Mục lục
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Diệp Phàm (full) - tác giả: Ta Là Lão Ngũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông vẫy ra mười lôi đài khổng lồ cũng không nói nhiều, cho dù không có ai trên lôi đài, gã vẫn bình chân như vại ngồi đầu trên.

Nửa tuần hương trôi qua rất nhanh, một Tiên đế hậu kỳ mặt xanh không kìm chế được nữa bay lên trên lôi đài, đồng thời đưa ngọc bài khiêu chiến của mình lên trên lỗ khảm của lôi đài. Tiên đế mặt xanh này sau khi lên lôi đài, cũng không có ai lên khiêu chiến. Nhưng cũng có mấy vị Tiên đế bay lên những lôi đài còn lại.

Chỉ trong chớp mắt, mười lôi đài cũng có chín người rồi.

Không đợi lôi đài thứ mười có người lên, đã có một người con gái da trắng như tuyết đánh về phía lôi đài thứ sáu. Người đang đứng trên lôi đài thứ sáu là một người đàn ông nho nhã thoạt nhìn phong độ cũng không tệ, hơn nữa tướng mạo cũng tương đối đẹp trai, trong tay cầm một chiếc quạt mạ vàng, vừa nhìn liền biết không phải là nhân vật tầm thường.

Người con gái da trắng này sau khi xông lên lôi đài, không nói nửa câu, liền phóng ra một cái kéo lớn. Cái kéo lớn này vừa mới phóng ra, trong nháy mắt liền hóa thành một bóng kéo cực lớn, bóng kéo này từng đường từng đường đánh về phía người đàn ông nho nhã kia, mặc dù lôi đài bị cấm chế bao trùm, những người bên ngoài vẫn có thể nhìn thấy khí thế và sát cơ bàng bạc của bóng kéo này. Có thể tưởng tượng, một khi lôi đài này không có cấm chế, thì bóng kéo đó dường như muốn tiêu diệt hoàn toàn không gian xung quanh.

Dư âm bóng kéo cực lớn này đập trúng vào vìa cấm chế của lôi đài, vang lên từng trận rung động cấm chế. Khiến người ta lo lắng cấm chế này có thể chịu đựng nổi sự va chạm không ngừng của bóng kéo này không, dường như nếu va chạm tiếp, thì cấm chế đó sẽ vỡ vụn.


Khi không đánh, rất lâu cũng không có ai đánh, nhưng một khi đánh rồi, không ngờ lại toàn lực tương bác như vậy.

Nhưng tất cả mọi người đều thấy rõ, người con gái này lên đài hình như không phải vì suất đi kia, mà là vì muốn giết người đàn ông nho nhã này. Nếu như cô vì suất vào trong Mộ Hoa Thần sơn kia, thì cô căn bản cũng không cần đến lôi đài thứ sáu, hoàn toàn có thể lên lôi đài thứ mười còn trống kia.

Người đàn ông đẹp trai nho nhã kia nhìn thấy người con gái này liều mạng đánh, lập tức kinh sợ quát lớn:

- Bao Hoài Bình, cô điên rồi.

Người con gái tên Bao Hoài Bình không nói một từ nào, hơn nữa xuống tay càng lúc càng điên cuồng hơn. Thậm chí trên người cô hình như xuất hiện từng đường sương đỏ, rõ ràng cô đang thiêu đốt tinh huyết của mình.

Thấy cảnh này, người đàn ông nho nhã kia cũng không kịp giữ vững phong độ vừa nãy của mình, thậm chí đến tức giận cũng không còn tâm trạng đi tức giận nữa rồi, trực tiếp phóng ra chiếc quạt mạ vàng trong tay mình, chiếc quạt mạ vàng biến thành một đường mây đen phủ kín trời đất, trong nháy mắt liền chặn lại bóng kéo của Bao Hoài Bình kia lại.

Trong đám mây đen đó phóng ra từng đường đao, xé rách lĩnh vực của Bao Hoài Bình thành bảy tám phần, thậm chí quần áo trên người Bao Hoài Bình cũng bị xé tan tành.

Nhưng Bao Hoài Bình lại không thèm để ý đến quần áo của mình đang bị ít dần, xuống tay lại càng điên cuồng hơn. Màn màu vây xung quanh người cô lại càng dày đặc hơn. Dường như cũng đã trần truồng rồi, Bao Hoài Bình vẫn không thèm để ý điên cuồng tấn công người đàn ông nho nhã kia, có thể thấy trong lòng cô phẫn hận bao nhiêu.

Ầm…

Chiếc kéo khổng lồ đập trúng chiếc quạt kia, bóng kéo đầy trời tản mát ra ngoài, Bao Hoài Bình lập tức bị đánh bay ra ngoài, bóng kéo đầy trời kia cũng dần dần biến mất. Cây kéo khổng lồ kia của cô rơi xuống đập trúng lên người cô, cũng không còn uy phong như vừa nãy nữa. Còn Bao Hoài Bình thậm chí ngay cả pháp lực của cây kéo đó cũng không thu lại, chỉ há to miệng thở.

Người đàn ông nho nhã đẹp trai kia cũng toàn thân chồng chất vết thương, chiếc quạt kia của gã cũng bị rách mấy chỗ. Lúc này gã cũng không còn thong dong như lúc trước nữa, khuôn mặt càng đáng sợ sải bước về phía Bao Hoài Bình đang nằm dưới mặt đất kia, muốn phóng chiếc quạt sắt kia ra.

Có thể tưởng tượng toàn thân Bao Hoài Bình tuyệt đối cũng không còn chút sức lực nào đi chặn lại chiêu quạt này, nếu như cô còn chút sức lực nào, một người con gái trước mặt bao nhiêu người như này, chắc chắn sẽ lấy quần áo ra mặc ngay lập tức.

Những người đứng dưới xem trận thi đấu này cũng đều thở dài, ý chí chiến đấu của Bao Hoài Bình càng mạnh, nhưng sự chênh lệch tu vi của cô và người đàn ông nho nhã kia quả thực quá lớn. Cho dù ý chí chiến đấu của cô có mạnh đi nữa, sự khác biệt về tu vi cũng không thể đơn giản bù đắp như vậy được.

Đúng lúc người đàn ông nho nhã kia muốn hạ tay giết Bao Hoài Bình, thì cây kéo trước ngực Bao Hoài Bình đột nhiên nổ tan. Vô số những bóng kéo với tốc độ nhanh nhất bay ra ngoài, chỉ trong một phần mười giây, liền bao trùm hoàn toàn lấy người đàn ông nho nhã kia.

Người đàn ông nho nhã kia cũng coi như phản ứng nhanh, vội vàng thu lại quạt sắt của mình muốn chặn lại những bóng kéo đột nhiên nổ ra này, cho dù như vậy, thân thể của gã cũng lập tức bị cắt vô số đường phọt máu. Còn lúc này Bao Hoài Bình đang nằm trên mặt đất bỗng nhiên nhảy lên, hơn nghìn đường đao được cô phóng ra, những bóng đao này lập tức hình thành lên từng lưới đao cực lớn, cũng đã cột chặt người đàn ông nho nhã chồng chất vết thương kia.

Phụt phụt…

Từng đường máu phun ra, chỉ trong thời gian ngắn, người đàn ông nho nhã này liền bị những lưới đao này xé tan tành.

Một nguyên thần vô cùng hoảng sợ tràn ra, vẫn còn bóng dáng của người đàn ông nho nhã vừa rồi. Bao Hoài Bình tóc tai bù xù máu me đầy người lại càng điên cuồng phóng ra một mồi lửa, thiêu đốt nguyên thần của người đàn ông nho nhã này thành tro bụi.

Cho đến lúc này, dung mạo của cô mới dần dần hòa hoãn lại, ngay lập tức lấy ra một bộ quần áo mặc vào, nhặt chiếc nhẫn và chiếc quạt kia lên, đến một câu cũng không nói, từ trên lôi đài xuống, trong nháy mắt lẫn vào đám người, biến mất.

Một màn máu tanh như vậy, khiến những người còn lại nhìn cũng có chút sững sờ. Trận thi đấu giành suất vào Mộ Hoa Thần sơn mặc dù không chừa thủ đoạn, bất luận là sống chết, nhưng cũng ít xuất hiện những tình huống như này, giết người chém thành từng mảng thịt, lại còn điên cuồng thiêu đốt phân nửa tinh huyết của mình.

Không một ai vì đến Mộ Hoa Thần sơn, lại thiêu đốt đi phần lớn tinh huyết và nguyên thần của mình. Vì thứ này sau khi đạt đến trình độ nhất định rồi, không có Thần dược cao cấp, thì không thể nào khôi phục lại được.

Mùi máu tanh hết rồi, người thi đấu trên lôi đài cũng dần nhiều lên rồi. Các loại pháp thuật nổ tung, thần thông oanh kích, kích thích từng đường quang ảnh. Chỉ có điều những quang ảnh này đều bị cấm chế của lôi đài chặn lại, không thể nào khuếch tán ra ngoài.

Thời gian đánh nhau dần dần nóng lên, cũng có người không ngừng bị giết trên lôi đài.

Lúc mới bắt đầu, mọi người còn cố kỵ mặt mũi, đều là đối chiến từng người một. Đến cuối cùng, trên cùng một lôi đài thậm chí xuất hiện cảnh mấy người cùng hỗn chiến.

Đại năng đang bình chân như vại ngồi một bên, hai mắt khép hờ, giống như không trông thấy. Bất luận là bao nhiêu người đối chiến, chỉ cần đem ngọc bài của mình khảm vào trong lỗ khảm trên vìa lôi đài, đều có thể lên đánh.

Một gã Tiên đế bị đánh rơi xuống lôi đài, vì phẫn nộ đến cực điểm, muốn đi lên đó nữa. Nhưng một bàn tay cực lớn giơ đến, lập tức hóa vị Tiên đế vừa muốn lên lôi đài lần nữa thành tro bụi. Lần này lập tức khiến những người xung quanh tỉnh lại, nơi này là lôi đài thi đấu, ít nhất trong này cũng có một quy tắc, đó chính là mỗi người chỉ có thể lên được một lần.

Cuộc hỗn chiến trên lôi đài dần giảm bớt, Diệp Mặc cũng không sốt ruột, cây hương kia vẫn còn nửa non nữa. Hắn cho dù muốn lên trên, cũng phải đợi khi cây hương đó đốt hết xong mới lên.

Những người có cùng suy nghĩ với Diệp Mặc rõ ràng cũng không ít, theo thời gian trận đấu diễn ra, tu vi những người đánh nhau trên lôi đài cũng càng lúc càng cao. Một vị Tiên đế đỉnh phong dùng một cây búa to, cùng một người phụ nữ tóc dài khiến Diệp Mặc để ý nhất. Hắn phát hiện hai người này đánh bại đối thủ chỉ trong vài chiêu, hơn nữa căn bản cũng không cần tiêu hao Thần nguyên bao nhiêu đã xong rồi. Còn cả một vị Tiên đế mặt xanh lên lôi đài đầu tiên, không ngờ đến bây giờ còn chưa bị đánh xuống, vẫn đứng trên lôi đài đầu tiên.

Ngoài ra, dưới lôi đài cách chỗ hắn đứng không xa, Diệp Mặc cũng phát hiện vài vị tu vi Bán thánh vượt qua Tiên đế. Rõ ràng vị Bán thánh này cũng muốn đến lúc cuối cùng mới lên lôi đài.

Đúng lúc đó, một bóng người màu tím xông lên lôi đài thứ năm, khi nhìn thấy bóng người màu tím này, Diệp Mặc vốn dĩ tâm trạng rất bình tĩnh lập tức trở nên kích động. Nếu như không phải hắn trải qua quá nhiều chuyện rồi, hắn suýt nữa cũng xông lên đó rồi.

Cũng may cuối cùng hắn vẫn cố gắng kìm chế suy nghĩ xông lên lôi đài, hắn phải đợi cuộc đấu trên lôi đài thứ năm kết thúc rồi, lúc này mới có thể lên được, nếu không hắn lên đó rất có khả năng một chọi hai.

Vì bóng người màu tím kia, chính là người áo bào tím hắn tìm từ lâu, thậm chí từ Tiên giới đuổi đến Tàn giới, cũng chính là người đàn ông có khả năng có ụ đá thứ năm nhất.

Lần đầu tiên nhìn thấy người áo bào tím này, Diệp Mặc cũng đã hạ quyết tâm, một khi người áo bào tím này thắng rồi, hắn sẽ lập tức lên lôi đài khiêu chiến với người áo bào tím này. Nếu như người áo bào tím này thua, hắn sẽ không chút do dự bỏ cuộc khiêu chiến này, mà đi truy sát người áo tím kia.

Chưa lấy được ụ đá thứ năm này, hắn tuyệt đối cũng không cam tâm. Diệp Mặc đoán người đàn ông áo bào tím này cũng không ngờ hắn sẽ tham gia cuộc khiêu chiến này, nên lúc này mới hiện hình. Dù sao trong này cũng là Thần Phần vực, có vô số cao nhân và đại năng, trong những người này có một số tính tình cực cổ quái, không cẩn thận chút thôi sẽ tức giận mà giết người.


Cho nên khi chưa đến mức vạn bất đắc dĩ, không ai dám dùng thần thức quét loạn khắp nơi, cho dù là Diệp Mặc, đến bây giờ cũng không dám dùng thần thức quét loạn tứ phía. Một khi gặp một đại năng không nói đạo lý, một đầu ngón tay của người ta cũng có thể thông ass anh.


Trên lôi đài thứ năm, người đối chiến cùng người áo bào tím là một gã Tiên đế áo xám. Tiên đế áo xám này đã thắng liên tiếp bảy tám trận rồi, một trận trong đó thậm chí có hai người đánh gã. Bảy trận, gã thông ass năm người, không chút lưu tình. Pháp bảo của gã là một Thanh Lôi Hung Minh trùy, chiếc trùy này vô cùng lợi hại, chủ yếu là đuôi trùy này có hiệu quả tấn công âm lôi, từng đường lôi phát ra tứ phía, những Tiên đế bình thường căn bản cũng không chặn nổi vài cái.


Đối với cách làm này, chẳng những Diệp Mặc hiểu, cho dù là những người còn lại cũng hiểu. Lên thi đấu trước tiên đương nhiên sẽ cân nhắc đến một thứ gọi là đe dọa. Một khi người khác thấy mình có thể dễ dàng thông ass đối thủ, những người dám lên khiêu chiến cũng sẽ giảm đi rất nhiều.


Tiên đế áo xám này thấy người áo bào tím lên, khóe miệng lập tức cười ma mãnh, gã giết liên tiếp năm người, chính là vì uy hiếp những tên vô dụng này. Không ngờ còn có người lên đài, gã cũng hạ quyết tâm, trong thời gian ngắn nhất sẽ thông ass người áo bào tím này, tránh còn có đồ vô trí dám lên khiêu chiến với gã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK