- Nuốt a, nuốt a.
Thiên Dịch lão nhân thúc dục đầu lâu màu đen của mình không ngừng cắn xé rất nhiều Vũ Vương, lần trước bị Tô Tú Nhất đả thương nên đầu lâu ảm đạm không ít, nó đã bị thương thật lớn, hiện tại cần tinh huyết tẩm bổ.
Đám người Cát Phác Tử điên cuồng giết qua.
Trong hoàng cung Cổ Dương thành.
Oanh oanh.
Một đạo huyền nguyên bùng nổ bên người Diệp Huyền, nó đánh thủng một lỗ trên vách tường.
Bụi mù tràn ngập các nơi, Diệp Huyền như thiểm điện xuyên thẳng qua bụi mù.
- Tiểu tử, đừng trốn, lại trốn cũng phải chết, không bằng ta tiện đường tiễn ngươi đi.
Tên Vũ Vương của Huyền Cơ Tông cười nói, trong tay hắn sinh ra hào quang đầy trời, nó biến thành cột sáng từ trên tơời giáng xuống và bao phủ Diệp Huyền vào trong.
Hừ.
Ánh mắt Diệp Huyền sáng ngời, hắn thúc dục Lăng Hư Chi Vũ đến mức tận cùng, hai cánh chim màu lam sáng lên, lôi quang nhàn nhạt xuất hiện, thân thể như bão tố xuyên qua hào quang và phi hành về phía trước.
Hắn biết rõ mình phải mau chóng khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, nhu vậy mọi người mới có một đường sinh cơ, nếu không Thiên Dịch lão nhân ra tay thì đám người Cát phó viện trưởng không duy trì được bao lâu.
- Tiểu gia hỏa, ngươi thật biết trốn nha, hắc hắc, vậy thì lão phu chơi đùa với ngươi.
Tên Vũ Vương thất giai nhị trọng đuổi theo sau lưng Diệp Huyền không ngừng trào phúng, trong giọng nói mang theo hàm ý đùa bỡn như mèo vờn chuột.
Nếu như nhìn cẩn thận có thể nhìn ra ánh mắt lão giả mang theo thần thái ngưng trọng.
- Tốc độ Huyền Diệp cũng quá nhanh, lại còn linh hoạt như vậy, huyền thức của ta không thể tập trung hắn được.
Ánh mắt của hắn đầy hung ác, tấn công vừa rồi cũng không phải hắn đùa bỡn, kỳ thật hắn đã dùng toàn lực công kích.
Trước kia Diệp Huyền nhìn một cái đã đánh chết Đoạn Thiên Lang và Lãnh Vô Tẫn đã làm nội tâm người Huyền Cơ Tông kinh hoàng, lão giả này không bao giờ xem thường Diệp Huyền.
- Đến.
Diệp Huyền không ngừng bay về phía trước, rốt cục đi vào trong đại điện Thiên Dịch lão nhân ẩn nấp lúc trước.
Đại điện này đóng chặt bốn phía, cũng không có cửa ra vào.
- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi muốn phá hư Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, đáng tiếc không tìm thấy cửa vào.
Lão giả kia cười dữ tợn, gương mặt dương dương đắc ý.
Diệp Huyền mặc kệ đối với phương, ánh mắt hắn nhìn quét qua đại điện thật nhanh.
- Tìm được.
Ánh mắt hắn sáng ngời, một đạo hồn thức nhanh chóng lan ra ngoài và chui vào trong đại điện, bên ngoài đại điện đầy phù văn phức tạp, chỉ nghe âm thanh răng rắc của cơ quan vang lên, một cánh cửa xuất hiện.
- Cái gì?
Lão giả kia lời còn chưa nói hết đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn lập tức cả kinh rớt cả tròng mắt ra ngoài.
Hắn biết rõ Thiên Dịch lão tổ đề phòng trận cơ bị phá hư nên chuyên môn thiết trí cơ quan tại nơi này, hắn không ngờ bị tiểu tử kia phá vỡ.
Vèo!
Không chờ đối phương kịp phản ứng, Diệp Huyền hóa hóa thành hào quang bay vào trong đại điện.
- Đáng chết.
Nội tâm lão giả không bình tĩnh, lúc này vội vàng xông vào.
Hắn vừa mới đi vào...
Ông!
Từng đạo hồn thức chằng chịt nhanh chóng hóa thành tấm lưới lớn bao phủ hắn vào trong, đồng thời chung quanh xuất hiện hồn ấn phù văn bao phủ lão giả vào trong.
Nhìn từ xa xa, lão giả kia như lâm vào lỗ thủng trong suốt.
