Diệp Huyền nheo mắt:
- Tới lúc này rồi còn không chịu nói thật, lần sau sẽ không đơn giản là chặt tay thôi đâu, nếu còn tiếp tục nói xạo thì thứ rơi xuống sẽ là đầu của ngươi.
Diệp Huyền nắm được huyền thức ba động của đối phương, rõ ràng là đang nói dối.
- Ta nói…
Tên đại hán kia sắp khóc ra tới nơi, trên mặt đầy vẻ thống khổ, trán ướt đẫm mồ hôi:
- Chúng ta thật ra là người của Ngụy gia ở Thiên Đô Thành.
Ngụy gia Thiên Đô Thành?
Đám người Diệp Huyền liếc mắt nhìn nhau, nói thật, bọn họ cũng không biết rõ về những gia tộc ở Thiên Đô Thành.
- Biết sợ rồi sao, còn không mau thả ta ra.
Tên đại hán kia giống như cho rằng mấy người Diệp Huyền bị gã dọa sợ, cho nên liền khôi phục vẻ kiêu ngạo kia.
- Sợ cái đầu ngươi, Thiên Đô Thành có gia tộc họ Ngụy này sao? Ta mới nghe thấy lần đầu đấy!
Trần Tinh trợn mắt nhìn, sau đó chuyển mắt nhìn về phía dân chúng Mặc Lâm thôn:
- Các ngươi có biết Ngụy gia của Thiên Đô Thành không?
Lão đầu thôn trưởng lắc đầu nói:
- Thiên Đô Thành căn bản không có gia tộc nào họ Ngụy cả, bởi vì đương kim tỉnh đốc hiện nay của Thiên Húc Hành tỉnh tên là Ngụy Hồng, không có gia tộc nào dám tự xưng là Ngụy gia trước mặt tỉnh đốc đại nhân hết.
- Ngươi dám gạt chúng ta, xem ra ngươi không cần cái mạng của mình nữa rồi.
- Ta không có.
Tên đại hán kia đột nhiên cười lạnh:
- Ngụy gia mà ta nói chính là Ngụy gia của tỉnh đốc Ngụy Hoành đại nhân, ngươi dám đả thương người của chúng ta, tỉnh đốc đại nhân nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các ngươi đâu, bây giờ mau quỳ xuống tha thứ vẫn còn kịp đó.
- Ha ha, nói đùa gì vậy, ý của ngươi là nói các ngươi là người của tỉnh đốc Ngụy Hoành? Vậy sao lại đi làm cướp chứ?
Trần Tinh cười ha hả, vẻ mặt không tin.
Không chỉ gã, những người còn lại ở đây đều lộ ra vẻ trào phúng.
Đầu óc của đám mã tặc này đúng là ngập nước hết rồi, cư nhiên dám nói mấy lời như vậy, đường đường là tỉnh đốc, thủ hạ của người nắm quyền của Thiên Húc Hành tỉnh cư nhiên lại làm cướp ở thôn trấn xung quanh, nói ra quỳ mới tin được.
Diệp Huyền và Âu Dương Tiêu Sơn lại đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt trở nên ngưng trọng, hai người đều đã nhìn ra, tên đại hán này không giống đang nói bậy.
- Huyền thiếu, tuy rằng thực lực của đám người kia bình thường, nhưng hình như cũng trải qua huấn luyện, không hề giống mã tặc đoàn bình thường.
Âu Dương Tiêu Sơn thấp giọng nói.
Diệp Huyền gật đầu, ánh mắt lạnh lùng, hắn cũng đã sớm lấy làm lạ.
Có mã tặc đoàn cũng không phải chuyện kỳ lạ gì, Vệ Thành không tiêu diệt được cũng không lạ luôn, dù sao thì đoàn mã tặc Huyết Đao trại ở Lam Nguyệt thành lúc trước, thành chủ Lãnh Thiên tiến hành tiễu trừ mấy lần cũng không thành công đấy thôi.
Chỉ là sở dĩ tiễu trừ đoàn mã tặc Huyết Đao trại kia thất bại hoàn toàn là bởi vì Huyết Đao trại quỷ kế đa đoan, trốn sâu vào bên trong hắc phong lĩnh, tung tích khó dò.
Nhưng ở phụ cận tỉnh thành này là một mảnh bình nguyên, cho dù có chút sơn lâm khe núi thì cũng không thể nào để cho một đám mã tặc trốn tới mức không thể nào tìm ra được.
