thử nghiệm trong một góc của Thế Giới Trang Vàng, bằng không thì ngọn lửa màu xanh đáng sợ như này thậm chí có thể thiêu rụi vườn tiên dược của hắn.
Màu xanh sáng đến lóa mắt cuồn cuộn bốc lên, trong nháy mắt liền biến toàn bộ Thế Giới trang vàng thành một thế giới màu xanh.
Cho dù Thanh Như Hiểu Thiên là của mình, nhưng Diệp Mặc cũng cảm thấy sự thiêu đốt đáng sợ, Diệp Mặc biết đây là Thanh Như Hiểu Thiên đang thăng cấp tạo thành.
Ngọn lửa màu xanh bốc lên trên không trung trong Thế Giới Trang Vàng, Diệp Mặc lại cảm nhận được từng luồng từng luồng khí tức hỗn độn xông vào ngọn lửa màu xanh, lại nhanh chóng bị ngọn lửa màu xanh hấp thu. Thế Giới Trang Vàng này là của hắn, dù là ngũ hành không được đầy đủ, có một tí ti động tĩnh Diệp Mặc cũng cảm giác được. Cho nên Thanh Như Hiểu Thiên hấp thu khí tức hỗn độn, Diệp Mặc cũng có thể cảm nhận được.
Bỗng nhiên Diệp Mặc cảm giác được chính giữa Thế Giới Trang Vàng nhiều thêm một vài đồ vật, chút đồ vật kia tựa như đang được Thanh Như Hiểu Thiên bao quanh. Diệp Mặc khẳng định nếu như Thế Giới Trang Vàng không phải là của hắn, hắn chắc chắn là không cảm giác thấy một thứ gì đó xuất hiện thêm này.
Bởi vì thứ kia chỉ tồn tại ở trong ý niệm, thậm chí không có thực thể, cho dù là Diệp Mặc cảm giác được thì cũng chỉ loáng thoáng thôi.
Thanh Như Hiểu Thiên là của hắn, Thế Giới Trang Vàng là của hắn, Tinh Hạch Viêm đã bị Thanh Như Hiểu Thiên nuốt chửng. Ngay cả khí tức hỗn độn cũng bị Thanh Như Hiểu Thiên hấp thu, hắn cũng có thể cảm nhận được, ở đây còn có thứ mà hắn không thể khống chế được, đó chắc chắn không phải là đồ của hắn. Thứ không phải là của hắn, đó là cái gì?
Không có màu sắc, không có thực thể, ngay cả Thanh Như Hiểu Thiên sau khi thăng cấp rồi cũng không thể thiêu đốt được?
Mồ hôi lạnh của Diệp Mặc xoa một cái là chảy ra rồi, hắn rốt cuộc cũng hiểu thứ này là cái gì rồi, nhất định là ký hiệu thần thức của văn sĩ trung niên ở Phiêu Miểu tuyền kia tạo ra rồi. Mình vừa rồi còn cho là y không có khả năng sẽ hạ ký hiệu thần thức trong Tinh Hạch Viêm, mà đảo mắt liền phát hiện ra chính giữa Tinh Hạch Viêm nhiều thêm một cái ký hiệu.
Nếu như hắn thật sự đem Tinh Hạch Viêm này đưa vào Vụ Liên Tâm Hỏa thăng cấp, cho dù là hắn có Thế Giới Trang Vàng, khả năng cũng không nhất định có thể cảm nhận được vật kia, dù sao đẳng cấp của Vụ Liên Tâm Hỏa hơi thấp. Một khi Thiên Hỏa thăng cấp hoàn tất, hắn sẽ thu hồi Thiên Hỏa, thứ căn bản là nhìn không thấy kia, lập tức sẽ dung nhập vào thân thể của mình.
Những thứ cổ xưa này thật là đáng sợ, Diệp Mặc rốt cuộc hiểu rõ mình đã tự đại tới cỡ nào. Nếu như những thứ này hạ ở trên người hắn, hắn thật sự cho là mình có thể tìm ra, đó chính là một trò cười. E là cho dù hắn đã đến Tiên vương, cũng không nhất định có thể tìm ra cái ký hiệu này.
Cũng may Lão Yêu Quái kia tính toán sai ở chỗ hắn còn có Thanh Như Hiểu Thiên, sai thứ hai là hắn còn có Thế Giới Trang Vàng. Kết quả ký hiệu ấy bị Thanh Như Hiểu Thiên bức ra rồi, Thanh Như Hiểu Thiên đốt không hết nó, thứ này cũng không cách nào tiến vào Thanh Như Hiểu Thiên được, chỉ có thể vây quanh Thanh Như Hiểu Thiên lượn lờ. Hiển nhiên lúc này Diệp Mặc thu hồi Thanh Như Hiểu Thiên, thứ kia cũng sẽ dung nhập thân thể của hắn.
