Tuy hắn không ưa hành vi của Lý gia, nhưng cũng không cần thiết vì một Huyền Quang Các không quen biết đi cùng Lý gia đối đầu.
Thế giới này, dù sao vẫn là thực lực vi tôn.
- Vậy thì tốt.
Lý Thứu Nhiên tựa hồ lúc này mới yên tâm, lạnh lùng liếc nhìn đám người Lâm Bác, lạnh giọng nói:
- Lâm Bác, Từ Chấn, hai người các ngươi đi sang một bên cho ta, lão phu sau đó lại cùng các ngươi tính sổ, còn Huyền Quang Các này...
Trong con ngươi Lý Thứu Nhiên lóe lên hàn mang, lộ ra nụ cười gằn:
- Lão phu xem là không có cần thiết tồn tại ở Thiên Đô Phủ này.
- Chết đi cho ta!
Lý Thứu Nhiên dứt tiếng, cũng không phí lời, trực tiếp một chưởng bao phủ về phía đám người Tô Tú Nhất.
Diệp Huyền biến sắc, lạnh lùng nói:
- Các hạ tới liền động thủ, chẳng lẽ không hỏi đúng sai phải trái sao? Thế gian công đạo sao?
- Đúng sai phải trái? Thế gian công đạo? Lão phu chính là công đạo...
Lý Thứu Nhiên cười lạnh một tiếng, uy thế khủng bố cấp tốc trấn áp đám người Diệp Huyền, luồng áp lực này quá khủng bố, công kích của Lý Thứu Nhiên còn chưa tới, lực lượng không gian có mặt khắp nơi cũng đã trấn áp đám người Diệp Huyền không cách nào nhúc nhích, mà như một ít cường giả Huyền Quang Các tu vi yếu kém, càng phun ra máu tươi.
- Lý lão tộc trưởng.
Lâm Bác hoàn toàn biến sắc, vội vã tiến lên muốn nói cái gì, đồng thời muốn ngăn cản Lý Thứu Nhiên ra tay.
- Lâm Bác, lão phu để ngươi đi sang một bên, ngươi không nghe sao? Còn không lui lại cho ta.
Lý Thứu Nhiên quát lạnh một tiếng, một luồng lực lượng dâng trào tịch cuốn ra ngoài, sắc mặt Lâm Bác tái nhợt bạch bạch bạch rút lui ra.
Sau đó Lý Thứu Nhiên không thèm để ý Lâm Bác, bàn tay lần thứ hai rơi xuống, một chưởng này của hắn, bao vây tất cả cường giả của Huyền Quang Các vào, thậm chí ngay cả Khâu Vô Song cũng bị bao phủ, hiển nhiên cũng muốn cùng chém giết.
Phía sau Lý Thứu Nhiên, khóe miệng của Lý Như Thành cùng Kỳ Lập Minh đều lộ ra một tia hưng phấn cùng vẻ trào phúng, nhìn đám người Diệp Huyền chết, đối với hai người mà nói, không thể nghi ngờ là sự tình cực kỳ hưng phấn.
- Đây chính là uy thế của Vũ Hoàng tam trọng sao?
Trên mặt đám người Tô Tú Nhất tràn đầy cay đắng, ở dưới Lý Thứu Nhiên công kích, bọn họ ngay cả nhúc nhích cũng không được, càng không cần nói phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay của đối phương hạ xuống.
- Ta cũng không tin trên đời này không có công đạo.
Lúc này sắc mặt Diệp Huyền âm trầm, đột nhiên phẫn nộ nói một câu, sau đó miệng hắn hơi động, một đạo gợn sóng vô hình truyền vào trong tai Tiêu Vô Tẫn gia chủ cách đó không xa.
Cử động của Diệp Huyền rất bí ẩn, các võ giả vây xem đều không thể phát hiện gợn sóng này, nghe được Diệp Huyền nói, từng cái từng cái không còn gì để nói, đầy mặt hắc tuyến.
Huyền Diệp kia sẽ không là bị dọa sợ, trong đầu trực tiếp ngớ ngẩn chứ, lại còn nói cái gì công đạo, không thấy Lý gia lão tộc trưởng đã muốn giết ngươi sao?
Thế nhưng làm cho tất cả mọi người không nghĩ tới chính là, sau khi nghe được Diệp Huyền truyền âm, vẻ mặt của Tiêu Vô Tẫn nguyên bản bình tĩnh đột nhiên biến đổi, lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Dừng tay.
Hắn đột nhiên gầm lên một tiếng, mạnh mẽ vọt tới trước Huyền Quang Các, tay phải đột nhiên vung ra, một tiếng vang ầm ầm, cùng tay phải của Lý Thứu Nhiên đụng vào nhau, chặn lại một đòn của đối phương.
- Tiêu gia chủ, ngươi làm cái gì vậy?
Lý Thứu Nhiên biến sắc, tức giận nói.
Mọi người cũng đều có chút ngạc nhiên, không hiểu đến tột cùng phát sinh cái gì, từ vẻ mặt của Tiêu gia chủ vừa nãy đến xem, hắn căn bản không muốn xen vào Huyền Quang Các cùng Lý gia phân tranh, làm sao đột nhiên liền động thủ?
Tiêu Vô Tẫn không để ý đến Lý Thứu Nhiên hỏi dò, mà lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, lạnh giọng nói:
- Ngươi thật sự biết...
Chỉ là không chờ Tiêu Vô Tẫn hỏi xong, Diệp Huyền liền trực tiếp ngắt lời hắn, nói:
- Ngươi không cần hỏi, ta dám truyền âm cho ngươi, đương nhiên sẽ không lừa ngươi, nơi này không tiện nói chuyện, chờ sự tình giải quyết ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi, nhưng ta có một yêu cầu, chính là ngăn trở Lý Thứu Nhiên này cho ta.
Tiêu Vô Tẫn liếc nhìn mọi người ở đây, gật đầu nói:
- Được, có điều nếu để cho ta biết ngươi gạt ta, vậy đừng trách Tiêu Vô Tẫn ta không khách khí, ta dám cam đoan, hậu quả chọc giận Tiêu gia ta, so với ngươi đắc tội Lý gia nghiêm trọng không chỉ gấp mười lần.
Nói xong lời này, Tiêu Vô Tẫn trực tiếp xoay người, quay về Lý Thứu Nhiên nói:
- Lý lão tộc trưởng, hiện tại Huyền Quang Các này là người Tiêu gia ta muốn bảo đảm, cho ta một bộ mặt, mang theo người của ngươi đi đi.
Ngữ khí của hắn lạnh lùng, không mang theo chút thương lượng.
Trong đám người lập tức truyền ra một trận ồ lên, không hiểu Tiêu Vô Tẫn vì sao lại có chuyển biến như thế, nhưng thông qua Tiêu Vô Tẫn cùng lúc trước Diệp Huyền đối thoại, mấy người cũng mơ hồ có chút hiểu ra, tựa hồ là Huyền Quang Các biết tin tức vô cùng trọng yếu của Tiêu gia.
Một màn bất thình lình, để sắc mặt của Lý Thứu Nhiên tái xanh:
- Tiêu gia chủ, các hạ không khỏi cũng quá bá đạo đi? Huyền Quang Các này muốn giết con cháu Lý gia ta, ngươi nói một câu liền để lão phu từ bỏ, nào có sự tình tốt như vậy?
Tiêu Vô Tẫn nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Lý lão tộc trưởng, lời của ta đã nói rất rõ ràng, lẽ nào các hạ thật muốn cùng Tiêu gia ta đối nghịch?
- Không phải là cùng Tiêu gia ngươi đối nghịch, mà là ngươi để ta cho Tiêu gia các ngươi mặt mũi, ai đến cho Lý gia chúng ta mặt mũi?
Nếu như chỉ là một chuyện nhỏ, nể mặt Tiêu Vô Tẫn, Lý Thứu Nhiên nói lùi cũng lui, nhưng lúc trước Lý Như Thành suýt chút nữa bị Huyền Quang Các giết chết, hơn nữa Lý gia hắn cũng có đệ tử ngã xuống ở nơi này, nếu như Tiêu Vô Tẫn nói một câu Lý Thứu Nhiên hắn liền thoái nhượng, để những người khác nhìn Lý gia hắn thế nào?
- Ha ha, Lý lão tộc trưởng nói không sai, Tiêu gia chủ, ngươi không khỏi cũng quá bá đạo đi? Nói một chút, đến cùng là chuyện gì, để ngươi vừa nãy kích động như vậy? Nhất định phải bảo vệ Huyền Quang Các này?
Đúng lúc này, Úy Trì Bất Công cười híp mắt đi lên phía trước, thản nhiên nói.
Úy Trì gia cùng Tiêu gia đều là hai đại cự đầu của Thiên Đô Phủ, kỳ thực vẫn không hợp nhau, bởi vậy nội dung Diệp Huyền truyền âm, Úy Trì Bất Công cũng cảm thấy rất hứng thú.
- Úy Trì Bất Công, sự tình Tiêu gia ta, ngươi còn muốn xen tay vào.
Tiêu Vô Tẫn lạnh lùng đáp lại một câu.
Thế giới này, dù sao vẫn là thực lực vi tôn.
- Vậy thì tốt.
Lý Thứu Nhiên tựa hồ lúc này mới yên tâm, lạnh lùng liếc nhìn đám người Lâm Bác, lạnh giọng nói:
- Lâm Bác, Từ Chấn, hai người các ngươi đi sang một bên cho ta, lão phu sau đó lại cùng các ngươi tính sổ, còn Huyền Quang Các này...
Trong con ngươi Lý Thứu Nhiên lóe lên hàn mang, lộ ra nụ cười gằn:
- Lão phu xem là không có cần thiết tồn tại ở Thiên Đô Phủ này.
- Chết đi cho ta!
Lý Thứu Nhiên dứt tiếng, cũng không phí lời, trực tiếp một chưởng bao phủ về phía đám người Tô Tú Nhất.
Diệp Huyền biến sắc, lạnh lùng nói:
- Các hạ tới liền động thủ, chẳng lẽ không hỏi đúng sai phải trái sao? Thế gian công đạo sao?
- Đúng sai phải trái? Thế gian công đạo? Lão phu chính là công đạo...
Lý Thứu Nhiên cười lạnh một tiếng, uy thế khủng bố cấp tốc trấn áp đám người Diệp Huyền, luồng áp lực này quá khủng bố, công kích của Lý Thứu Nhiên còn chưa tới, lực lượng không gian có mặt khắp nơi cũng đã trấn áp đám người Diệp Huyền không cách nào nhúc nhích, mà như một ít cường giả Huyền Quang Các tu vi yếu kém, càng phun ra máu tươi.
- Lý lão tộc trưởng.
Lâm Bác hoàn toàn biến sắc, vội vã tiến lên muốn nói cái gì, đồng thời muốn ngăn cản Lý Thứu Nhiên ra tay.
- Lâm Bác, lão phu để ngươi đi sang một bên, ngươi không nghe sao? Còn không lui lại cho ta.
Lý Thứu Nhiên quát lạnh một tiếng, một luồng lực lượng dâng trào tịch cuốn ra ngoài, sắc mặt Lâm Bác tái nhợt bạch bạch bạch rút lui ra.
Sau đó Lý Thứu Nhiên không thèm để ý Lâm Bác, bàn tay lần thứ hai rơi xuống, một chưởng này của hắn, bao vây tất cả cường giả của Huyền Quang Các vào, thậm chí ngay cả Khâu Vô Song cũng bị bao phủ, hiển nhiên cũng muốn cùng chém giết.
Phía sau Lý Thứu Nhiên, khóe miệng của Lý Như Thành cùng Kỳ Lập Minh đều lộ ra một tia hưng phấn cùng vẻ trào phúng, nhìn đám người Diệp Huyền chết, đối với hai người mà nói, không thể nghi ngờ là sự tình cực kỳ hưng phấn.
- Đây chính là uy thế của Vũ Hoàng tam trọng sao?
Trên mặt đám người Tô Tú Nhất tràn đầy cay đắng, ở dưới Lý Thứu Nhiên công kích, bọn họ ngay cả nhúc nhích cũng không được, càng không cần nói phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay của đối phương hạ xuống.
- Ta cũng không tin trên đời này không có công đạo.
Lúc này sắc mặt Diệp Huyền âm trầm, đột nhiên phẫn nộ nói một câu, sau đó miệng hắn hơi động, một đạo gợn sóng vô hình truyền vào trong tai Tiêu Vô Tẫn gia chủ cách đó không xa.
Cử động của Diệp Huyền rất bí ẩn, các võ giả vây xem đều không thể phát hiện gợn sóng này, nghe được Diệp Huyền nói, từng cái từng cái không còn gì để nói, đầy mặt hắc tuyến.
Huyền Diệp kia sẽ không là bị dọa sợ, trong đầu trực tiếp ngớ ngẩn chứ, lại còn nói cái gì công đạo, không thấy Lý gia lão tộc trưởng đã muốn giết ngươi sao?
Thế nhưng làm cho tất cả mọi người không nghĩ tới chính là, sau khi nghe được Diệp Huyền truyền âm, vẻ mặt của Tiêu Vô Tẫn nguyên bản bình tĩnh đột nhiên biến đổi, lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Dừng tay.
Hắn đột nhiên gầm lên một tiếng, mạnh mẽ vọt tới trước Huyền Quang Các, tay phải đột nhiên vung ra, một tiếng vang ầm ầm, cùng tay phải của Lý Thứu Nhiên đụng vào nhau, chặn lại một đòn của đối phương.