Ngược lại Uy Hổ Mã Tặc Đoàn hoành hành mấy tháng ở nơi này, tiễu trừ mấy lần đều không thành công, vậy thì khiến cho người ta có điều suy nghĩ rồi.
Bởi vậy cho nên lúc tên đại hán này nói mình là người của Ngụy gia tỉnh đốc thì lại khiến cho Diệp Huyền có loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
- Đường đường là tỉnh đốc, cư nhiên để cho thủ hạ trong phủ tới lãnh địa mà mình cai quản cướp bóc, đúng là coi trời bằng vung.
Ánh mắt Diệp Huyền chợt lạnh:
- Nói như vậy, những người còn lại của các ngươi bây giờ đều đang ở Uy Hổ Sơn sao?
- Hừ, hôm nay là ngày chúng ta đi thu tiền bảo kê, tất cả huynh đệ đều ở gần đây, nếu như thấy ta không về thì sẽ nhanh chóng đuổi tới đây, cho nên ta khuyên các ngươi, ngoan ngoãn thả ta ra đi, xem thực lực của các ngươi không tệ, tới lúc đó ta sẽ tiến cử các ngươi cho thủ lĩnh, nói không chừng còn có thể phong cho các ngươi nhất quan bán chức để làm.
Tên đại hán kia bị sự quyết đoán giết chóc của mấy người Diệp Huyền dọa sợ, vì vậy huyễn hoặc nên một ổ bánh lớn cho mọi người, nhưng trong lòng thì cười lạnh: Hừ, đợi thủ lĩnh tới đây thì tất cả các ngươi đều phải chết.
- Chết tới nơi rồi còn mạnh miệng.
Âu Dương Tiêu Sơn hừ lạnh một cái:
- Huyền thiếu, bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ? Đám mã tặc này đang ở gần đây, chi bằng chúng ta tới đó tiêu diệt hết bọn chúng đi.
- Không cần phiền toái như vậy.
Diệp Huyền cầm lấy đạn tín hiệu trong tay trên mã tặc lúc nãy, đột nhiên kéo một cái.
Chỉ nghe vèo một cái, một đạo lưu quang màu đen bay vút lên không trung, sau đó đột nhiên nổ tung trên bầu trời.
Đạo lưu quang này chia ra làm tám phần, bay ra bốn phương tám hướng, cho dù là ngoài trăm dặm cũng có thể nhìn thấy rõ dấu vết do tám đạo lưu quang màu đen này kéo dài mà thành.
- Đạn tín hiệu này tuyệt đối không phải mã tặc bình thường có thể lấy ra được.
Âu Dương Tiêu Sơn trầm giọng nói, loại đạn tín hiệu này có một tên gọi là bát diện lai viên, không thua kém đạn tín hiệu trong quân là mấy, không phải người bình thường có thể lấy ra được.
Ánh mắt của Diệp Huyền cũng trở nên lạnh lẽo, xem ra lời tên đại hán này nói mười phần là thật rồi.
Tên đại hán kia vừa mừng vừa sợ, sợ chính là mấy người Diệp Huyền cư nhiên phóng đạn tín hiệu ra, mừng chính là một khi đạn tín hiệu bắn ra thì tất cả mã tặc xung quanh nhìn thấy đều sẽ chạy tới, tới lúc đó mình có thể được cứu rồi.
Quả nhiên, đạn tín hiệu phóng ra không bao lâu thì đằng xa liền truyền tới từng hồi tiếng vó ngựa dồn dập đinh tai nhức óc.
Từng đội mã tặc vội vàng chạy tới Mặc Lâm Thôn, sau nửa canh giờ, gần như có hơn ba trăm tên ùa về bên ngoài Mặc Lâm Thôn, cả đám đằng đằng sát khí.
Thôn trưởng và các thôn dân của Mặc Lâm Thôn nhìn thấy một màn như vậy thì gần như lục tục trợn mắt té xỉu, trong lòng mặc niệm: Xong đời rồi, xong đời rồi.
Trước mắt bao người, một đội mã tặc có khí thế rõ ràng khác hẳn những tên mã tặc khác rốt cuộc cũng chạy tới nơi, đám mã tặc đang tụ tập ở gần đó đều nhường ra một lối đi, tên dẫn đầu mặc khôi giáp màu bạc, ánh mắt bén nhọn đi tới trước mặt mấy người Diệp Huyền, trong mắt tản ra quang mang khiến lòng người kinh sợ.
- Đại nhân, cứu ta, cứu ta đi!
Tên đại hán kia nhìn thấy nam tử ngân giáp kia đi tới thì lớn tiếng kêu lên.
