Mục lục
Huyền Thiên Hồn Tôn - Diệp Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đi!

Trong lòng hắn hoảng sợ, không lo được tới thương thế trên người mà nhanh chóng điên cuồng lao đi ra bên ngoài Bình Không Châu.

Ngay sau khi phát hiện ra thân phận Huyền thú Yêu Vương của Diệp Huyền và võ hồn bị thương thì Lữ Phong đã triệt để mất đi dũng khí giao chiến với Diệp Huyền, suy nghĩ duy nhất trong lòng của hắn hiện tại chính là chạy ra khỏi nơi này.

Trong quá trình bay ra, hắn càng nghĩ càng khẳng định, nếu như Huyền Diệp kia không phải là do huyền thú Yêu Vương biến thành thì sao có thể dùng thực lực ngũ cấp tam trọng để chiến đấu với hắn đến tình cảnh như thế được cơ chứ?

Đây tuyệt đối là một bí mật kinh thiên!

Sưu sưu sưu!

Trong khu vực mà Bình Không Châu bao phủ, Lữ Phong điên cuồng bay lượn.

Sau khi biết thân phận của Diệp Huyền là huyền thú Yêu Vương, trong lòng Lữ Phong run sợ, hơn nữa lại thêm chuyện Tà Nhãn võ hồn của hắn lại bị Diệp Huyền nuốt chửng, loại cảm giác hoảng sợ mãnh liệt kia khiến cho hắn cũng không nhấc lên được dũng khí chiến đấu với Diệp Huyền nữa.

Cơn đau đớn kịch liệt trong đầu lúc nào cũng đang nhắc nhở hắn, khiến cho hắn không thể chờ đợi được mà muốn rời khỏi nơi này.

- Muốn đi sao?

Diệp Huyền thấy thế cười xì một tiếng, làm sao hắn có thể để cho Lữ Phong thoát đi được cơ chứ? Trận pháp trước đó hắn bố trí lập tức bị hắn thúc dục.

Coong coong coong coong sưu.

Vô số đạo lưu quang mông lung xuất hiện, hóa thành cầu vồng bảy màu đầy trời, đột nhiên bao phủ Lữ Phong vào bên trong.

- Cái gì?

Trên mặt Lữ Phong hiện lên vẻ khiếp sợ:

- Tại sao nơi này lại có thể có nhiều trận pháp như vậy chứ?

Núi rừng trước mắt hắn nhanh chóng trở nên mơ hồ, lại biến ảo thành một mảnh biển rộng mênh mông.

- Ảo trận?

Lữ Phong tối sầm mặt lại, hiện tại thứ hắn sợ nhất chính là ảo trận.

- Phá cho ta.

Xiềng xích màu đen ở trong tay hắn bị múa thành một đầu Giao Long màu đen, khuấy về bốn phương tám hướng.

Dưới sương mù màu đen nồng đậm bao phủ, cảnh tượng trước mắt như ẩn như hiện, khi thì núi rừng hiện lên, khi thì sóng biển ngập trời.

- Phá phá phá phá phá!

Trong lúc sóng biển dâng trào, một bóng người điên cuồng tiến về phía trước, mà ở bên ngoài, trận kỳ mà Diệp Huyền bố trí xuống cũng không ngừng vỡ ra.

- Ngươi cho rằng bằng vào trận pháp này là có thể đánh giết được ta hay sao? Quả thực quá nực cười.

Lữ Phong dữ tợn hét lớn.

- Đây chỉ là tầng trận pháp thứ nhất của ta mà thôi.

Diệp Huyền cười xì một tiếng, hắn biết rõ, bố trí của hắn chỉ là trận pháp lục phẩm, nhốt lại Võ Tônlụcgiai bình thường dễ như ăn cháo. Thế nhưng đối với bảo vật cấp bảy mà Lữ Phong nắm giữ mà nói, chưa chắc đã có công hiệu lớn được bao nhiêu.

Có điều, mục đích của hắn cũng không phải là lợi dụng trận pháp để đánh chết Lữ Phong, trận pháp chỉ là công cụ mà hắn muốn mượn mà thôi.

Dưới trận pháp mông lung bao phủ, thân thể của Lữ Phong rõ ràng đã trở nên chậm lại rất nhiều.

Rầm rầm rầm!

Mà lúc này Diệp Huyền lại khống chế Trấn Nguyên Thạch không ngừng oanh kích xuống bên dưới.

Ngoại trừ Trấn Nguyên Thạch oanh kích, sát trận lục phẩm mà Diệp Huyền bố trí cũng đang không ngừng bắn ra từng đạo từng đạo công kích.

Sưu sưu!

