Quả nhiên không để cho hắn chờ bao lâu, một bóng người thô bạo đã xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn.
Đây là một người thanh niên mặc áo lam, dung mạo tương đương tuấn lãng, khá cao.
Khuôn mặt trắng nõn, vô cùng ôn hoà, khiến cho người ta vừa nhìn một chút thì trong lòng đã có một loại cảm giác ấm áp nhàn nhạt.
Nếu như không phải là loại sát cơ không tên kia vẫn quanh quẩn, như vậy Diệp Huyền căn bản sẽ không tin tưởng, một thanh niên như ánh mặt trời như thế lại sẽ lần theo hắn để giết chóc.
Ngay khi Diệp Huyền nhìn thấy đối phương, đồng thời Lữ Phong cũng lập tức nhìn thấy Diệp Huyền.
Phanh!
Hai ánh mắt va chạm ở trong hư không, không ngờ lại bùng ra một đoàn điện quang không tên, khí thế nồng đậm phun ra ở giữa hai người.
- Ngươi chính là Huyền Diệp?
Trên mặt Lữ Phong nhất thời lộ ra một tia ngạc nhiên và nghi hoặc, hắn hơi nhướng mày, nói:
- Ngươi đang ở chỗ này chờ ta?
Lữ Phong đã từng tưởng tượng ra rất rất nhiều phương thức gặp mặt Diệp Huyền, thế nhưng hắn chưa từng nghĩ đến sẽ lại có bộ dáng như lúc này.
Hơn nữa từ bên trong ánh mắt sắc bén của Diệp Huyền, hắn cũng đã cảm nhận được, thiếu niên ở trước mặt này, tuy rằng chỉ vẻn vẹn là ngũ cấp tam trọng, thế nhưng loại khí thế này đã chứng minh đối phương không tầm thường.
- Chính là ngươi vừa nãy vẫn lần theo ta?
Diệp Huyền đứng lên, lãnh đạm nói.
Người thanh niên này, tuổi tác chừng hơn hai mươi tuổi, trước đó hắn cũng chưa từng thấy, không thể nghi ngờ, tất nhiên đối phương là học sinh cũ bên trong nội viện.
- Ngươi lại có thể phát hiện ra ta lần theo?
Lần này, Lữ Phong càng thêm giật mình.
Khí huyết thạch của hắn có thể căn cứ vào một tia khí huyết và khí tức của người khác mà theo dõi đến phương vị của đối phương. Từ bản chất, vẫn cố gắng lần theo vị trí của bản thể, bởi vậy ở trên lý thuyết mà nói, quả thực có thể bị phát hiện ra được.
Nhưng đây chỉ là trên lý thuyết mà thôi, khí huyết thạch chính là kết quả của luyện kim thất giai. Dưới tình huống thông thường, ngay cả Võ Vương thất giai cũng chưa chắc đã có thể nhận biết được mình bị lần theo dấu vết.
Mà Huyền Diệp này mới là Võ tông ngũ cấp, không ngờ đã có thể cảm ứng được bản thân bị Huyết Thạch khóa chặt, quả thực đã làm cho Lữ Phong cảm thấy bất ngờ.
Trong con ngươi của hắn lộ ra một tia kinh ngạc, chợt thản nhiên nở nụ cười:
- Quả nhiên không hổ là nhân vật nổi tiếng bên trong tân sinh khóa này, quả thực thật sự có tài. Tại hạ Lữ Phong, học sinh cũ của nội viện Lam Quang học viện. Sở dĩ ta theo dõi ngươi là nghe nói trên người ngươi có không ít tinh thạch, ngoan ngoãn giao ra đây, như vậy cũng tránh cho ta khỏi tự mình động thủ.
Lữ Phong cố ý đem mục tiêu dời lên bên trên tinh thạch, hắn làm như thế cũng là vì muốn xóa bỏ sự cảnh giác của Diệp Huyền.
- Ha ha.
Diệp Huyền cười nhạo, vẻ mặt khinh thường nói:
- Đến lúc này mà ngươi còn muốn giả vờ hay sao? Là coi ta là kẻ ngu ngốc? Hay là chính ngươi ngu ngốc vậy?
- Ngươi có ý gì?
Vẻ mặt của Lữ Phong vô cùng nghi hoặc.
- Ta có ý gì ngươi không biết sao?
Diệp Huyền khoát tay chặn lại:
- Ta không muốn nói nhiều với ngươi, mục đích của ngươi tới đây ta rất rõ ràng, lai lịch của ngươi ta cũng biết, có thủ đoạn gì thì cứ việc lấy ra đi a. Ta tin rằng Huyền Cơ Tông phái ngươi tới đây, nhất định đã có mười phần tự tin đối với ngươi a.
- Hả?
Ánh mắt Lữ Phong trầm xuống, chợt lập tức trấn định lại, trong con ngươi bắn ra quang mang âm lãnh:
- Ha ha, quả nhiên đám người phó tông chủ không nhìn lầm ngươi, ngươi lại có thể đoán ra ta là người của Huyền Cơ Tông, quả thật làm cho ta bất ngờ a.
Thấy bị Diệp Huyền nhìn thấu thân phận, vẻ mặt ôn hoà của Lữ Phong đột nhiên trở nên âm trầm, một tia sát cơ nồng đậm từ trong ánh mắt của hắn phóng ra.
Đồng thời trong lòng của hắn cũng cảm thấy âm thầm khiếp sợ.
Trước đây rất lâu Lữ Phong đã là đệ tử nòng cốt của Huyền Cơ Tông, thân phận ở trong Huyền Cơ Tông cũng vô cùng cao quý.
Sau đó hắn mai danh ẩn tích, bị Huyền Cơ Tông phái đến Lam Quang học viện, tìm tòi tình báo và tu luyện.
Dùng thiên phú của hắn, chỉ vẻn vẹn tới năm thứ hai thì hắn đã thành công gia nhập nội viện, trở thành nhân vật nổi tiếng trong học viện.
Trong hai năm qua, thực lực của hắn tăng nhanh như gió, coi như là ở trong nội viện cường giả xuất hiện lớp lớp thì xếp hạng của hắn cũng cao tới vị trí thứ bảy.
Bởi vậy mấy ngày trước nhận được nhiệm vụ mà Đoạn phó tông chủ từ trong tối truyền đến, hắn vẫn còn có chút xem thường.
Để học viên thiên tài xếp hạng thứ bảy trong học viện như hắn, trong lúc nội viện sát hạch lại ở trong tối đánh giết một tên tân sinh mới là ngũ cấp tam trọng. Lại vừa mới gia nhập học viên được hơn một tháng. Dưới cái nhìn của hắn, đây căn bản là chuyện bé xé ra to, giết gà dùng đao mổ trâu a.
Nhưng mà làm đệ tử Huyền Cơ Tông, hắn vẫn không chút do dự lĩnh nhiệm vụ, đồng thời bắt đầu tìm hiểu tình báo về Diệp Huyền.
Càng hiểu rõ sâu sắc về Diệp Huyền thì tâm tư vốn xem thường của Lữ Phong cũng đã có chút yếu bớt.
Không thể không nói, tất cả những chuyện mà Diệp Huyền làm ở trong Mộng Cảnh Bình Nguyên căn bản không giống như là một người thiếu niên có thể làm được.
Chuyện này làm cho Lữ Phong đối với Diệp Huyền đã bắt đầu từ từ trở nên coi trọng.
Vì lẽ đó, khi hắn tìm thấy Diệp Huyền, hắn còn cố gắng dùng tinh thạch để làm mê hoặc Diệp Huyền. Hắn làm như vậy là muốn để cho Diệp Huyền coi hắn là một học sinh cũ, đến chỉ vì muốn cướp đoạt tinh thạch mà thôi.
Đây là ưu điểm to lớn nhất của Lữ Phong này.
Đó là mặc kệ hắn xem thường đối thủ bao nhiêu, khi nào giao chiến, hắn vẫn sẽ dụng hết toàn lực, sẽ không có chút xem thường đối thủ nào cả.
Chỉ là điều khiến cho hắn không nghĩ tới chính là, một lời của Diệp Huyền đã nói toạc ra thân phận của hắn, đã nhìn thấu kế hoạch của hắn.
- Người này lúc nhìn thấy ta vẻ mặt cũng không có một chút bất ngờ nào. Không chỉ nhận ra được bản thân bị khí huyết thạch lần theo, mà còn sớm biết rõ thân phận của ta. Xem ra người này quả thực có chỗ độc đáo, làm chuyện gì cũng cẩn thận a.
Nghĩ đến lời cảnh cáo và lời nói của đám người Đoạn phó tông chủ, Lữ Phong rất tán thành.
Vào giờ phút này, sự xem thường của hắn đối với Diệp Huyền đã triệt để bị ném ra sau đầu, cả người trở nên cực kỳ cảnh giác.
&
Đây là một người thanh niên mặc áo lam, dung mạo tương đương tuấn lãng, khá cao.
Khuôn mặt trắng nõn, vô cùng ôn hoà, khiến cho người ta vừa nhìn một chút thì trong lòng đã có một loại cảm giác ấm áp nhàn nhạt.
Nếu như không phải là loại sát cơ không tên kia vẫn quanh quẩn, như vậy Diệp Huyền căn bản sẽ không tin tưởng, một thanh niên như ánh mặt trời như thế lại sẽ lần theo hắn để giết chóc.
Ngay khi Diệp Huyền nhìn thấy đối phương, đồng thời Lữ Phong cũng lập tức nhìn thấy Diệp Huyền.
Phanh!
Hai ánh mắt va chạm ở trong hư không, không ngờ lại bùng ra một đoàn điện quang không tên, khí thế nồng đậm phun ra ở giữa hai người.
- Ngươi chính là Huyền Diệp?
Trên mặt Lữ Phong nhất thời lộ ra một tia ngạc nhiên và nghi hoặc, hắn hơi nhướng mày, nói:
- Ngươi đang ở chỗ này chờ ta?
Lữ Phong đã từng tưởng tượng ra rất rất nhiều phương thức gặp mặt Diệp Huyền, thế nhưng hắn chưa từng nghĩ đến sẽ lại có bộ dáng như lúc này.
Hơn nữa từ bên trong ánh mắt sắc bén của Diệp Huyền, hắn cũng đã cảm nhận được, thiếu niên ở trước mặt này, tuy rằng chỉ vẻn vẹn là ngũ cấp tam trọng, thế nhưng loại khí thế này đã chứng minh đối phương không tầm thường.
- Chính là ngươi vừa nãy vẫn lần theo ta?
Diệp Huyền đứng lên, lãnh đạm nói.
Người thanh niên này, tuổi tác chừng hơn hai mươi tuổi, trước đó hắn cũng chưa từng thấy, không thể nghi ngờ, tất nhiên đối phương là học sinh cũ bên trong nội viện.
- Ngươi lại có thể phát hiện ra ta lần theo?
Lần này, Lữ Phong càng thêm giật mình.
Khí huyết thạch của hắn có thể căn cứ vào một tia khí huyết và khí tức của người khác mà theo dõi đến phương vị của đối phương. Từ bản chất, vẫn cố gắng lần theo vị trí của bản thể, bởi vậy ở trên lý thuyết mà nói, quả thực có thể bị phát hiện ra được.
Nhưng đây chỉ là trên lý thuyết mà thôi, khí huyết thạch chính là kết quả của luyện kim thất giai. Dưới tình huống thông thường, ngay cả Võ Vương thất giai cũng chưa chắc đã có thể nhận biết được mình bị lần theo dấu vết.
Mà Huyền Diệp này mới là Võ tông ngũ cấp, không ngờ đã có thể cảm ứng được bản thân bị Huyết Thạch khóa chặt, quả thực đã làm cho Lữ Phong cảm thấy bất ngờ.
Trong con ngươi của hắn lộ ra một tia kinh ngạc, chợt thản nhiên nở nụ cười:
- Quả nhiên không hổ là nhân vật nổi tiếng bên trong tân sinh khóa này, quả thực thật sự có tài. Tại hạ Lữ Phong, học sinh cũ của nội viện Lam Quang học viện. Sở dĩ ta theo dõi ngươi là nghe nói trên người ngươi có không ít tinh thạch, ngoan ngoãn giao ra đây, như vậy cũng tránh cho ta khỏi tự mình động thủ.
Lữ Phong cố ý đem mục tiêu dời lên bên trên tinh thạch, hắn làm như thế cũng là vì muốn xóa bỏ sự cảnh giác của Diệp Huyền.
- Ha ha.
Diệp Huyền cười nhạo, vẻ mặt khinh thường nói:
- Đến lúc này mà ngươi còn muốn giả vờ hay sao? Là coi ta là kẻ ngu ngốc? Hay là chính ngươi ngu ngốc vậy?
- Ngươi có ý gì?
Vẻ mặt của Lữ Phong vô cùng nghi hoặc.
- Ta có ý gì ngươi không biết sao?
Diệp Huyền khoát tay chặn lại:
- Ta không muốn nói nhiều với ngươi, mục đích của ngươi tới đây ta rất rõ ràng, lai lịch của ngươi ta cũng biết, có thủ đoạn gì thì cứ việc lấy ra đi a. Ta tin rằng Huyền Cơ Tông phái ngươi tới đây, nhất định đã có mười phần tự tin đối với ngươi a.
- Hả?
Ánh mắt Lữ Phong trầm xuống, chợt lập tức trấn định lại, trong con ngươi bắn ra quang mang âm lãnh:
- Ha ha, quả nhiên đám người phó tông chủ không nhìn lầm ngươi, ngươi lại có thể đoán ra ta là người của Huyền Cơ Tông, quả thật làm cho ta bất ngờ a.
Thấy bị Diệp Huyền nhìn thấu thân phận, vẻ mặt ôn hoà của Lữ Phong đột nhiên trở nên âm trầm, một tia sát cơ nồng đậm từ trong ánh mắt của hắn phóng ra.
Đồng thời trong lòng của hắn cũng cảm thấy âm thầm khiếp sợ.
Trước đây rất lâu Lữ Phong đã là đệ tử nòng cốt của Huyền Cơ Tông, thân phận ở trong Huyền Cơ Tông cũng vô cùng cao quý.
Sau đó hắn mai danh ẩn tích, bị Huyền Cơ Tông phái đến Lam Quang học viện, tìm tòi tình báo và tu luyện.
Dùng thiên phú của hắn, chỉ vẻn vẹn tới năm thứ hai thì hắn đã thành công gia nhập nội viện, trở thành nhân vật nổi tiếng trong học viện.
Trong hai năm qua, thực lực của hắn tăng nhanh như gió, coi như là ở trong nội viện cường giả xuất hiện lớp lớp thì xếp hạng của hắn cũng cao tới vị trí thứ bảy.
Bởi vậy mấy ngày trước nhận được nhiệm vụ mà Đoạn phó tông chủ từ trong tối truyền đến, hắn vẫn còn có chút xem thường.
Để học viên thiên tài xếp hạng thứ bảy trong học viện như hắn, trong lúc nội viện sát hạch lại ở trong tối đánh giết một tên tân sinh mới là ngũ cấp tam trọng. Lại vừa mới gia nhập học viên được hơn một tháng. Dưới cái nhìn của hắn, đây căn bản là chuyện bé xé ra to, giết gà dùng đao mổ trâu a.
Nhưng mà làm đệ tử Huyền Cơ Tông, hắn vẫn không chút do dự lĩnh nhiệm vụ, đồng thời bắt đầu tìm hiểu tình báo về Diệp Huyền.
Càng hiểu rõ sâu sắc về Diệp Huyền thì tâm tư vốn xem thường của Lữ Phong cũng đã có chút yếu bớt.
Không thể không nói, tất cả những chuyện mà Diệp Huyền làm ở trong Mộng Cảnh Bình Nguyên căn bản không giống như là một người thiếu niên có thể làm được.
Chuyện này làm cho Lữ Phong đối với Diệp Huyền đã bắt đầu từ từ trở nên coi trọng.
Vì lẽ đó, khi hắn tìm thấy Diệp Huyền, hắn còn cố gắng dùng tinh thạch để làm mê hoặc Diệp Huyền. Hắn làm như vậy là muốn để cho Diệp Huyền coi hắn là một học sinh cũ, đến chỉ vì muốn cướp đoạt tinh thạch mà thôi.
Đây là ưu điểm to lớn nhất của Lữ Phong này.
Đó là mặc kệ hắn xem thường đối thủ bao nhiêu, khi nào giao chiến, hắn vẫn sẽ dụng hết toàn lực, sẽ không có chút xem thường đối thủ nào cả.
Chỉ là điều khiến cho hắn không nghĩ tới chính là, một lời của Diệp Huyền đã nói toạc ra thân phận của hắn, đã nhìn thấu kế hoạch của hắn.
- Người này lúc nhìn thấy ta vẻ mặt cũng không có một chút bất ngờ nào. Không chỉ nhận ra được bản thân bị khí huyết thạch lần theo, mà còn sớm biết rõ thân phận của ta. Xem ra người này quả thực có chỗ độc đáo, làm chuyện gì cũng cẩn thận a.
Nghĩ đến lời cảnh cáo và lời nói của đám người Đoạn phó tông chủ, Lữ Phong rất tán thành.
Vào giờ phút này, sự xem thường của hắn đối với Diệp Huyền đã triệt để bị ném ra sau đầu, cả người trở nên cực kỳ cảnh giác.
&