- Tới lúc này rồi còn không chịu nói thật, lần sau sẽ không đơn giản là chặt tay thôi đâu, nếu còn tiếp tục nói xạo thì thứ rơi xuống sẽ là đầu của ngươi.
Diệp Huyền nắm được huyền thức ba động của đối phương, rõ ràng là đang nói dối.
- Ta nói…
Tên đại hán kia sắp khóc ra tới nơi, trên mặt đầy vẻ thống khổ, trán ướt đẫm mồ hôi:
- Chúng ta thật ra là người của Ngụy gia ở Thiên Đô Thành.
Ngụy gia Thiên Đô Thành?
Đám người Diệp Huyền liếc mắt nhìn nhau, nói thật, bọn họ cũng không biết rõ về những gia tộc ở Thiên Đô Thành.
- Biết sợ rồi sao, còn không mau thả ta ra.
Tên đại hán kia giống như cho rằng mấy người Diệp Huyền bị gã dọa sợ, cho nên liền khôi phục vẻ kiêu ngạo kia.
- Sợ cái đầu ngươi, Thiên Đô Thành có gia tộc họ Ngụy này sao? Ta mới nghe thấy lần đầu đấy!
Trần Tinh trợn mắt nhìn, sau đó chuyển mắt nhìn về phía dân chúng Mặc Lâm thôn:
- Các ngươi có biết Ngụy gia của Thiên Đô Thành không?
Lão đầu thôn trưởng lắc đầu nói:
- Thiên Đô Thành căn bản không có gia tộc nào họ Ngụy cả, bởi vì đương kim tỉnh đốc hiện nay của Thiên Húc Hành tỉnh tên là Ngụy Hồng, không có gia tộc nào dám tự xưng là Ngụy gia trước mặt tỉnh đốc đại nhân hết.
- Ngươi dám gạt chúng ta, xem ra ngươi không cần cái mạng của mình nữa rồi.
- Ta không có.
Tên đại hán kia đột nhiên cười lạnh:
- Ngụy gia mà ta nói chính là Ngụy gia của tỉnh đốc Ngụy Hoành đại nhân, ngươi dám đả thương người của chúng ta, tỉnh đốc đại nhân nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các ngươi đâu, bây giờ mau quỳ xuống tha thứ vẫn còn kịp đó.
- Ha ha, nói đùa gì vậy, ý của ngươi là nói các ngươi là người của tỉnh đốc Ngụy Hoành? Vậy sao lại đi làm cướp chứ?
Trần Tinh cười ha hả, vẻ mặt không tin.
Không chỉ gã, những người còn lại ở đây đều lộ ra vẻ trào phúng.
Đầu óc của đám mã tặc này đúng là ngập nước hết rồi, cư nhiên dám nói mấy lời như vậy, đường đường là tỉnh đốc, thủ hạ của người nắm quyền của Thiên Húc Hành tỉnh cư nhiên lại làm cướp ở thôn trấn xung quanh, nói ra quỳ mới tin được.
Diệp Huyền và Âu Dương Tiêu Sơn lại đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt trở nên ngưng trọng, hai người đều đã nhìn ra, tên đại hán này không giống đang nói bậy.
- Huyền thiếu, tuy rằng thực lực của đám người kia bình thường, nhưng hình như cũng trải qua huấn luyện, không hề giống mã tặc đoàn bình thường.
Âu Dương Tiêu Sơn thấp giọng nói.
Diệp Huyền gật đầu, ánh mắt lạnh lùng, hắn cũng đã sớm lấy làm lạ.
Có mã tặc đoàn cũng không phải chuyện kỳ lạ gì, Vệ Thành không tiêu diệt được cũng không lạ luôn, dù sao thì đoàn mã tặc Huyết Đao trại ở Lam Nguyệt thành lúc trước, thành chủ Lãnh Thiên tiến hành tiễu trừ mấy lần cũng không thành công đấy thôi.
Chỉ là sở dĩ tiễu trừ đoàn mã tặc Huyết Đao trại kia thất bại hoàn toàn là bởi vì Huyết Đao trại quỷ kế đa đoan, trốn sâu vào bên trong hắc phong lĩnh, tung tích khó dò.
Nhưng ở phụ cận tỉnh thành này là một mảnh bình nguyên, cho dù có chút sơn lâm khe núi thì cũng không thể nào để cho một đám mã tặc trốn tới mức không thể nào tìm ra được.
