Diệp Huyền nhìn lướt vào trong viện, chỉ thấy một học viên mới sưng mặt sưng mũi ngồi xổm trong góc, dáng vẻ rất thê thảm. Ở trước mặt hắn, là ba gã học viên cũ khí thế không tầm thường. Nhưng trong đó không có bong dáng của Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch.
- Chúng ta tới tìm Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch.
La Thành liền nói trực tiếp.
Đầu tiên, người thanh niên khôi ngô này liếc nhìn ba người Diệp Huyền. Bất chợt hắn cười lạnh nói:
- Tìm Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch sao? Nhìn dáng vẻ của các ngươi, chắc là học viên mới trong đợt lần này. Nhanh như vậy đã tìm tới cửa rồi sao? Xem ra các ngươi rất quan tâm đối với Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch. Chỉ có điều ta cảnh cáo các ngươi, Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch, không phải là người mà đám cóc ghẻ các ngươi có thể ăn được đâu. Cút cho ta!
Trên mặt người thanh niên khôi ngô lộ ra vẻ khinh bỉ, rất rõ ràng muốn vạch trần. Vừa dứt lời, hắn liền tính đóng cửa lại.
- Vị niên trưởng này, khoan đã.
Trương Liệt bước nhanh lên trước, ngăn cản hành động của đối phương. Sau đó trên mặt hắn nở nụ cười nói:
- Vị niên trưởng này, còn chưa có tự giới thiệu bản thân một chút đi. Ta là Trương Liệt. Hắn gọi là La Thành. Vị này chính là đại ca của chúng ta Huyền Diệp, chính là vị đạt danh hiệu đứng đầu trong lần sát hạch nhập học này, tồn tại ở vị trí tám mươi tám thước trên bia lưu danh. Bởi vì đánh chết trưởng lão của Huyền Cơ Tông, bị Huyền Cơ Tông phát lệnh truy nã kia.
- Chúng ta tới nơi đây, thật ra cũng không có ác ý gì. Chỉ là có chuyện, muốn thương lượng cùng Vân Ngạo Tuyết và cả Hạ Thất Tịch. Vẫn mong vị niên trưởng này đi giúp một lần.
- Mọi người đều là học viên của học viện Lam Quang. Thuận tiện cho người, cũng chính là thuận tiện cho mình, không phải sao?
Trương Liệt chậm rãi nói, nở nụ cười.
- Hắn chính là Huyền Diệp?
Trên mặt người thanh niên khôi ngô, lộ ra một vẻ kinh ngạc.
- Các ngươi chờ đấy. Ta đi một chút sẽ trở lại.
Người thanh niên khôi ngô lại lập tức xoay người rời đi.
Diệp Huyền vốn chuẩn bị xông vào. Khi nhìn thấy chuyện này hình như có khả năng xoay chuyển, hắn cũng không vội vàng động thủ nữa.
Chỉ thấy người thanh niên khôi ngô này và ba gã học viên cũ khác trong viện trao đổi một chút. Trong đó học sinh cũ kia rõ ràng là người đứng đầu, liếc nhìn ba người Diệp Huyền đứng ngoài cửa, gật đầu.
- Các ngươi vào đi.
Người thanh niên khôi ngô dẫn ba người Diệp Huyền tiến vào trong.
Học viên cũ đầu lĩnh kia lại là dẫn theo bọn họ đi tới phía trước hai gian phòng ký túc.
- Vân tiểu thư, Hạ tiểu thư, có người tới tìm nàng.
Chỉ thấy học viên cũ này mỉm cười, lớn tiếng nói.
Vân tiểu thư, Hạ tiểu thư?
Diệp Huyền trợn tròn mắt. Hình như Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch ở chỗ này, lăn lộn cũng không tệ lắm.
Két két!
Cánh cửa phòng ký túc mở ra. Diệp Huyền liền thấy Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch bình yên vô sự đi ra. Sau khi thấy Diệp Huyền tới cửa, trong mắt của hai người đều lộ ra một vẻ vui mừng.
- Tại hạ là Huyền Diệp, mạo muội tìm đến hai vị, là có chuyện thương lượng.
Diệp Huyền tuy rằng quen biết với hai người. Nhưng lúc này, hắn lại chỉ có thể giả vờ không biết.
- Đã như vậy, mời ba vị lại vào trong đã.