Nếu như không phát hiện ra thì coi như xong, bây giờ phát hiện ra ký hiệu, Diệp Mặc đương nhiên sẽ không cứ như vậy bỏ qua. Thanh Như Hiểu Thiên đã thăng cấp hoàn tất, tạo thành một ngọn lửa màu xanh chân chính, đám lửa đang bao quanh bốn tia nhỏ màu vàng kim.
Diệp Mặc không ngừng đánh ra cấm chế và trận kỳ, hắn muốn vây những tia ký hiệu thần thức chỉ có thể cảm giác được này ở bên trong Thế Giới Trang Vàng. Thế Giới Trang Vàng là thế giới của hắn, hắn hoàn toàn có thể muốn làm gì thì làm.
Cho dù chỉ là một chút kí hiệu thần thức nhìn không thấy này, Diệp Mặc cũng dùng thời gian suốt ba ngày, ba ngày sau, Diệp Mặc đã hoàn toàn vây những tia ký hiệu thần thức kia lại. Lúc này mới thu hồi Thanh Như Hiểu Thiên, ra khỏi Thế Giới Trang Vàng.
Về phần nhánh cây Hoàng Trung Lý bị Diệp Mặc trồng ở một bên kia, Diệp Mặc quyết định đợi khi nào rảnh lại nghiên cứu một chút. Đồ của mấy lão yêu quái này đều là mấy thứ không thể lấy được, có ví dụ của văn sĩ trung niên ngay trước mắt, lòng kiêng kỵ của Diệp Mặc đối với Hạo Thiên Đại đế kia càng thêm nặng.
...
Nâng cấp Thanh Như Hiểu Thiên xong, lại tìm thấy kí hiệu thần thức của văn sĩ trung niên kia, tâm trạng Diệp Mặc rất tốt. Hắn lại trở về chân núi Lạc Đế Sơn, lần này Diệp Mặc không mở rộng lưới Thần thức của mình ra, ngược lại lấy Niệm Châu ra bảo vệ hắn.
Niệm Châu có thể khiến cho hắn không cần lãng phí thần thức của mình, cho dù là Hạo Thiên Đại Đế giở trò trong Niệm Châu, bây giờ hắn cũng không sợ.
Niệm Châu mang theo một vòng bảo hộ nhàn nhạt, bảo vệ Diệp Mặc hoàn toàn kín kẽ, Diệp Mặc hơi tăng nhanh tốc độ tiến về phía trước. Niệm Châu vậy mà lại không thể ngăn trở toàn bộ niệm lực và áp lực, nhưng có thể bảo vệ cái mạng nhỏ của Diệp Mặc, hắn chỉ cần đi chậm một chút mà thôi.
Nửa ngày sau, Diệp Mặc cực kỳ cẩn thận đã triệt để tiếp cận chân núi Lạc Đế Sơn, Diệp Mặc thu hồi Niệm Châu, áp lực và niệm lực đáng sợ truyền đến. không đợi những niệm lực kia tác động lên người hắn, Diệp Mặc trong nháy mắt đã tung lưới thần thức ra.
Có tác dụng, Diệp Mặc ngạc nhiên phát hiện lưới thần thức của mình có hiệu quả so với Niệm Châu còn tốt hơn một chút, chỉ có điều ở nơi càng gần với Lạc Đế Sơn, thần thức của hắn tiêu hao cũng nhiều một chút mà thôi.
Sau khi biết lưới Thần thức của mình có tác dụng, Diệp Mặc mới lại lấy Niệm Châu ra, thu lại lưới thần thức. Thần thức của hắn đã quét đến, chỉ trong một thoáng, hắn cũng cảm giác được sự xoay vần của năm tháng. Thậm chí Diệp Mặc cho rằng, nếu không dùng Niệm Châu, cũng không dùng lưới thần thức, hắn có thể lĩnh ngộ được Thời gian pháp tắc ở Lạc Đế Sơn này.
Thời Gian pháp tắc rất đáng sợ, thậm chí còn đáng sợ hơn so với không gian pháp tắc vô số lần. Nhưng Diệp Mặc cũng không làm như vậy, hắn cho là tu vi của mình còn quá thấp. Hắn quyết định chờ một ngày nào đó khi hắn thăng cấp đến Tiên vương, lại đến lĩnh ngộ Thời Gian pháp tắc.