- Đây không phải hồn trận phòng ngự của lão tổ sao? Vì sao nó lại vây khốn ta, đã xảy ra chuyện gì?
Lão giả kinh sợ không nhỏ, hắn bộc phát thực lực thất giai nhị trọng, hai đấm không ngừng oanh kích một khu vực nhưng chỉ làm trận pháp rung động một ít.
Trong đại điện, Diệp Huyền cười lạnh nhìn lão giả kia.
Từ khi hắn tới đây cũng đã nhìn ra nơi này có hồn trận phòng ngự, với tạo nghệ của hắn đây là tạo nghệ nhỏ, hắn có thể bình yên rời khỏi đại trận.
êếu như Thiên Dịch lão nhân biết rõ hắn chuyên môn bố trí hồn tận phòng bị người ta phá giải dễ dàng như thế ngược lại và bảo Vũ Vương dưới trướng vây khốn, không biết Thiên Dịch lão nhân sẽ như thế nào.
Trong đại điện, ánh mắt Diệp Huyền nhìn ra bên ngoài.
Cả đại điện mang theo phong cách cổ xưa, trong đó có vô số trận văn phong cách cổ xưa, cả đại trận đều là trận văn bao phủ.
- Thiên Dịch lão đầu có tạo nghệ không kém, lại thiết lập vài đạo hồn ấn, còn thiết lập trận cơ phòng ngự. Xem ra phải bài trừ phong ấn rồi, sau đó mới có thể nắm quyền khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận.
Ánh mắt Diệp Huyền lóe sáng, hắn bắt đầu bận rộn phân tích phù văn.
Động tác của hắn cẩn tâận và không dám có sai lầm.
Trận văn Thất Tinh Khôn Nguyên Trận không tính là phức tạp, khó là huyền thức và hồn lực Diệp Huyền hôm nay chỉ đạt lục phẩm đỉnh phong, muốn khống chế trận pháp thất giai quá khó khăn.
Tiếp theo trận cơ trong đó có chứa hồn ấn của Thiên Dịch lão nhân, nếu không cẩn thận dẫn động, chẳng những làm cho bản thân mình gặp nguy hiểm, muốn khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận cũng không dễ dàng.
Làm cho Diệp Huyền khẩn trương chính là thời gian của hắn quá ngắn, muốn khống chế trận cơ cần thời gian quá dài, kéo dài càng lâu đám người Cát phó viện trưởng càng nguy hiểm.
Trong đại điện, Diệp Huyền hết sức chăm chú, hắn vì suy diễn quá trình nhanh chóng nên mở thần linh đồng thị, kết cấu trận cơ đều hiện rõ trong đầu hắn.
Vù vù vù!
Đại lượng huyền thức và hồn thức tràn ngập cả trận cơ, bắt đầu tranh đoạt quyền khống chế trong đó.
Trên bầu tơời ngoài hoàng cung, Thiên Dịch lão nhân đang trắng trợn đồ sát liền biến sắc.
- Đáng chết, huyền thức ta lưu lại trong trận cơ Thiên Quyền đã bị người ta xóa đi, Trần Tân đang làm trò quỷ gì thế này?
Thiên Dịch lão nhân nổi giận không thôi, hắn phóng thích huyền thức khổng lồ bao phủ hoàng cung.
Trong hồn trận phòng ngự, trong đầu lão giả Trần Tân có giọng nói tức giận của Thiên Dịch lão nhân vang lên.
- Trần Tân, ngươi đang làm cái gì, vì cái gì huyền thức lão phu trong trận cơ Thiên Quyền bị xóa đi?
Trần Trân đã giật mình, vội vàng nói:
- Lão tổ, ta bị cơ quan ngươi bố trí phong ấn, tiểu tử kia tiến vào trong đại điện liền vượt qua bẫy rập, thế là ta dính bẫy.
Thiên Dịch lão tổ nghe xong tức giận muốn thổ huyết:
- Ngươi là phế vật không có đầu óc, bị cơ quan vây khốn còn không truyền âm cho lão phu.
Hắn vung tay lên, hồn lực vô hình lan tỏa trong hoàng cung, chỉ nghe tiếng nổ vang lên, hồn trận vây khốn Trần Tân vỡ nát, hắn cũng được thả ra ngoài.
- Nhanh đánh chết tiểu tử kia cho ta, nếu không làm xong việc này, ta sẽ cho ngươi đẹp mắt.
Trên chiến trường hiện tại, Thiên Dịch lão nhân không muốn suy nghĩ quá nhiều, khi phân phó xong liền giết chóc.
Thiên Dịch lão nhân thúc dục đầu lâu màu đen của mình không ngừng cắn xé rất nhiều Vũ Vương, lần trước bị Tô Tú Nhất đả thương nên đầu lâu ảm đạm không ít, nó đã bị thương thật lớn, hiện tại cần tinh huyết tẩm bổ.
Đám người Cát Phác Tử điên cuồng giết qua.
Trong hoàng cung Cổ Dương thành.
Oanh oanh.
Một đạo huyền nguyên bùng nổ bên người Diệp Huyền, nó đánh thủng một lỗ trên vách tường.
Bụi mù tràn ngập các nơi, Diệp Huyền như thiểm điện xuyên thẳng qua bụi mù.
- Tiểu tử, đừng trốn, lại trốn cũng phải chết, không bằng ta tiện đường tiễn ngươi đi.
Tên Vũ Vương của Huyền Cơ Tông cười nói, trong tay hắn sinh ra hào quang đầy trời, nó biến thành cột sáng từ trên tơời giáng xuống và bao phủ Diệp Huyền vào trong.
Hừ.
Ánh mắt Diệp Huyền sáng ngời, hắn thúc dục Lăng Hư Chi Vũ đến mức tận cùng, hai cánh chim màu lam sáng lên, lôi quang nhàn nhạt xuất hiện, thân thể như bão tố xuyên qua hào quang và phi hành về phía trước.
Hắn biết rõ mình phải mau chóng khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, nhu vậy mọi người mới có một đường sinh cơ, nếu không Thiên Dịch lão nhân ra tay thì đám người Cát phó viện trưởng không duy trì được bao lâu.
- Tiểu gia hỏa, ngươi thật biết trốn nha, hắc hắc, vậy thì lão phu chơi đùa với ngươi.
Tên Vũ Vương thất giai nhị trọng đuổi theo sau lưng Diệp Huyền không ngừng trào phúng, trong giọng nói mang theo hàm ý đùa bỡn như mèo vờn chuột.
Nếu như nhìn cẩn thận có thể nhìn ra ánh mắt lão giả mang theo thần thái ngưng trọng.
- Tốc độ Huyền Diệp cũng quá nhanh, lại còn linh hoạt như vậy, huyền thức của ta không thể tập trung hắn được.
Ánh mắt của hắn đầy hung ác, tấn công vừa rồi cũng không phải hắn đùa bỡn, kỳ thật hắn đã dùng toàn lực công kích.
Trước kia Diệp Huyền nhìn một cái đã đánh chết Đoạn Thiên Lang và Lãnh Vô Tẫn đã làm nội tâm người Huyền Cơ Tông kinh hoàng, lão giả này không bao giờ xem thường Diệp Huyền.
- Đến.
Diệp Huyền không ngừng bay về phía trước, rốt cục đi vào trong đại điện Thiên Dịch lão nhân ẩn nấp lúc trước.
Đại điện này đóng chặt bốn phía, cũng không có cửa ra vào.
- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi muốn phá hư Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, đáng tiếc không tìm thấy cửa vào.
Lão giả kia cười dữ tợn, gương mặt dương dương đắc ý.
Diệp Huyền mặc kệ đối với phương, ánh mắt hắn nhìn quét qua đại điện thật nhanh.
- Tìm được.
Ánh mắt hắn sáng ngời, một đạo hồn thức nhanh chóng lan ra ngoài và chui vào trong đại điện, bên ngoài đại điện đầy phù văn phức tạp, chỉ nghe âm thanh răng rắc của cơ quan vang lên, một cánh cửa xuất hiện.
- Cái gì?
Lão giả kia lời còn chưa nói hết đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn lập tức cả kinh rớt cả tròng mắt ra ngoài.
Hắn biết rõ Thiên Dịch lão tổ đề phòng trận cơ bị phá hư nên chuyên môn thiết trí cơ quan tại nơi này, hắn không ngờ bị tiểu tử kia phá vỡ.
Vèo!
Không chờ đối phương kịp phản ứng, Diệp Huyền hóa hóa thành hào quang bay vào trong đại điện.
- Đáng chết.
Nội tâm lão giả không bình tĩnh, lúc này vội vàng xông vào.
Hắn vừa mới đi vào...
Ông!
Từng đạo hồn thức chằng chịt nhanh chóng hóa thành tấm lưới lớn bao phủ hắn vào trong, đồng thời chung quanh xuất hiện hồn ấn phù văn bao phủ lão giả vào trong.
Nhìn từ xa xa, lão giả kia như lâm vào lỗ thủng trong suốt.
