Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn tình cảnh này, vẻ mặt mỗi người đều giật giật.
Ở trước mặt tông chủ Huyền Cơ Tông, đối xử với phó tông chủ Huyền Cơ Tông giống như là gia súc, chuyện như vậy mà cũng có thể làm được, mọi người không thể không khâm phục Diệp Huyền gan lớn. Chuyện này quả thật là không muốn sống a.
- Tiểu tử, ngươi quá đáng.
Đường Chiêu lạnh giọng hét lớn một tiếng, tay vừa nhấc lên, một luồng huyền lực vô hình lan tràn ra, bắt lấy hai người La Mẫn và La Tường.
- A!
Sắc mặt hai người đỏ lên, vẻ mặt vô cùng thống khổ, giống như là bị một bàn tay vô hình bóp lấy cái cổ, không ngừng giãy dụa.
Ánh mắt Diệp Huyền phát lạnh, lạnh nhạt nói:
- Không phải ngươi muốn trao đổi con tin sao? Ngươi đang chuẩn bị làm gì vậy?
Đường Chiêu lạnh lùng nói:
- Đúng là trao đổi con tin, thế nhưng hành động của các ngươi đối với phó tông chủ Huyền Cơ Tông ta đã khiến cho bản tông quyết định cho bọn họ một bài học.
Dứt lời, đột nhiên Đường Chiêu bấm tay một cái.
Sưu sưu!
Trên ngực La Mẫn đột nhiên tuôn ra một chùm máu tươi, một đạo Huyền Nguyên vô hình xuyên thấu qua ngực hắn, lộ ra một cái lỗ cỡ ngón tay, khiến cho hắn kịch liệt kêu to, toàn thân co giật kịch liệt.
- Diệp thiếu, đừng động vào ta, rời khỏi nơi này a, toàn là súc sinh.
Hắn đem hết toàn lực rống lớn vài chữ, sắc mặt đỏ lên, thống khổ giãy dụa.
- Đáng chết a.
Trong lòng Diệp Huyền vô cùng phẫn nộ, giống như có một đám lửa đang thiêu đốt, ánh mắt của hắn âm trầm tới mức đáng sợ.
Keng!
Ở dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, hắn đột nhiên rút Độc Tài Chi Kiếm sau lưng ra, không nói hai lời, một đạo kiếm ảnh sáng như tuyết đột nhiên đánh xuống.
Xì xì!
Tiên huyết bắn tung toé, ở dưới ánh mắt ngơ ngác của mọi người, Độc Tài Chi Kiếm của Diệp Huyền đột nhiên hạ xuống, trực tiếp xẹt qua cổ của Tà Sát. Tà Sát kia hiển nhiên không ngờ rằng mình sẽ có kết cục này, hai mắt sợ hãi trợn to lên. Cái đầu đột nhiên bay ra ngoài, máu tươi bên trong cái cổ nhất thời phun ra, cao tới mấy mét.
- Ngươi dám làm tổn thương một người dưới trướng ta thì ta sẽ giết một người của ngươi.
Thanh âm của Diệp Huyền rất là lạnh lùng...
Ùng ục ùng ục!
Một cái đầu lăn xuống bên dưới, con ngươi Tà Sát trợn trừng tròn xoe, chết không nhắm mắt.
Dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra, mắt thấy chính mình sắp được cứu vớt lại bị chết ở nơi này.
Mà người càng khiếp sợ hơn chính là tất cả mọi người ở chỗ này.
- Tà Sát.
Bên Huyền Cơ Tông, vô số cường giả đều phẫn nộ gào thét.
- Tông chủ, giết, giết hai người bọn họ.
Bọn họ quay về phía La Mẫn và La Tường phẫn nộ rống to.
Ánh mắt Đường Chiêu lạnh lẽo âm trầm, nhìn chòng chọc vào Diệp Huyền.
- Ngươi có thể giết chết bọn họ, thế nhưng, Đoạn Thiên Lang và Lãnh Vô Tẫn cũng sẽ phải chết.
Diệp Huyền dữ tợn nói.
- Ngươi cho rằng ta không dám sao?
Ánh mắt Đường Chiêu lạnh lùng, lạnh lẽo nói, trên trán nổi lên gân xanh.
Diệp Huyền lắc đầu một cái, cười xì một tiếng:
- Ngươi dám, ta biết ngươi dám, thế nhưng, cũng không đáng, không phải sao?
Trong lòng Đường Chiêu giật mình, thiếu niên nhìn qua không tới hai mươi tuổi này lại có thủ đoạn tàn nhẫn tới mức làm lòng người phát lạnh a.