Ngược lại Uy Hổ Mã Tặc Đoàn hoành hành mấy tháng ở nơi này, tiễu trừ mấy lần đều không thành công, vậy thì khiến cho người ta có điều suy nghĩ rồi.
Bởi vậy cho nên lúc tên đại hán này nói mình là người của Ngụy gia tỉnh đốc thì lại khiến cho Diệp Huyền có loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
- Đường đường là tỉnh đốc, cư nhiên để cho thủ hạ trong phủ tới lãnh địa mà mình cai quản cướp bóc, đúng là coi trời bằng vung.
Ánh mắt Diệp Huyền chợt lạnh:
- Nói như vậy, những người còn lại của các ngươi bây giờ đều đang ở Uy Hổ Sơn sao?
- Hừ, hôm nay là ngày chúng ta đi thu tiền bảo kê, tất cả huynh đệ đều ở gần đây, nếu như thấy ta không về thì sẽ nhanh chóng đuổi tới đây, cho nên ta khuyên các ngươi, ngoan ngoãn thả ta ra đi, xem thực lực của các ngươi không tệ, tới lúc đó ta sẽ tiến cử các ngươi cho thủ lĩnh, nói không chừng còn có thể phong cho các ngươi nhất quan bán chức để làm.
Tên đại hán kia bị sự quyết đoán giết chóc của mấy người Diệp Huyền dọa sợ, vì vậy huyễn hoặc nên một ổ bánh lớn cho mọi người, nhưng trong lòng thì cười lạnh: Hừ, đợi thủ lĩnh tới đây thì tất cả các ngươi đều phải chết.
- Chết tới nơi rồi còn mạnh miệng.
Âu Dương Tiêu Sơn hừ lạnh một cái:
- Huyền thiếu, bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ? Đám mã tặc này đang ở gần đây, chi bằng chúng ta tới đó tiêu diệt hết bọn chúng đi.
- Không cần phiền toái như vậy.
Diệp Huyền cầm lấy đạn tín hiệu trong tay trên mã tặc lúc nãy, đột nhiên kéo một cái.
Chỉ nghe vèo một cái, một đạo lưu quang màu đen bay vút lên không trung, sau đó đột nhiên nổ tung trên bầu trời.
Đạo lưu quang này chia ra làm tám phần, bay ra bốn phương tám hướng, cho dù là ngoài trăm dặm cũng có thể nhìn thấy rõ dấu vết do tám đạo lưu quang màu đen này kéo dài mà thành.
- Đạn tín hiệu này tuyệt đối không phải mã tặc bình thường có thể lấy ra được.
Âu Dương Tiêu Sơn trầm giọng nói, loại đạn tín hiệu này có một tên gọi là bát diện lai viên, không thua kém đạn tín hiệu trong quân là mấy, không phải người bình thường có thể lấy ra được.
Ánh mắt của Diệp Huyền cũng trở nên lạnh lẽo, xem ra lời tên đại hán này nói mười phần là thật rồi.
Tên đại hán kia vừa mừng vừa sợ, sợ chính là mấy người Diệp Huyền cư nhiên phóng đạn tín hiệu ra, mừng chính là một khi đạn tín hiệu bắn ra thì tất cả mã tặc xung quanh nhìn thấy đều sẽ chạy tới, tới lúc đó mình có thể được cứu rồi.
Quả nhiên, đạn tín hiệu phóng ra không bao lâu thì đằng xa liền truyền tới từng hồi tiếng vó ngựa dồn dập đinh tai nhức óc.
Từng đội mã tặc vội vàng chạy tới Mặc Lâm Thôn, sau nửa canh giờ, gần như có hơn ba trăm tên ùa về bên ngoài Mặc Lâm Thôn, cả đám đằng đằng sát khí.
Thôn trưởng và các thôn dân của Mặc Lâm Thôn nhìn thấy một màn như vậy thì gần như lục tục trợn mắt té xỉu, trong lòng mặc niệm: Xong đời rồi, xong đời rồi.
Trước mắt bao người, một đội mã tặc có khí thế rõ ràng khác hẳn những tên mã tặc khác rốt cuộc cũng chạy tới nơi, đám mã tặc đang tụ tập ở gần đó đều nhường ra một lối đi, tên dẫn đầu mặc khôi giáp màu bạc, ánh mắt bén nhọn đi tới trước mặt mấy người Diệp Huyền, trong mắt tản ra quang mang khiến lòng người kinh sợ.
- Đại nhân, cứu ta, cứu ta đi!
Tên đại hán kia nhìn thấy nam tử ngân giáp kia đi tới thì lớn tiếng kêu lên.