- Tiêu gia chủ, ngươi làm cái gì vậy?
Lý Thứu Nhiên biến sắc, tức giận nói.
Mọi người cũng đều có chút ngạc nhiên, không hiểu đến tột cùng phát sinh cái gì, từ vẻ mặt của Tiêu gia chủ vừa nãy đến xem, hắn căn bản không muốn xen vào Huyền Quang Các cùng Lý gia phân tranh, làm sao đột nhiên liền động thủ?
Tiêu Vô Tẫn không để ý đến Lý Thứu Nhiên hỏi dò, mà lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, lạnh giọng nói:
- Ngươi thật sự biết...
Chỉ là không chờ Tiêu Vô Tẫn hỏi xong, Diệp Huyền liền trực tiếp ngắt lời hắn, nói:
- Ngươi không cần hỏi, ta dám truyền âm cho ngươi, đương nhiên sẽ không lừa ngươi, nơi này không tiện nói chuyện, chờ sự tình giải quyết ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi, nhưng ta có một yêu cầu, chính là ngăn trở Lý Thứu Nhiên này cho ta.
Tiêu Vô Tẫn liếc nhìn mọi người ở đây, gật đầu nói:
- Được, có điều nếu để cho ta biết ngươi gạt ta, vậy đừng trách Tiêu Vô Tẫn ta không khách khí, ta dám cam đoan, hậu quả chọc giận Tiêu gia ta, so với ngươi đắc tội Lý gia nghiêm trọng không chỉ gấp mười lần.
Nói xong lời này, Tiêu Vô Tẫn trực tiếp xoay người, quay về Lý Thứu Nhiên nói:
- Lý lão tộc trưởng, hiện tại Huyền Quang Các này là người Tiêu gia ta muốn bảo đảm, cho ta một bộ mặt, mang theo người của ngươi đi đi.
Ngữ khí của hắn lạnh lùng, không mang theo chút thương lượng.
Trong đám người lập tức truyền ra một trận ồ lên, không hiểu Tiêu Vô Tẫn vì sao lại có chuyển biến như thế, nhưng thông qua Tiêu Vô Tẫn cùng lúc trước Diệp Huyền đối thoại, mấy người cũng mơ hồ có chút hiểu ra, tựa hồ là Huyền Quang Các biết tin tức vô cùng trọng yếu của Tiêu gia.
Một màn bất thình lình, để sắc mặt của Lý Thứu Nhiên tái xanh:
- Tiêu gia chủ, các hạ không khỏi cũng quá bá đạo đi? Huyền Quang Các này muốn giết con cháu Lý gia ta, ngươi nói một câu liền để lão phu từ bỏ, nào có sự tình tốt như vậy?
Tiêu Vô Tẫn nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Lý lão tộc trưởng, lời của ta đã nói rất rõ ràng, lẽ nào các hạ thật muốn cùng Tiêu gia ta đối nghịch?
- Không phải là cùng Tiêu gia ngươi đối nghịch, mà là ngươi để ta cho Tiêu gia các ngươi mặt mũi, ai đến cho Lý gia chúng ta mặt mũi?
Nếu như chỉ là một chuyện nhỏ, nể mặt Tiêu Vô Tẫn, Lý Thứu Nhiên nói lùi cũng lui, nhưng lúc trước Lý Như Thành suýt chút nữa bị Huyền Quang Các giết chết, hơn nữa Lý gia hắn cũng có đệ tử ngã xuống ở nơi này, nếu như Tiêu Vô Tẫn nói một câu Lý Thứu Nhiên hắn liền thoái nhượng, để những người khác nhìn Lý gia hắn thế nào?
- Ha ha, Lý lão tộc trưởng nói không sai, Tiêu gia chủ, ngươi không khỏi cũng quá bá đạo đi? Nói một chút, đến cùng là chuyện gì, để ngươi vừa nãy kích động như vậy? Nhất định phải bảo vệ Huyền Quang Các này?
Đúng lúc này, Úy Trì Bất Công cười híp mắt đi lên phía trước, thản nhiên nói.
Úy Trì gia cùng Tiêu gia đều là hai đại cự đầu của Thiên Đô Phủ, kỳ thực vẫn không hợp nhau, bởi vậy nội dung Diệp Huyền truyền âm, Úy Trì Bất Công cũng cảm thấy rất hứng thú.
- Úy Trì Bất Công, sự tình Tiêu gia ta, ngươi còn muốn xen tay vào.
Tiêu Vô Tẫn lạnh lùng đáp lại một câu.