Vân Ngạo Tuyết thản nhiên nói, nhưng trong lòng thật muốn cười lớn.
- Trình Kiến học trưởng, cảm ơn học trưởng.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch quay về phía người học viên cũ này mỉm cười.
- Ha hả, chuyện nhỏ thôi.
Trình Kiến mỉm cười, xoay người bỏ đi. Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy nghi ngờ. Huyền Diệp này và đám người Vân Ngạo Tuyết bọn họ rốt cuộc có chuyện gì cần thương lượng. Không biết có phải là Huyền Diệp nhìn trúng hai nàng hay không?
Mà Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch lại có thể thật sự để cho ba người tiến vào. Không hề nghi ngờ, điều này nhất định nể mặt mũi của Huyền Diệp.
Trời ạ!
Tiểu tử này cũng thật có phúc phần.
Trong lòng Trình Kiến âm thầm cảm thấy khó chịu. Không phải chỉ là một kẻ đạt được danh hiệu đứng đầu của lần sát hạch nhập học này thôi sao? Có gì tính là nổi bật chứ? Nhớ năm đó ca... khụ khụ. Năm đó cả lưu danh ở trên bia lưu danh, đã ở vị trí bốn mươi chín thước. So với Huyền Diệp này tám mươi tám thước, chênh lệch cũng không xa đi.
Mỗi một gian phòng ký túc xá ở học viện Lam Quang đều có một phòng khách loại nhỏ. Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch dẫn ba người tới bên trong phòng khách, đồng thời pha một chén trà.
- Ta có chút việc, muốn nói chuyện riêng cùng hai vị.
Diệp Huyền đứng lên, sau đó quay về phá La Thành, Trương Liệt nói:
- Hai người các ngươi, ở lại chỗ này.
- Không có việc gì, Diệp thiếu cứ đi đi.
- Đúng, đúng, trà này, hình như cũng không tệ lắm.
- Ừ, rất thơm.
- Trà này tên là gì vậy?
- Ngũ Lương Thuần!
- Ngũ Lương Thuần, đó không phải là rượu sao?
- Khụ khụ, thành thật mà nói, ta đối với trà cũng không hiểu lắm.
- Ta cũng vậy.
La Thành và Trương Liệt, hai người tự mình trò chuyện, nhưng ánh mắt lại len lén liếc nhìn về phía Diệp Huyền và Vân Ngạo Tuyết các nàng đang đi vào bên trong phòng ngủ. Bọn họ liền âm thầm truyền âm nói:
- Con bà nó, Diệp thiếu đây cũng thật có bản lãnh đi?
- Đúng vậy, lúc này mới bao lâu? Mấy giây thôi lại giải quyết xong hai mỹ nữ Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch này?
- Chà chà, Diệp thiếu chính là Diệp thiếu. Đơn giản là thần tượng của chúng ta.
- Cái đó còn cần phải nói nữa sao. Ta nếu có một nửa, không, chỉ cần một phần ba công lực của Diệp thiếu, ta cũng cảm thấy đủ hài lòng. Một con rồng hai con phượng a. Ngươi nói ba người bọn họ ở bên trong sẽ không phát sinh vấn đề gì chứ?
- Ngươi cứ nói thử xem? Cô nam quả nữ, hắc hắc hắc!
Hai người lộ ra thần sắc bỉ ổi, liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra một biểu tình ngươi hiểu đấy.
- Diệp Huyền, ngươi thế nào lại tới nơi này?
Trong phòng ngủ, vẻ mặt Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch đầy vui mừng bất ngờ nói.
- Còn không phải là vì lo lắng hai người các nàng sao?
Diệp Huyền bất đắc dĩ, mím môi một cái, nói.
- Ngươi là nói tới đám học sinh cũ Trình Kiến kia sao?
Vân Ngạo Tuyết hé miệng cười:
- Đám gia hỏa bọn họ làm sao dám động thủ đối với chúng ta chứ.
- Ta làm sao biết được?
Diệp Huyền đảo mắt nói.
Trước đây Diệp Huyền cũng bởi vì quá mức lo lắng, cho nên không cẩn thận suy nghĩ sâu xa.