Dưới công kích liên tiếp, khóe miệng của Lữ Phong có máu tươi tràn ra, cả người bị chấn động đến mức không ngừng lùi lại.

- Ha ha ha, chỉ bằng vào ngươi cũng muốn giết chết ta?

Tuy rằng trong lòng Lữ Phong sợ hãi, thế nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ xem thường, đồng thời cả người không ngừng giãy dụa. Dưới công kích điên cuồng của hắn, trận pháp mà Diệp Huyền bố trí nhanh chóng tan rã ra.

- Đáng chết, sức phòng ngự của Ma Thiên Giáp này quá mạnh mẽ, nếu như ta là Võ Tônlụcgiai, như vậy Lữ Phong kia há có thể kiên trì đến hiện tại a.

Sắc mặt Diệp Huyền rất là khó coi, sau khi hồn lực đột phá tới lục phẩm, hắn có thể cảm giác được rõ ràng Trấn Nguyên Thạch Huyền mà hắn thúc dục không đủ lực.

Ở bên trong cảm nhận của hắn, Trấn Nguyên Thạch giống như một dụng cụ tinh vi, thế nhưng hắn chỉ có thể phát huy ra được công hiệu trụ cột nhất.

Càng then chốt là, Ma Thiên Giáp trên người Lữ Phong chính là khải giáp phòng ngự cấp bảy, bởi vì Huyền lực của hắn không đủ cho nên mới dẫn đến uy lực của Trấn Nguyên Thạch không đủ, căn bản không có cách nào triệt để phá tan phòng ngự trên người Lữ Phong.

- Ha ha ha.

Thấy Diệp Huyền không ngừng tấn công, lại không có cách nào đánh tan phòng ngự của mình, lúc này trong lòng Lữ Phong không khỏi kích động.

- Huyền Diệp này không ngờ lại là huyền thú Yêu Vương biến thành, tin tức này nhất định ta phải truyền về trong tông.

Hắn ánh mắt lạnh lùng, đau đớn trong đầu cũng từ từ yếu bớt lên, trái tim cũng bắt đầu trở nên trấn định.

Xiềng xích màu đen vốn đang vung vẩy hỗn loạn, giờ khắc này cũng đã bắt đầu trở nên có thứ tự, trận pháp ở chu vi chung quanh dưới công kích của Lữ Phong không ngừng nổ vang, bị phá huỷ từng cái một.

Nhìn thấy tình cảnh này, trên mặt của hắn càng ngay càng vui mừng không thôi.

- Người thật sự cho rằng ta không giết được ngươi hay sao?

Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lùng, hắn vung tay lên, thu lại Trấn Nguyên Thạch.

- Cái gì? Hắn từ bỏ sao?

Ngay khi Lữ Phong cho rằng Diệp Huyền từ bỏ thì từ trong tay Diệp Huyền lại đột nhiên bắn ra từng đạo từng đạo hỏa diễm hư vô màu đỏ thẫm.

Những đạo hỏa diễm màu đỏ thẫm này giống như từng đạo từng đạo Hỏa Long, nhanh chóng bao vây hắn lại.

Muốn dùng hỏa diễm thiêu ta? Lữ Phong cười xì một tiếng. Thế nhưng hắn còn chưa kịp nói cái gì thì một luồng khí tức nóng rực đã đột nhiên xuyên qua Ma Thiên Giáp trên người hắn mà truyền tới.

- A!

Hỏa diễm mãnh liệt nhanh chóng thẩm thấu vào bên trong thân thể của Lữ Phong, thiêu đốt thân thể của hắn thành từng đạo từng đạo khói xanh.

Hắn nhất thời thống khổ kêu to, đồng thời hắn cũng sợ hãi phát hiện ra một việc. Không ngờ thân thể của hắn lại đang nhanh chóng hòa tan, mà lực phòng ngự mạnh mẽ của Ma Thiên Giáp không ngờ đối với ngọn lửa này lại không có bao nhiêu công hiệu.

- Đây rốt cuộc là hỏa diễm gì cơ chứ?

Trong lòng Lữ Phong sợ hãi vạn phần.

- Không ngờ Vô Tận Dung Hỏa đối với khải giáp này lại có công hiệu đặc thù a.

Mà Diệp Huyền lại vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ phát hiện ra. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, Ma Thiên Giáp của đối phương căn bản không thể chống đỡ được công kích từ Vô Tận Dung Hỏa của hắn. Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền lập tức phóng thích Vô Tận Dung Hỏa đến mức tận cùng.

Một đoàn hỏa diễm màu đỏ thẫm nhanh chóng bao bọc lại Lữ Phong.

- Không!

&

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK