Mục lục
Huyền Thiên Hồn Tôn - Diệp Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy rõ Diệp Huyền, đám người Thiên Luân dồn dập tiến lên, dò hỏi:

- Huyền Diệp, Cuồng Chiến đâu?

- Chết rồi.

Diệp Huyền lắc đầu một cái:

- Hắn tự bạo.

Đám người Thiên Luân giật mình.

- Tự bạo, Cuồng Chiến kia có cốt khí như vậy?

Có thể thành cường giả Võ Vương, tất cả đều là người tài ba trong võ giả, muốn đi tới Võ Vương, hoàn toàn là liếm máu trên lưỡi đao, trải qua vô số sinh tử.

Bình thường nhóm cường giả này, rất ít sẽ tự bạo, dù sao sống sót, mới có hi vọng.

- Có lẽ vậy.

Diệp Huyền cười cợt, có điều hắn rõ ràng, sở dĩ Cuồng Chiến tự bạo, hoàn toàn là bởi vì biết ở trên tay mình, hắn tuyệt đối sẽ không tồn tại, cho nên mới lựa chọn được ăn cả ngã về không, nỗ lực thương tổn mình, thậm chí kéo mình xuống nước.

Xèo!

Không lâu lắm, Đông lão cũng quay về, trong tay hắn mang theo Tà Sát, Huyền Cơ Tông Thái Thượng trưởng lão này, giờ khắc này hai tay mất hết, cả người máu me đầm đìa, huyền hải trong cơ thể cũng bị triệt để phong ấn, vận dụng không được chút Huyền Nguyên nào.

Ở tình huống như vậy, khuôn mặt hắn vẫn dữ tợn, cả người tràn ngập tà khí, cười gằn nói:

- Gia hỏa Lam Quang học viện, các ngươi bắt ta về, lại không giết ta, là muốn làm gì? Hê hê kiệt, lẽ nào là muốn từ trong miệng ta được tin tức gì? Hay là nói bắt ta uy hiếp Huyền Cơ Tông? Hê hê kiệt.

Con ngươi hắn chuyển động, quỷ dị lạnh lẽo.

Khi biết tin tức Cuồng Chiến tự bạo, Tà Sát gằn giọng nở nụ cười, nhìn về phía Diệp Huyền khàn giọng nói:

- Cuồng Chiến lão thất phu này, lại lựa chọn tự bạo, lẽ nào hắn không biết chết tử tế không bằng sống sót sao, hay là nói, hắn biết một số bí mật, bị diệt khẩu?

Diệp Huyền lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn:

- Nói nhảm một câu nữa, ta sẽ để ngươi hối hận vì có mồm.

Xèo.

Lại một vệt sáng lướt tới, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện là Dược lão, nhưng bên cạnh hắn không có một bóng người, Chu Triển Luân cũng không có.

- Dược lão, ngươi không sao chứ?

- Chu Triển Luân kia đâu?

Mọi người dồn dập dò hỏi.

Dược lão sắc mặt tái xanh nói:

- Bị hắn chạy trốn.

Chạy trốn?

Mọi người có chút ngạc nhiên, mọi người phân tán lần theo, đều là phân tích qua thực lực lẫn nhau, lấy thực lực của Dược lão, tựa hồ không nên bị Chu Triển Luân chạy thoát a.

Dược lão ngưng tiếng nói:

- Thời điểmtTa cùng Chu Triển Luân chiến đấu, đột nhiên bốc lên một Võ Vương khác, người này liên thủ với Chu Triển Luân, lão phu chỉ có thể lực ép, thời khắc sống còn, Chu Triển Luân bỏ qua Khôi Địa Thú, đổi lấy cơ hội cho bọn họ chạy trốn, chờ ta đánh giết Khôi Địa Thú, đã không tìm được tung tích của đám người Chu Triển Luân.

Trong lòng mọi người cả kinh, Chu Triển Luân lại bị người cứu? Vậy Cửu Trần cung phụng sẽ không sẽ xảy ra vấn đề gì chứ?

Nội tâm mọi người đều thấp thỏm.

May mà chính là, chỉ trong chốc lát, Cửu Trần cung phụng trở lại vị trí mọi người ước định.

Ở bên cạnh hắn, Đoạn Thiên Lang cả người máu me đầm đìa, uể oải suy sụp, rơi vào trong hôn mê.

Khí tức trên người hắn chập trùng bất định, huyền mạch trong cơ thể nổ tung, lục phủ ngũ tạng đều chịu đến tổn thương rất lớn, cả người đã suy yếu đến đáy cốc.

- Cửu Trần cung phụng, ngươi thành công?

Bọn người Đông lão kinh hỉ, đám người Lãnh Vô Tẫn, mặc dù là Thái Thượng trưởng lão trong Huyền Cơ Tông, nhưng dù sao không phải nhân vật hạch tâm nhất.

Mà Đoạn Thiên Lang liền không giống, thân là Huyền Cơ Tông phó tông chủ, Võ Vương tầng ba, có thể tính là cao tầng chân chính của Huyền Cơ Tông, nắm lấy hắn, so với nắm lấy mười cái Lãnh Vô Tẫn còn hữu dụng.

Cửu Trần cười nhạt nói:

- Đoạn Thiên Lang này dùng Bạo Huyết Hóa Ma Đan, tác dụng phụ quá lớn, dược hiệu vừa hết, căn bản không cần lão phu động thủ, người này liền thực lực tận phế, hôn mê bất tỉnh, vì không cho hắn vẫn lạc, còn lãng phí một viên đan dược của lão phu, mấy người các ngươi thế nào?

Dứt lời, Cửu Trần nhìn về phía đám người Diệp Huyền.

Sau khi nghe nói Cuồng Chiến tự bạo, sắc mặt Cửu Trần không có thay đổi gì, nhưng chờ hắn nghe được Chu Triển Luân lại bị người cứu, sắc mặt lập tức nghiêm nghị.

Hắn lạnh lùng nói:

- Dược lão, ngươi có nhìn ra, cứu hắn đến tột cùng là người nào không?

Dược lão lắc đầu:

- Người này trên mặt đeo mặt nạ, huyền thức căn bản không có cách thẩm thấu, hơn nữa công pháp trên người cũng hết sức đặc thù, không nhìn ra là người phương nào.

- Đeo mặt nạ?

Cửu Trần nhíu mày:

- Lẽ nào là người của Minh Nguyệt đế quốc?

Hắn trầm tư chốc lát nói:

- Bất kể là ai, chúng ta rời khỏi nơi này đã, lúc trước gây ra gợn sóng quá to lớn, ta xem không bao lâu nữa, sẽ có cường giả chạy tới, hiện tại tình trạng của chúng ta đều không ở đỉnh cao, đừng xảy ra cái gì bất ngờ mới tốt.

Ngay sau đó, đám người Cửu Trần ngồi lên Luyện Kim Phi Chu, cũng không kịp nghĩ lãng phí huyền thạch, toàn lực thôi thúc Luyện Kim Phi Chu, bằng tốc độ kinh người quay về Lam Quang học viện.

Giờ khắc này.

Ở trong núi rừng cách đám người Cửu Trần hơn ngàn dặm.

Thở phì phò!

Hai đạo lưu quang trong nháy mắt rơi xuống.

Đầu lĩnh chính là Chu Triển Luân, hắn biểu hiện phẫn nộ, ánh mắt đỏ như máu, gầm hét lên:

- Lam Quang học viện chết tiệt, lão phu nhọc nhằn khổ sở bồi dưỡng Khôi Địa Thú, dĩ nhiên liền chết như thế.

Khôi Địa Thú kia, tuy vẻn vẹn là cấp sáu đỉnh cao, nhưng nắm giữ sức chiến đấu cấp bậc Võ Vương, đồng thời còn nắm giữ huyết thống viễn cổ, những năm này theo Chu Triển Luân, lập xuống chiến công hiển hách, ai biết lại ở chỗ này ngã xuống, để Chu Triển Luân tâm thương yêu không dứt.

Một Võ Vương khác mang theo mặt nạ đạm mạc nói:

- Triển Luân huynh, đừng ở chỗ này đau lòng, ngươi có thể bảo vệ một mạng, đã xem như phúc lớn mệnh lớn rồi.

Hắn cởi mặt nạ xuống, dĩ nhiên là Thánh Phỉ Thành Chu Kinh Nghĩa thành chủ.

Chu Triển Luân liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:

- Chu Kinh Nghĩa, mấy người chúng ta ẩn giấu ở Thánh Phỉ Thành các ngươi, chưa từng có lộ diện qua, ngoại trừ tông chủ, vị trí của ta bất luận người nào cũng không biết, Lam Quang học viện kia là làm sao biết được chúng ta ở Thánh Phỉ Thành?

Tuy Chu Triển Luân không có nói rõ, nhưng ý tứ trong lời nói của hắn rất rõ ràng, hiển nhiên là hoài nghi vị trí của mình tiết lộ, cùng Chu Kinh Nghĩa có quan hệ.

Chu Kinh Nghĩa biến sắc, lạnh giọng nói:

- Chu Triển Luân, rắm có thể loạn thả, nhưng lời không thể nói loạn, không phải lão phu, vừa nãy ngươi đã bị người Lam Quang học viện bắt được, lại còn hoài nghi ta. Nếu như vậy, vậy hiện tại ngươi liền đi đi, có điều nếu bị người của Lam Quang học viện bắt, cái kia cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK