Mục lục
Huyền Thiên Hồn Tôn - Diệp Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Loại cấp bậc này làm nội tâm Lục Ly đại sư rung động thật sâu.

Diệp Huyền ho nhẹ một tiếng cắt ngang trạng thái si mê của Lục Ly đại sư.

- Không biết đại sư cảm thấy phi đao này luyện chế thế nào?

Lục Ly đại sư nhìn Diệp Huyền thật sâu.

- Người trẻ tuổi, chúng ta đổi nơi lại cẩn thận trò chuyện với nhau.

Sắc mặt Lục Ly đại sư vẫn trầm thấp nhưng ngữ khí đã không bạo ngược như trước, trực tiếp dẫn Diệp Huyền vào nội điện.

Mọi người nơi này trợn mắt há hốc mồm.

Lục Ly đại sư dùng tánh khí táo bạo nổi danh, vừa rồi cho thấy hắn đã tới biên giới bộc phát.

Mà Diệp Huyền là người tới phá quán, hắn không bị Lục Ly đại sư một chưởng đánh chết ngược lại còn dẫn hắn vào nội điện, lúc này bọn họ há hốc mồm và nhìn nhau.

Đám người Lê Húc đại sư cũng thầm giật mình, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt sư tôn xuất hiện thần thái ngưng trọng như vậy.

Có thể thấy được tiểu tử lấy phi đao tuyệt đối là đồ phi phàm.

- Hừ, bất kể như thế nào, tiểu tử này dám chửi bới Luyện Khí Phường, Lục Ly đại sư dễ dàng tha thứ cho hắn mới là quái sự.

Sắc mặt Tần Vũ và Chu Khinh Vi khó coi.

Bọn họ ước gì Diệp Huyền bị đánh gục tại chỗ, chỉ tiếc kết cục không như bọn họ suy nghĩ.

Bọn họ tin tưởng hành động của Diệp Huyền vừa rồi, cho dù có sư tôn không rõ lai lịch, Lục Ly đại sư cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn.

Tại Mộng Cảnh bình nguyên, dùng thân phận Lục Ly đại sư, cho dù người cầm quyền của thế lực đỉnh cấp gặp hắn cũng phải cung kính với hắn.

Trải qua điều tra như thế, lúc này ngày mở cửa cũng kết thúc, trong đại sảnh còn có rất nhiều võ giả và đệ tử hào phú bị mời ra khỏi Luyện Khí Phường.

- Dường như tiểu tử La gia có chút quen biết với tiểu tử kia, đã như thế không bằng cầm La gia khai đao, nếu như tiểu tử kia không có bị Luyện Khí Phường giết chết, sau khi đi ra lại giáo huấn hắn cũng không muộn.

Không thể giáo huấn Diệp Huyền, nội tâm Tần Vũ thập phần khó chịu, âm trầm nhìn lên người La Thành.

Trừ hắn, Chu Khinh Vi cũng nhìn chằm chằm chằm vào La Thành.

Hiển nhiên bởi vì chuyện lúc trước nàng cũng hận La Thành có quen biết với Diệp Huyền.

- La gia sắp không may.

Đám người Chu Thành Bình nhìn thấy cũng kinh hồn táng đảm.

Khá tốt bọn họ không có liên quan gì với Diệp Huyền, nếu không người không may chính là bọn họ.

Về phần Diệp Huyền có bối cảnh gì, bọn họ căn bản không quan tâm tới.

Cái gọi là cường long không áp địa đầu xà, tại Hạo Thiên đế quốc, dù Diệp Huyền thật sự là đệ tử thế lực lớn, hắn hung hăng càn quấy như vậy cũng khó tránh bị giáo huấn một lần, huống chi Diệp Huyền có thể rời khỏi Luyện Khí Phường hay không còn khó mà biết được.

- Tiểu tử, tên kia vừa rồi có lai lịch gì, thành thật khai báo cho ta.

Ngoài cửa Luyện Khí Phường, Tần Vũ cười lạnh đi tới trước mặt La Thành, ánh mắt đầy sát cơ.

- Tần Vũ thiếu gia, tại hạ không biết lai lịch của Diệp thiếu.

La Thành hơi sợ hãi nhìn Tần Vũ.

Ba!

Không chờ hắn nói dứt lời, Tần Vũ đã tátthẳng vào mặt La Thành, đánh La Thành bay mấy mét, hắn phun ra một ngụm máu tươi và vài cây răng.

- Ngươi không biết? Ngươi cho rằng ta đồ ngốc hay sao? Lúc trước ở cửa thành, ngươi và tên kia đi cùng một chỗ, trong đại sảnh vừa rồi cũng là ngươi đứng ra cầu tình, ngươi không biết ai biết? Hôm nay ngươi không nói ra lai lịch của hắn, như vậy ngươi cũng đừng chuẩn bị trở về.

Tần Vũ đã kết luận La Thành quen biết Diệp Huyền.

Cũng khó trách hắn nghĩ như vậy, lúc trước La Thành luôn đi lại gần với Diệp Huyền, thậm chí còn nói chuyện thay người ta, nếu như không quen biết thì ai làm thế?

Mọi người nhìn thấy La Thành bị giáo huấn, bọn họ có vẻ mặt khác nhau, có người hả hê, hoặc là thương cảm nhưng không có ai đứng ra.

La Thành cắn răng đứng nói:

- Tần Vũ thiếu gia, tại hạ thật không biết lai lịch của Diệp thiếu, cho dù ngươi đánh chết ta, kết quả cũng giống như vậy.

Đừng nói hắn thật không biết lai lịch của Diệp Huyền, cho dù hắn biết cũng không nói ra, nếu không phải lúc trước có Diệp Huyền, hắn đã sớm chết trong tay của Khúc Như Phong, làm gì còn sống tới hiện tại, bảo hắn phản bội Diệp Huyền là không thể nào.

- Ha ha, miệng còn rất cứng đấy, chẳng lẽ ngươi cho rằng đang ở đế đô thì ta không thể giết ngươi sao?

Tần Vũ hung hăng đá một cước vào ngực La Thành.

- Chỉ là đệ tử thế gia, nói thiệt cho ngươi biết, cho dù hôm nay ngươi đánh chết ta cũng không ai dám thay ngươi nói chuyện với La gia.

La Thành cắn răng không nói, hắn nhìn về phía Mộ Dung Vân Nghĩa.

Nhưng mà ánh mắt Mộ Dung Vân Nghĩa lạnh lùng, dường như hắn không nhìn thấy La Thành.

La Thành trước kia không nghe theo lệnh của hắn trong Luyện Khí Phường, đối với hắn mà nói là sỉ nhục lớn lao, huống chi hắn ở trong Luyện Khí Phường đã nói qua, La gia đã không còn là gia tộc phụt huộc Mộ Dung gia.

- Đủ rồi!

Thời điểm Tần Vũ hung hăng giáo huấn La Thành, Mộ Dung Vân Tiêu không nhìn được và đứng ra, nói:

- Tần Vũ, La gia là gia tộc phụ thuộc Mộ Dung gia chúng ta, ngươi làm như vậy là quá phận rồi,.

- Ha ha, thì ra là Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư, vừa rồi trong Luyện Khí Phường ta có nghe Vân Nghĩa huynh nói La gia đã không còn là gia tộc phụ thuộc Mộ Dung gia, không biết là ta nghe lầm hay Vân Nghĩa huynh lừa gạt Lê Húc đại sư đây?

- Ngươi không có nghe sai.

Mộ Dung Vân Tiêu nhíu mày nói:

- Bất kể như thế nào, La gia trước kia vẫn là gia tộc phụ thuộc Mộ Dung gia, ngươi làm như vậy quá không cho Mộ Dung gia ta mặt mũi.

Tần Vũ cười ha ha lườm La Thành:

- Nếu Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư đều nói như vậy, Tần Vũ ta cho Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư mặt mũi, ta chỉ bảo chứng không ra tay với tiểu tử này, cũng không thể cam đoan kế tiếp không làm gì với La gia, đến lúc đó Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư sẽ không nói gì chứ?

Mộ Dung Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng:

- Tần gia ngươi muốn làm gì là chuêện của Tần gia các ngươi, không quan hệ với Mộ Dung gia chúng ta.

- Ha ha, có Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư nói lời này là đủ rồi.

Tần Vũ lạnh lùng nhìn La Thành:

- Tiểu tử, hôm nay coi như số ngươi gặp may, ngươi đừng cho rằng như vậy là may mắn, tin tưởng ta, không bao lâu nữa ngươi cảm thấy sống còn thống khổ hơn chết.

Cười dữ tợn một tiếng, Tần Vũ quay người rời khỏi hẻm nhỏ.

- La Thành đa tạ Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư ra tay.

La Thành gian nan đứng lên, thấp giọng nói ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK