Bên ngoài thân thể của hắn có hào quang màu đỏ sáng lên, đây là lực lượng tinh huyết của hắn ngưng tụ mà thành.
Tinh huyết bộc phát va chạm với huyết chi phù văn, đột nhiên nghe được tiếng nổ lớn, phù văn hóa thành tinh khí biến mất trong thiên địa.
- Đáng chết.
Thiên Dịch lão nhân biến sắc, hắn tức giận nhìn sang Diệp Huyền.
Tuy Diệp Huyền truyền âm bí mật, thậm chí đám người Cát Phác Tử là Vũ Vương thất giai đỉnh phong cũng không phát hiện ra nhưng không thể giấu được Thiên Dịch lão nhân là Vũ Hoàng bát giai.
- Tiểu tử, ngươi phá hư Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, hôm nay lại phá hư đại sự của ta, chết đi!
Hắn gầm lên giận dữ, lúc này có sương mù bao phủ Diệp Huyền.
- Thiên Dịch, ngươi dám phân tâm khi giao thủ với ta?
Tô Tú Nhất đánh vỡ huyết chi phù văn bên người, khí tức của hắn phóng đại và vung tay lên, một đạo hào quang xuất hiện, đồng thời vũ hồn trên đỉnh đầu hắn tỏa sáng, một tia vũ hồn chi lực ngưng tụ thành sách cổ trên tay trái.
Rầm rầm!
Sách cổ phát ra âm thanh như đại đạo truyền thẳng vào nhân tâm.
Trên sách cổ có một tờ được mở ra, hào quang trên sách cổ bạo phát ra ngoài.
- Thiên Dịch Thư—— An Hồn Quyển.
Oanh!
Hào quang va chạm với đầu lâu, đầu lâu lập tức gào thét điên loạn, trên đầu lâu là khói đen cuồn cuộn và có nhiều gương mặt xuất hiện, chúng rậm rạp chằng chịt không dưới mấy ngàn.
Trong đó có cả gương mặt đám người Thanh Phong đế quốc Lý Tông La, Vương Lộ, hiển nhiên những gương mặt này là cường giả bị Thiên Dịch lão nhân đánh chết.
Vẻ mặt Tô Tú Nhất ngưng trọng, hắn lạnh lùng nói:
- Thiên Dịch lão nhân, ngươi lại giết nhiều người như thế, đáng chết.
Hắn gào thét sau đó Thiên Diễn Thư trên tay trái sinh ra hào quang vạn trượng, hào quang màu trắng bao phủ sương mù của đầu lâ.
- Đáng chết, Phệ Hồn khô lâu của ta, Tô Tú Nhất, ngươi dùng bảo vật gì?
Thiên Dịch lão nhân phun ra một ngụm máu tươi, đau lòng kêu to, hắn kết pháp quyết đánh vào trong đầu lâu, sương mù màu đen âần biến thành màu đỏ.
Hào quang màu đỏ bộc phát, hắn miễn cưỡng ngăn cản công kích của Tô Tú Nhất nhưng lực lượng suy yếu dần dần.
- Cơ hội tốt.
Hiện tại Diệp Huyền nhìn lên chiến đấu trên không trung, thân ánh của hắn xuât hiện trên không trung Cổ Dương thành.
- Huyền Diệp, ngươi đi đâu vậy?
Cát Phác Tử sững sờ sau đó truyền âm hỏi.
Diệp Huyền lạnh lùng nói:
- Hiện tại Thiên Dịch lão nhân bị Tô Tú Nhất ngăn cản, ta vừa vặn có thể triệt để khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, trong tay mình.
Dùng hiểu biết của hắn về Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, hắn có thể nhìn ra trận cơ của trận pháp nằm trong hoàng cung Cổ Dương thành, nơi đó mới là hạch tâm của Thất Tinh Khôn Nguyên Trận.
Diệp Huyền biết rõ Thiên Quyền trận cơ chính là trận cơ khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, chỉ cần đoạt được nó tới tay, như vậy quyền khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận cũng đổi chủ.
Một khi khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận thì hắn có thể đứng ở thế bất bại.
Diệp Huyền hành động cũng bị Thiên Dịch lão nhân biết rõ.
- Đáng chết, Đường Chiêu, ngăn tiểu tử này cho ta, ngàn vạn không thể cho hắn đi vào trong hoàng cung.
Thiên Dịch lão nhân phẫn nộ gào thét.
- Vâng.
Đám người Đường Chiêu lập tức lao tới gần Huyền điệp.
Cát Phác Tử cười lớn và ngăn cản.
- Đường tông chủ, không nên đi nhanh như vậy.
Cùng lúc đó đám người Kiếm lão liên tục lao tới ngăn cản Đường Chiêu.
Ầm ầm!
Chỉ trong nháy mắt tiến nổ vang lên, bởi vì Tô Tú Nhất và Thiên Dịch lão nhân chiến đáu cho nên mười mấy Vũ Vương khác đại chiến trên đường phố.
Huyền nguyên đáng sợ lập tức phá hủy toàn bộ Cổ Dương thành.
Trong đó thê thảm nhất chính là rất nhiều dân chúng và võ giả trong Cổ Dương thành.
Khá tốt đám người Cát Phác Tử khi chiến đấu cố ý tránh tổn thương dân chúng nhưng người của Đường Chiêu không quan tâm việc này, tiện tay tiến công cũng đánh rất nhiều dân chúng thành huyết vụ.
Cả đường phố đều bị máu tươi nhuộm đỏ, từng đám lớn huyết dịch chảy xuôi dọc theo khe hở tiến vào trong lòng đất.
Loại thái độ không thèm quan tâm tính mạng dân chúng như thế làm đám người Cát Phác Tử tức giận không nhỏ.
Vèo!
Thừa dịp giao chiến, Diệp Huyền nhanh chóng chạy vào hạch tâm hoàng cung, với tu vi của hắn cộng thêm Lăng Hư Chi Vũ nên tốc độ cực nhanh, trừ phi là cường giả Vũ Vương thất giai đỉnh phong như Đường Chiêu bực ngăn cản, những người khác hoàn toàn không thể ngăn cản Diệp Huyền.
- Sắp tới rồi!
Diệp Huyền sắp đi vào hoàng cung, đột nhiên cảm giác nguy cơ bao phủ tâm thần hắn, da đầu hắn run rẩy và nổi da gà.
Nội tâm Diệp Huyền sinh ra cảm giác kinh hoàng, hiện tại hắn có cảm giác tử thần đang nhìn chằm chằm vào mình, tánh mạng hoàn toàn không do mình khống chế và tùy thời có nguy hiểm vẫn lạc.
- Không tốt!
Bất chấp do dự, Diệp Huyền quay người rút lui.
Oanh!
Trong nháy mắt hắn lui về phía sau thật nhanh, ngay sau đó có huyền nguyên đáng phá vỡ nham thạch cứng rắn, hoàng cung như sắt thép cũng bị đánh thành tro bụi.
Phốc phốc!
Trong bụi mù, Diệp Huyền phun ra một ngụm máu tươi sau đó bay đi như giẻ rách.
Việc này làm không ít người cảm thấy ngạc nhiên.
- Huyền Diệp.
Đám người Cát Phác Tử sợ hãi không nhỏ, đồng thời ánh mắt nhìn người ra tay, bọn họ cảm nhận được cảm giác tử vong khi đối phương công kích, đối phương là ai?
Sau khi bọn họ nhìn rõ gương mặt đối phương, đám người Cát Phác Tử ngây người, vẻ mặt hoảng sợ.
Người ra tay suýt đánh chết Diệp Huyền chính là thanh niên áo bào xanh, lúc trước Đường Chiêu cung kính đi theo đối phương.
Quanh người hắn bao phủ trong hào quang màu xanh, hắn cho người khác cảm giác thần thánh và cao quý.
Thanh niên kia ngạc nhiên nhìn Diệp Huyền, hiển nhiên không ngờ Diệp Huyền có thể né tránh công kích của hắn, ngay sau đó ánh mắt nhìn sang Thiên Dịch lão nhân trên cao, lạnh lùng nói:
- Thiên Dịch, ngươi làm ta quá thất vọng rồi.
Trong giọng nói của hắn không mang theo chút tôn kính với Thiên Dịch lão nhân, chỉ có trách cứ, dường như là chủ nhân cao cao tại thượng nói chuyện với người hầu.
Ầm ầm!
Trên bầu trời, Thiên Dịch lão nhân đang giao thủ với Tô Tú Nhất liền đánh một kích thật mạnh và lui lại.
Thiên Dịch lão nhân cảm thấy khổ sở, hắn nói:
- Tề thiếu chủ, tại hạ không ngờ Lam Quang học viện lại đột nhiên xuất hiện một tên cường giả Vũ Hoàng, tại hạ làm việc bất lợi, mong thiếu chủ rộng lòng tha thứ.
Thiên Dịch lão nhân cung kính với đối phương giống như hạ nhân nhìn thấy chủ nhân.
- Ngươi là ai?
Tinh huyết bộc phát va chạm với huyết chi phù văn, đột nhiên nghe được tiếng nổ lớn, phù văn hóa thành tinh khí biến mất trong thiên địa.
- Đáng chết.
Thiên Dịch lão nhân biến sắc, hắn tức giận nhìn sang Diệp Huyền.
Tuy Diệp Huyền truyền âm bí mật, thậm chí đám người Cát Phác Tử là Vũ Vương thất giai đỉnh phong cũng không phát hiện ra nhưng không thể giấu được Thiên Dịch lão nhân là Vũ Hoàng bát giai.
- Tiểu tử, ngươi phá hư Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, hôm nay lại phá hư đại sự của ta, chết đi!
Hắn gầm lên giận dữ, lúc này có sương mù bao phủ Diệp Huyền.
- Thiên Dịch, ngươi dám phân tâm khi giao thủ với ta?
Tô Tú Nhất đánh vỡ huyết chi phù văn bên người, khí tức của hắn phóng đại và vung tay lên, một đạo hào quang xuất hiện, đồng thời vũ hồn trên đỉnh đầu hắn tỏa sáng, một tia vũ hồn chi lực ngưng tụ thành sách cổ trên tay trái.
Rầm rầm!
Sách cổ phát ra âm thanh như đại đạo truyền thẳng vào nhân tâm.
Trên sách cổ có một tờ được mở ra, hào quang trên sách cổ bạo phát ra ngoài.
- Thiên Dịch Thư—— An Hồn Quyển.
Oanh!
Hào quang va chạm với đầu lâu, đầu lâu lập tức gào thét điên loạn, trên đầu lâu là khói đen cuồn cuộn và có nhiều gương mặt xuất hiện, chúng rậm rạp chằng chịt không dưới mấy ngàn.
Trong đó có cả gương mặt đám người Thanh Phong đế quốc Lý Tông La, Vương Lộ, hiển nhiên những gương mặt này là cường giả bị Thiên Dịch lão nhân đánh chết.
Vẻ mặt Tô Tú Nhất ngưng trọng, hắn lạnh lùng nói:
- Thiên Dịch lão nhân, ngươi lại giết nhiều người như thế, đáng chết.
Hắn gào thét sau đó Thiên Diễn Thư trên tay trái sinh ra hào quang vạn trượng, hào quang màu trắng bao phủ sương mù của đầu lâ.
- Đáng chết, Phệ Hồn khô lâu của ta, Tô Tú Nhất, ngươi dùng bảo vật gì?
Thiên Dịch lão nhân phun ra một ngụm máu tươi, đau lòng kêu to, hắn kết pháp quyết đánh vào trong đầu lâu, sương mù màu đen âần biến thành màu đỏ.
Hào quang màu đỏ bộc phát, hắn miễn cưỡng ngăn cản công kích của Tô Tú Nhất nhưng lực lượng suy yếu dần dần.
- Cơ hội tốt.
Hiện tại Diệp Huyền nhìn lên chiến đấu trên không trung, thân ánh của hắn xuât hiện trên không trung Cổ Dương thành.
- Huyền Diệp, ngươi đi đâu vậy?
Cát Phác Tử sững sờ sau đó truyền âm hỏi.
Diệp Huyền lạnh lùng nói:
- Hiện tại Thiên Dịch lão nhân bị Tô Tú Nhất ngăn cản, ta vừa vặn có thể triệt để khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, trong tay mình.
Dùng hiểu biết của hắn về Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, hắn có thể nhìn ra trận cơ của trận pháp nằm trong hoàng cung Cổ Dương thành, nơi đó mới là hạch tâm của Thất Tinh Khôn Nguyên Trận.
Diệp Huyền biết rõ Thiên Quyền trận cơ chính là trận cơ khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, chỉ cần đoạt được nó tới tay, như vậy quyền khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận cũng đổi chủ.
Một khi khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận thì hắn có thể đứng ở thế bất bại.
Diệp Huyền hành động cũng bị Thiên Dịch lão nhân biết rõ.
- Đáng chết, Đường Chiêu, ngăn tiểu tử này cho ta, ngàn vạn không thể cho hắn đi vào trong hoàng cung.
Thiên Dịch lão nhân phẫn nộ gào thét.
- Vâng.
Đám người Đường Chiêu lập tức lao tới gần Huyền điệp.
Cát Phác Tử cười lớn và ngăn cản.
- Đường tông chủ, không nên đi nhanh như vậy.