Những học sinh cũ kia đối mặt với nữ học viên bình thường, bọn họ còn có thể giáo huấn một chút. Cho dù là xinh đẹp một chút cũng không có gì. Nhưng với loại cấp bậc mỹ nữ giống như Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch, bọn họ cũng không dám.
- Chúng ta tới tìm Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch.
La Thành liền nói trực tiếp.
Đầu tiên, người thanh niên khôi ngô này liếc nhìn ba người Diệp Huyền. Bất chợt hắn cười lạnh nói:
- Tìm Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch sao? Nhìn dáng vẻ của các ngươi, chắc là học viên mới trong đợt lần này. Nhanh như vậy đã tìm tới cửa rồi sao? Xem ra các ngươi rất quan tâm đối với Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch. Chỉ có điều ta cảnh cáo các ngươi, Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch, không phải là người mà đám cóc ghẻ các ngươi có thể ăn được đâu. Cút cho ta!
Trên mặt người thanh niên khôi ngô lộ ra vẻ khinh bỉ, rất rõ ràng muốn vạch trần. Vừa dứt lời, hắn liền tính đóng cửa lại.
- Vị niên trưởng này, khoan đã.
Trương Liệt bước nhanh lên trước, ngăn cản hành động của đối phương. Sau đó trên mặt hắn nở nụ cười nói:
- Vị niên trưởng này, còn chưa có tự giới thiệu bản thân một chút đi. Ta là Trương Liệt. Hắn gọi là La Thành. Vị này chính là đại ca của chúng ta Huyền Diệp, chính là vị đạt danh hiệu đứng đầu trong lần sát hạch nhập học này, tồn tại ở vị trí tám mươi tám thước trên bia lưu danh. Bởi vì đánh chết trưởng lão của Huyền Cơ Tông, bị Huyền Cơ Tông phát lệnh truy nã kia.
- Chúng ta tới nơi đây, thật ra cũng không có ác ý gì. Chỉ là có chuyện, muốn thương lượng cùng Vân Ngạo Tuyết và cả Hạ Thất Tịch. Vẫn mong vị niên trưởng này đi giúp một lần.
- Mọi người đều là học viên của học viện Lam Quang. Thuận tiện cho người, cũng chính là thuận tiện cho mình, không phải sao?
Trương Liệt chậm rãi nói, nở nụ cười.
- Hắn chính là Huyền Diệp?
Trên mặt người thanh niên khôi ngô, lộ ra một vẻ kinh ngạc.
- Các ngươi chờ đấy. Ta đi một chút sẽ trở lại.
Người thanh niên khôi ngô lại lập tức xoay người rời đi.
Diệp Huyền vốn chuẩn bị xông vào. Khi nhìn thấy chuyện này hình như có khả năng xoay chuyển, hắn cũng không vội vàng động thủ nữa.
Chỉ thấy người thanh niên khôi ngô này và ba gã học viên cũ khác trong viện trao đổi một chút. Trong đó học sinh cũ kia rõ ràng là người đứng đầu, liếc nhìn ba người Diệp Huyền đứng ngoài cửa, gật đầu.
- Các ngươi vào đi.
Người thanh niên khôi ngô dẫn ba người Diệp Huyền tiến vào trong.
Học viên cũ đầu lĩnh kia lại là dẫn theo bọn họ đi tới phía trước hai gian phòng ký túc.
- Vân tiểu thư, Hạ tiểu thư, có người tới tìm nàng.
Chỉ thấy học viên cũ này mỉm cười, lớn tiếng nói.
Vân tiểu thư, Hạ tiểu thư?
Diệp Huyền trợn tròn mắt. Hình như Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch ở chỗ này, lăn lộn cũng không tệ lắm.
Két két!
Cánh cửa phòng ký túc mở ra. Diệp Huyền liền thấy Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch bình yên vô sự đi ra. Sau khi thấy Diệp Huyền tới cửa, trong mắt của hai người đều lộ ra một vẻ vui mừng.
- Tại hạ là Huyền Diệp, mạo muội tìm đến hai vị, là có chuyện thương lượng.
Diệp Huyền tuy rằng quen biết với hai người. Nhưng lúc này, hắn lại chỉ có thể giả vờ không biết.
- Đã như vậy, mời ba vị lại vào trong đã.
Vân Ngạo Tuyết thản nhiên nói, nhưng trong lòng thật muốn cười lớn.