Quả thực hắn có thể giết chết đám người La Mẫn, thế nhưng cũng không đáng, dùng hai người bọn họ để đổi lấy tính mạng của đám người phó tông chủ Đoạn Thiên Lang Huyền Cơ Tông, căn bản là không đáng.
Chỉ là, nếu là hắn dừng tay như vậy sẽ tương đương với tông chủ Huyền Cơ Tông như hắn phải khuất phục trên tay một người thiếu niên như Diệp Huyền. Chuyện này, vì mặt mũi, hắn cũng không xuống được.
Nghĩ tới đây, trong con mắt của hắn đột nhiên xuất hiện một tia hàn mang.
- Dừng tay, tất cả dừng tay.
Lúc này cường giả của mấy thế lực lớn khác cũng không nhìn được nữa, mắt thấy sát cơ trên người Đường Chiêu càng ngày càng đậm, cả đám nhất thời nhúng tay vào.
Rầm rầm rầm.
Từng đạo từng đạo uy thế khủng bố bao phủ tất cả mọi người ở đây.
- Hai vị, đừng quên mục đích hôm nay của các ngươi.
Các thế lực lớn như bọn họ đồng thời mời Huyền Cơ Tông và Lam Quang Học Viện tới đây không phải là để hai Tông đánh đánh giết giết. Mà là vì để cho hai Tông từ bỏ hiềm khích lúc trước. Thế nhưng dựa theo tư thế này, không chờ hai Tông trao đổi người xong thì sợ rằng song phương cũng đã huyết chiến rồi.
Sát cơ trong mắt Đường Chiêu hơi thu lại, lạnh nhạt nói:
- Bản tông chưa quên mục đích lần này, thế nhưng mấy vị từ Lam Quang Học Viện dường như cũng không muốn a.
Nghiêm Tung phó tông chủ Cửu Dương Tông liếc nhìn Diệp Huyền, lại quay về Cát Phác Tử lạnh lùng nói:
- Cát huynh, đệ tử Lam Quang Học Viện các ngươi cũng quá lòng dạ độc ác a? Lẽ nào Phó viện trưởng như ngươi không biết quản đệ tử hay sao?
Cát Phác Tử híp mắt một phen, giễu cợt nói:
- Nghiêm Tung, người lòng dạ độc ác chính là đệ tử bên chúng ta sao? Tại sao ta thấy là Đường Chiêu động thủ trước a? Hay là nói, ở trong mắt Nghiêm Tung ngươi, Đường Chiêu động thủ là chính đang. Mà đệ tử Lam Quang Học Viện ta động thủ sẽ không được?
- Ngươi...
Nghiêm Tung tức giận đến mức run rẩy, cả giận nói:
- Cát Phác Tử, ta làm vậy là vì tốt cho Lam Quang Học Viện các ngươi.
Cát Phác Tử lạnh nhạt nói:
- Vậy thì đa tạ Nghiêm huynh quan tâm rồi.
Ngữ khí của hắn bình thản, hiển nhiên căn bản là không đem Nghiêm Tung để ở trong lòng.
Diệp Huyền đẩy Đoạn Thiên Lang và Lãnh Vô Tẫn về phía trước, lạnh lùng nói:
- Không biết Đường Chiêu tông chủ có còn muốn trao đổi con tin hay không? Nếu như không muốn trao đổi, kính xin nói sớm một chút, để cho ta biết hai người này có còn tác dụng hay không a.
Trên Độc Tài Chi Kiếm màu đen trong tay hắn có từng giọt máu tươi nhỏ xuống. Tiên huyết đỏ tươi rơi vào trước người Đoạn Thiên Lang và Lãnh Vô Tẫn, khiến cho hai người cảm thấy lạnh lẽo vô bì.
Giọng nói và thần thái kia của Diệp Huyền đã nói rõ ràng, hiển nhiên chỉ cần Đường Chiêu nói một chữ - Không. Như vậy trọng kiếm màu đen trong tay hắn sẽ hạ xuống trong nháy mắt, lấy đi cái mạng chó của Đoạn Thiên Lang và Lãnh Vô Tẫn.
- Tông chủ, cứu ta.
Lãnh Vô Tẫn nhìn Đường Chiêu, cầu xin, thanh âm của hắn khàn khan, khiến cho trong lòng mấy người Huyền Cơ Tông đều sinh ra cảm giác bi thương. Cả đám liên tục nhìn về phía tông chủ Đường Chiêu của bọn họ.
Mà lúc này Đoạn Thiên Lang cũng ngậm miệng lại, tuy rằng hắn cũng chưa nói cái gì, thế nhưng ánh mắt kia cũng đã tỏ rõ tất cả.
Ở trước mặt tông chủ Huyền Cơ Tông, đối xử với phó tông chủ Huyền Cơ Tông giống như là gia súc, chuyện như vậy mà cũng có thể làm được, mọi người không thể không khâm phục Diệp Huyền gan lớn. Chuyện này quả thật là không muốn sống a.
- Tiểu tử, ngươi quá đáng.
Đường Chiêu lạnh giọng hét lớn một tiếng, tay vừa nhấc lên, một luồng huyền lực vô hình lan tràn ra, bắt lấy hai người La Mẫn và La Tường.
- A!
Sắc mặt hai người đỏ lên, vẻ mặt vô cùng thống khổ, giống như là bị một bàn tay vô hình bóp lấy cái cổ, không ngừng giãy dụa.
Ánh mắt Diệp Huyền phát lạnh, lạnh nhạt nói:
- Không phải ngươi muốn trao đổi con tin sao? Ngươi đang chuẩn bị làm gì vậy?
Đường Chiêu lạnh lùng nói:
- Đúng là trao đổi con tin, thế nhưng hành động của các ngươi đối với phó tông chủ Huyền Cơ Tông ta đã khiến cho bản tông quyết định cho bọn họ một bài học.
Dứt lời, đột nhiên Đường Chiêu bấm tay một cái.
Sưu sưu!
Trên ngực La Mẫn đột nhiên tuôn ra một chùm máu tươi, một đạo Huyền Nguyên vô hình xuyên thấu qua ngực hắn, lộ ra một cái lỗ cỡ ngón tay, khiến cho hắn kịch liệt kêu to, toàn thân co giật kịch liệt.
- Diệp thiếu, đừng động vào ta, rời khỏi nơi này a, toàn là súc sinh.
Hắn đem hết toàn lực rống lớn vài chữ, sắc mặt đỏ lên, thống khổ giãy dụa.
- Đáng chết a.
Trong lòng Diệp Huyền vô cùng phẫn nộ, giống như có một đám lửa đang thiêu đốt, ánh mắt của hắn âm trầm tới mức đáng sợ.
Keng!
Ở dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, hắn đột nhiên rút Độc Tài Chi Kiếm sau lưng ra, không nói hai lời, một đạo kiếm ảnh sáng như tuyết đột nhiên đánh xuống.
Xì xì!
Tiên huyết bắn tung toé, ở dưới ánh mắt ngơ ngác của mọi người, Độc Tài Chi Kiếm của Diệp Huyền đột nhiên hạ xuống, trực tiếp xẹt qua cổ của Tà Sát. Tà Sát kia hiển nhiên không ngờ rằng mình sẽ có kết cục này, hai mắt sợ hãi trợn to lên. Cái đầu đột nhiên bay ra ngoài, máu tươi bên trong cái cổ nhất thời phun ra, cao tới mấy mét.
- Ngươi dám làm tổn thương một người dưới trướng ta thì ta sẽ giết một người của ngươi.
Thanh âm của Diệp Huyền rất là lạnh lùng...
Ùng ục ùng ục!
Một cái đầu lăn xuống bên dưới, con ngươi Tà Sát trợn trừng tròn xoe, chết không nhắm mắt.
Dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra, mắt thấy chính mình sắp được cứu vớt lại bị chết ở nơi này.
Mà người càng khiếp sợ hơn chính là tất cả mọi người ở chỗ này.
- Tà Sát.
Bên Huyền Cơ Tông, vô số cường giả đều phẫn nộ gào thét.
- Tông chủ, giết, giết hai người bọn họ.
Bọn họ quay về phía La Mẫn và La Tường phẫn nộ rống to.
Ánh mắt Đường Chiêu lạnh lẽo âm trầm, nhìn chòng chọc vào Diệp Huyền.
- Ngươi có thể giết chết bọn họ, thế nhưng, Đoạn Thiên Lang và Lãnh Vô Tẫn cũng sẽ phải chết.
Diệp Huyền dữ tợn nói.
- Ngươi cho rằng ta không dám sao?
Ánh mắt Đường Chiêu lạnh lùng, lạnh lẽo nói, trên trán nổi lên gân xanh.
Diệp Huyền lắc đầu một cái, cười xì một tiếng:
- Ngươi dám, ta biết ngươi dám, thế nhưng, cũng không đáng, không phải sao?
Trong lòng Đường Chiêu giật mình, thiếu niên nhìn qua không tới hai mươi tuổi này lại có thủ đoạn tàn nhẫn tới mức làm lòng người phát lạnh a.
Quả thực hắn có thể giết chết đám người La Mẫn, thế nhưng cũng không đáng, dùng hai người bọn họ để đổi lấy tính mạng của đám người phó tông chủ Đoạn Thiên Lang Huyền Cơ Tông, căn bản là không đáng.
Chỉ là, nếu là hắn dừng tay như vậy sẽ tương đương với tông chủ Huyền Cơ Tông như hắn phải khuất phục trên tay một người thiếu niên như Diệp Huyền. Chuyện này, vì mặt mũi, hắn cũng không xuống được.
Nghĩ tới đây, trong con mắt của hắn đột nhiên xuất hiện một tia hàn mang.
- Dừng tay, tất cả dừng tay.
Lúc này cường giả của mấy thế lực lớn khác cũng không nhìn được nữa, mắt thấy sát cơ trên người Đường Chiêu càng ngày càng đậm, cả đám nhất thời nhúng tay vào.
Rầm rầm rầm.
Từng đạo từng đạo uy thế khủng bố bao phủ tất cả mọi người ở đây.
- Hai vị, đừng quên mục đích hôm nay của các ngươi.
Các thế lực lớn như bọn họ đồng thời mời Huyền Cơ Tông và Lam Quang Học Viện tới đây không phải là để hai Tông đánh đánh giết giết. Mà là vì để cho hai Tông từ bỏ hiềm khích lúc trước. Thế nhưng dựa theo tư thế này, không chờ hai Tông trao đổi người xong thì sợ rằng song phương cũng đã huyết chiến rồi.
Sát cơ trong mắt Đường Chiêu hơi thu lại, lạnh nhạt nói:
- Bản tông chưa quên mục đích lần này, thế nhưng mấy vị từ Lam Quang Học Viện dường như cũng không muốn a.
Nghiêm Tung phó tông chủ Cửu Dương Tông liếc nhìn Diệp Huyền, lại quay về Cát Phác Tử lạnh lùng nói:
- Cát huynh, đệ tử Lam Quang Học Viện các ngươi cũng quá lòng dạ độc ác a? Lẽ nào Phó viện trưởng như ngươi không biết quản đệ tử hay sao?
Cát Phác Tử híp mắt một phen, giễu cợt nói:
- Nghiêm Tung, người lòng dạ độc ác chính là đệ tử bên chúng ta sao? Tại sao ta thấy là Đường Chiêu động thủ trước a? Hay là nói, ở trong mắt Nghiêm Tung ngươi, Đường Chiêu động thủ là chính đang. Mà đệ tử Lam Quang Học Viện ta động thủ sẽ không được?
- Ngươi...
Nghiêm Tung tức giận đến mức run rẩy, cả giận nói:
- Cát Phác Tử, ta làm vậy là vì tốt cho Lam Quang Học Viện các ngươi.
Cát Phác Tử lạnh nhạt nói:
- Vậy thì đa tạ Nghiêm huynh quan tâm rồi.
Ngữ khí của hắn bình thản, hiển nhiên căn bản là không đem Nghiêm Tung để ở trong lòng.
Diệp Huyền đẩy Đoạn Thiên Lang và Lãnh Vô Tẫn về phía trước, lạnh lùng nói:
- Không biết Đường Chiêu tông chủ có còn muốn trao đổi con tin hay không? Nếu như không muốn trao đổi, kính xin nói sớm một chút, để cho ta biết hai người này có còn tác dụng hay không a.
Trên Độc Tài Chi Kiếm màu đen trong tay hắn có từng giọt máu tươi nhỏ xuống. Tiên huyết đỏ tươi rơi vào trước người Đoạn Thiên Lang và Lãnh Vô Tẫn, khiến cho hai người cảm thấy lạnh lẽo vô bì.
Giọng nói và thần thái kia của Diệp Huyền đã nói rõ ràng, hiển nhiên chỉ cần Đường Chiêu nói một chữ - Không. Như vậy trọng kiếm màu đen trong tay hắn sẽ hạ xuống trong nháy mắt, lấy đi cái mạng chó của Đoạn Thiên Lang và Lãnh Vô Tẫn.
- Tông chủ, cứu ta.
Lãnh Vô Tẫn nhìn Đường Chiêu, cầu xin, thanh âm của hắn khàn khan, khiến cho trong lòng mấy người Huyền Cơ Tông đều sinh ra cảm giác bi thương. Cả đám liên tục nhìn về phía tông chủ Đường Chiêu của bọn họ.
Mà lúc này Đoạn Thiên Lang cũng ngậm miệng lại, tuy rằng hắn cũng chưa nói cái gì, thế nhưng ánh mắt kia cũng đã tỏ rõ tất cả.