- Đây không phải hồn trận phòng ngự của lão tổ sao? Vì sao nó lại vây khốn ta, đã xảy ra chuyện gì?
Lão giả kinh sợ không nhỏ, hắn bộc phát thực lực thất giai nhị trọng, hai đấm không ngừng oanh kích một khu vực nhưng chỉ làm trận pháp rung động một ít.
Trong đại điện, Diệp Huyền cười lạnh nhìn lão giả kia.
Từ khi hắn tới đây cũng đã nhìn ra nơi này có hồn trận phòng ngự, với tạo nghệ của hắn đây là tạo nghệ nhỏ, hắn có thể bình yên rời khỏi đại trận.
êếu như Thiên Dịch lão nhân biết rõ hắn chuyên môn bố trí hồn tận phòng bị người ta phá giải dễ dàng như thế ngược lại và bảo Vũ Vương dưới trướng vây khốn, không biết Thiên Dịch lão nhân sẽ như thế nào.
Trong đại điện, ánh mắt Diệp Huyền nhìn ra bên ngoài.
Cả đại điện mang theo phong cách cổ xưa, trong đó có vô số trận văn phong cách cổ xưa, cả đại trận đều là trận văn bao phủ.
- Thiên Dịch lão đầu có tạo nghệ không kém, lại thiết lập vài đạo hồn ấn, còn thiết lập trận cơ phòng ngự. Xem ra phải bài trừ phong ấn rồi, sau đó mới có thể nắm quyền khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận.
Ánh mắt Diệp Huyền lóe sáng, hắn bắt đầu bận rộn phân tích phù văn.
Động tác của hắn cẩn tâận và không dám có sai lầm.
Trận văn Thất Tinh Khôn Nguyên Trận không tính là phức tạp, khó là huyền thức và hồn lực Diệp Huyền hôm nay chỉ đạt lục phẩm đỉnh phong, muốn khống chế trận pháp thất giai quá khó khăn.
Tiếp theo trận cơ trong đó có chứa hồn ấn của Thiên Dịch lão nhân, nếu không cẩn thận dẫn động, chẳng những làm cho bản thân mình gặp nguy hiểm, muốn khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận cũng không dễ dàng.
Làm cho Diệp Huyền khẩn trương chính là thời gian của hắn quá ngắn, muốn khống chế trận cơ cần thời gian quá dài, kéo dài càng lâu đám người Cát phó viện trưởng càng nguy hiểm.
Trong đại điện, Diệp Huyền hết sức chăm chú, hắn vì suy diễn quá trình nhanh chóng nên mở thần linh đồng thị, kết cấu trận cơ đều hiện rõ trong đầu hắn.
Vù vù vù!
Đại lượng huyền thức và hồn thức tràn ngập cả trận cơ, bắt đầu tranh đoạt quyền khống chế trong đó.
Trên bầu tơời ngoài hoàng cung, Thiên Dịch lão nhân đang trắng trợn đồ sát liền biến sắc.
- Đáng chết, huyền thức ta lưu lại trong trận cơ Thiên Quyền đã bị người ta xóa đi, Trần Tân đang làm trò quỷ gì thế này?
Thiên Dịch lão nhân nổi giận không thôi, hắn phóng thích huyền thức khổng lồ bao phủ hoàng cung.
Trong hồn trận phòng ngự, trong đầu lão giả Trần Tân có giọng nói tức giận của Thiên Dịch lão nhân vang lên.
- Trần Tân, ngươi đang làm cái gì, vì cái gì huyền thức lão phu trong trận cơ Thiên Quyền bị xóa đi?
Trần Trân đã giật mình, vội vàng nói:
- Lão tổ, ta bị cơ quan ngươi bố trí phong ấn, tiểu tử kia tiến vào trong đại điện liền vượt qua bẫy rập, thế là ta dính bẫy.
Thiên Dịch lão tổ nghe xong tức giận muốn thổ huyết:
- Ngươi là phế vật không có đầu óc, bị cơ quan vây khốn còn không truyền âm cho lão phu.
Hắn vung tay lên, hồn lực vô hình lan tỏa trong hoàng cung, chỉ nghe tiếng nổ vang lên, hồn trận vây khốn Trần Tân vỡ nát, hắn cũng được thả ra ngoài.
- Nhanh đánh chết tiểu tử kia cho ta, nếu không làm xong việc này, ta sẽ cho ngươi đẹp mắt.
Trên chiến trường hiện tại, Thiên Dịch lão nhân không muốn suy nghĩ quá nhiều, khi phân phó xong liền giết chóc.