- Trình Kiến học trưởng, cảm ơn học trưởng.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch quay về phía người học viên cũ này mỉm cười.
- Ha hả, chuyện nhỏ thôi.
Trình Kiến mỉm cười, xoay người bỏ đi. Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy nghi ngờ. Huyền Diệp này và đám người Vân Ngạo Tuyết bọn họ rốt cuộc có chuyện gì cần thương lượng. Không biết có phải là Huyền Diệp nhìn trúng hai nàng hay không?
Mà Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch lại có thể thật sự để cho ba người tiến vào. Không hề nghi ngờ, điều này nhất định nể mặt mũi của Huyền Diệp.
Trời ạ!
Tiểu tử này cũng thật có phúc phần.
Trong lòng Trình Kiến âm thầm cảm thấy khó chịu. Không phải chỉ là một kẻ đạt được danh hiệu đứng đầu của lần sát hạch nhập học này thôi sao? Có gì tính là nổi bật chứ? Nhớ năm đó ca... khụ khụ. Năm đó cả lưu danh ở trên bia lưu danh, đã ở vị trí bốn mươi chín thước. So với Huyền Diệp này tám mươi tám thước, chênh lệch cũng không xa đi.
Mỗi một gian phòng ký túc xá ở học viện Lam Quang đều có một phòng khách loại nhỏ. Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch dẫn ba người tới bên trong phòng khách, đồng thời pha một chén trà.
- Ta có chút việc, muốn nói chuyện riêng cùng hai vị.
Diệp Huyền đứng lên, sau đó quay về phá La Thành, Trương Liệt nói:
- Hai người các ngươi, ở lại chỗ này.
- Không có việc gì, Diệp thiếu cứ đi đi.
- Đúng, đúng, trà này, hình như cũng không tệ lắm.
- Ừ, rất thơm.
- Trà này tên là gì vậy?
- Ngũ Lương Thuần!
- Ngũ Lương Thuần, đó không phải là rượu sao?
- Khụ khụ, thành thật mà nói, ta đối với trà cũng không hiểu lắm.
- Ta cũng vậy.
La Thành và Trương Liệt, hai người tự mình trò chuyện, nhưng ánh mắt lại len lén liếc nhìn về phía Diệp Huyền và Vân Ngạo Tuyết các nàng đang đi vào bên trong phòng ngủ. Bọn họ liền âm thầm truyền âm nói:
- Con bà nó, Diệp thiếu đây cũng thật có bản lãnh đi?
- Đúng vậy, lúc này mới bao lâu? Mấy giây thôi lại giải quyết xong hai mỹ nữ Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch này?
- Chà chà, Diệp thiếu chính là Diệp thiếu. Đơn giản là thần tượng của chúng ta.
- Cái đó còn cần phải nói nữa sao. Ta nếu có một nửa, không, chỉ cần một phần ba công lực của Diệp thiếu, ta cũng cảm thấy đủ hài lòng. Một con rồng hai con phượng a. Ngươi nói ba người bọn họ ở bên trong sẽ không phát sinh vấn đề gì chứ?
- Ngươi cứ nói thử xem? Cô nam quả nữ, hắc hắc hắc!
Hai người lộ ra thần sắc bỉ ổi, liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra một biểu tình ngươi hiểu đấy.
- Diệp Huyền, ngươi thế nào lại tới nơi này?
Trong phòng ngủ, vẻ mặt Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch đầy vui mừng bất ngờ nói.
- Còn không phải là vì lo lắng hai người các nàng sao?
Diệp Huyền bất đắc dĩ, mím môi một cái, nói.
- Ngươi là nói tới đám học sinh cũ Trình Kiến kia sao?
Vân Ngạo Tuyết hé miệng cười:
- Đám gia hỏa bọn họ làm sao dám động thủ đối với chúng ta chứ.
- Ta làm sao biết được?
Diệp Huyền đảo mắt nói.
Trước đây Diệp Huyền cũng bởi vì quá mức lo lắng, cho nên không cẩn thận suy nghĩ sâu xa.
Những học sinh cũ kia đối mặt với nữ học viên bình thường, bọn họ còn có thể giáo huấn một chút. Cho dù là xinh đẹp một chút cũng không có gì. Nhưng với loại cấp bậc mỹ nữ giống như Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch, bọn họ cũng không dám.