Cùng lúc đó đám người Kiếm lão liên tục lao tới ngăn cản Đường Chiêu.
Ầm ầm!
Chỉ trong nháy mắt tiến nổ vang lên, bởi vì Tô Tú Nhất và Thiên Dịch lão nhân chiến đáu cho nên mười mấy Vũ Vương khác đại chiến trên đường phố.
Huyền nguyên đáng sợ lập tức phá hủy toàn bộ Cổ Dương thành.
Trong đó thê thảm nhất chính là rất nhiều dân chúng và võ giả trong Cổ Dương thành.
Khá tốt đám người Cát Phác Tử khi chiến đấu cố ý tránh tổn thương dân chúng nhưng người của Đường Chiêu không quan tâm việc này, tiện tay tiến công cũng đánh rất nhiều dân chúng thành huyết vụ.
Cả đường phố đều bị máu tươi nhuộm đỏ, từng đám lớn huyết dịch chảy xuôi dọc theo khe hở tiến vào trong lòng đất.
Loại thái độ không thèm quan tâm tính mạng dân chúng như thế làm đám người Cát Phác Tử tức giận không nhỏ.
Vèo!
Thừa dịp giao chiến, Diệp Huyền nhanh chóng chạy vào hạch tâm hoàng cung, với tu vi của hắn cộng thêm Lăng Hư Chi Vũ nên tốc độ cực nhanh, trừ phi là cường giả Vũ Vương thất giai đỉnh phong như Đường Chiêu bực ngăn cản, những người khác hoàn toàn không thể ngăn cản Diệp Huyền.
- Sắp tới rồi!
Diệp Huyền sắp đi vào hoàng cung, đột nhiên cảm giác nguy cơ bao phủ tâm thần hắn, da đầu hắn run rẩy và nổi da gà.
Nội tâm Diệp Huyền sinh ra cảm giác kinh hoàng, hiện tại hắn có cảm giác tử thần đang nhìn chằm chằm vào mình, tánh mạng hoàn toàn không do mình khống chế và tùy thời có nguy hiểm vẫn lạc.
- Không tốt!
Bất chấp do dự, Diệp Huyền quay người rút lui.
Oanh!
Trong nháy mắt hắn lui về phía sau thật nhanh, ngay sau đó có huyền nguyên đáng phá vỡ nham thạch cứng rắn, hoàng cung như sắt thép cũng bị đánh thành tro bụi.
Phốc phốc!
Trong bụi mù, Diệp Huyền phun ra một ngụm máu tươi sau đó bay đi như giẻ rách.
Việc này làm không ít người cảm thấy ngạc nhiên.
- Huyền Diệp.
Đám người Cát Phác Tử sợ hãi không nhỏ, đồng thời ánh mắt nhìn người ra tay, bọn họ cảm nhận được cảm giác tử vong khi đối phương công kích, đối phương là ai?
Sau khi bọn họ nhìn rõ gương mặt đối phương, đám người Cát Phác Tử ngây người, vẻ mặt hoảng sợ.
Người ra tay suýt đánh chết Diệp Huyền chính là thanh niên áo bào xanh, lúc trước Đường Chiêu cung kính đi theo đối phương.
Quanh người hắn bao phủ trong hào quang màu xanh, hắn cho người khác cảm giác thần thánh và cao quý.
Thanh niên kia ngạc nhiên nhìn Diệp Huyền, hiển nhiên không ngờ Diệp Huyền có thể né tránh công kích của hắn, ngay sau đó ánh mắt nhìn sang Thiên Dịch lão nhân trên cao, lạnh lùng nói:
- Thiên Dịch, ngươi làm ta quá thất vọng rồi.
Trong giọng nói của hắn không mang theo chút tôn kính với Thiên Dịch lão nhân, chỉ có trách cứ, dường như là chủ nhân cao cao tại thượng nói chuyện với người hầu.
Ầm ầm!
Trên bầu trời, Thiên Dịch lão nhân đang giao thủ với Tô Tú Nhất liền đánh một kích thật mạnh và lui lại.
Thiên Dịch lão nhân cảm thấy khổ sở, hắn nói:
- Tề thiếu chủ, tại hạ không ngờ Lam Quang học viện lại đột nhiên xuất hiện một tên cường giả Vũ Hoàng, tại hạ làm việc bất lợi, mong thiếu chủ rộng lòng tha thứ.
Thiên Dịch lão nhân cung kính với đối phương giống như hạ nhân nhìn thấy chủ nhân.
- Ngươi là ai?