Mục lục
Huyền Thiên Hồn Tôn - Diệp Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khô Trần trưởng lão càng thêm tức giận:

- Chưa nói tới chuyện Diệp Huyền tiểu hữu là luyện dược sư của hiệp hội luyện dược sư các ngươi, hắn còn là luyện hồn sư đăng kí của luyện hồn tháp chúng ta đây này, nhưng vậy thì đã sao? Lúc chấp sự thủ hạ của ta tới đó, đối phương căn bản không xem hồn sư tháp chúng ta ra gì, nói cái gì mà chuyện liên quan tới an nguy quốc gia, xử tử một tên luyện hồn sư, luyện dược sư đối với bọn họ mà nói không khác gì xử tử một con kiến, chậc chậc, uy phong tới vậy kia mà!

Toàn trường rung động, tất cả đều trợn mắt há mồm.

Lời hai vị đại sư vừa kể đúng là quá mức lớn mật.

Nếu như Diệp Huyền thật sự là luyện hồn sư và luyện dược sư đăng kí ở hồn sư tháp và hiệp hội luyện dược sư thì cho dù là thiết huyết vệ cũng không có tư cách tự ý bắt giam được.

Phải báo cáo với hai đại hiệp hội xong thì mới có tư cách xử trí.

- Cái gì? Còn có chuyện như vậy sao?

Triệu Kính ngồi không yên nữa, vẻ mặt càng thêm khó coi.

- Bệ hạ, chẳng lẽ ta lại đi lừa người hay sao.

Khô Trần trưởng lão nghẹn một bụng lửa giận.

- Hai vị đại sư, xin bình tĩnh chớ nóng giận, chuyện này trẫm nhất định sẽ cho các ngươi một cái công đạo, không biết hầu gia mà các ngươi nói rốt cuộc là ai?

Triệu Kính lạnh giọng nói, sắc mặt xanh mét.

- Hình như tên là Thiên Khải hầu và Trấn Quân hầu gì đó.

Khô Trần trưởng lão lắc đầu:

- Lão phu quanh năm bế quan, không biết Thiên Khải hầu và Trấn Quân hầu này là địa vị gì, bất quá nếu như có thể dễ dàng điều động trị an sở và thiết huyết vệ như vậy thì chắc là thân phận rất cao quý, là rường cột nước nhà, chắc là lão phu không thể sánh bằng.

Khóe miệng mọi người co giật.

Khô Trần này đúng là biết giả bộ thật đấy, ngươi thân là tam đẳng công của vương quốc, chỉ là một tên hầu gia mà muốn so với ngươi thì căn bản không là cọng lông gì hết được không.

Thiên Khải hầu và Trấn Quân hầu sao?

Nghe tên của hai vị hầu gia này xong, ánh mắt của Triệu Kính trở nên lạnh lẽo.

Vẻ mặt của bệ hạ khiến cho tất cả mọi người biết rõ, hai vị hầu gia này chắc là xui xẻo rồi.

Bất quá hai vị công tử của bọn họ hình như khá thân thiết với lục vương tử, chẳng lẽ chuyện này còn liên quan tới lục vương tử?

Mọi người bất giác liền nhìn về phía lục vương tử, chỉ thấy trong đám người, lục vương tử ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt sợ hãi, ánh mắt lập lóe, giống như đang nghĩ chuyện gì đó.

Thần sắc này của lục vương tử làm cho mọi người hiểu ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Xem ra chuyện này tuyệt đối không thoát khỏi liên quan tới lục vương tử.

Đúng lúc này ——

- Báo!

Đột nhiên, một thị tùng vội vàng tiến vào từ bên ngoài.

- Bệ hạ, công thần La Chiến của trận Tử Nha Quan đã trở lại vương thành, lúc này đang ở ngoài điện khẩn cấp xin cầu kiến bệ hạ, nói là có oan tình muốn báo.

Tất cả mọi người dều ngạc nhiên.

Hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì thế này? Đầu tiên là tiểu hữu của hai vị đại sư bị bắt, bây giờ tới vị anh hùng của vương quốc vừa mới trở lại vương thành cư nhiên trong đêm tiến tới vương cung, cũng nói rằng có oan tình muốn bẩm báo, vương quốc rốt cuộc là bị gì rồi?

Triệu Kính cũng cảm thấy nghi ngờ đầy bụng, vốn đang chuẩn bị tự mình đi xem xét vụ án của hai vị đại sư, nhưng vị anh hùng chiến đấu La Chiến này có việc cầu kiến, hắn cũng không thể không để ý đúng không?

- Để cho hắn tiến vào yết kiến.

Triệu Kính vội nói.

Chỉ thấy một vị tướng sĩ thân mặc khôi giáp khí thế bất phàm, phong trần mệt mỏi, bước nhanh vào trong đại điện, cũng không nhìn tới những vương công đại thần ở xung quanh, trực tiếp quỳ xuống, lớn tiếng nói:

- Thuộc hạ La Chiến, thiên tướng huyết chiến doanh của kim sư quân đoàn, trong đêm mạo muội cầu kiến bệ hạ, còn mong bệ hạ thứ tội.

- La tướng quân nói gì vậy, mau đứng lên đi, tình báo tiền phương lúc trước trẫm đã nhận được, La tướng quân xuyên phá mưu kế của địch quân Hỏa Ô Quốc, tiêu diệt mười vạn quân địch, giương cao uy danh của Lưu Vân Quốc ta, ít ngày nữa trẫm chắc chắn sẽ tổ chức yến hội, vì La tướng quân và các vị tướng sĩ tiền phương thỉnh công.

Đối với một vị anh hùng của vương quốc thế này, Triệu Kính cũng bãi tư thái rất thấp.

- Bệ hạ, thỉnh công thì không cần nữa, hôm nay thuộc hạ tới đây là có chuyện muốn cầu.

- La tướng quân cứ nói đi!

- Thuộc hạ có một ân nhân, tên là Diệp Huyền…

La Chiến vội vàng mở miệng.

- Lại là Diệp Huyền!

- Diệp Huyền này rốt cuộc là ai vậy?

- Sao mà liên tục mấy người đều tới vì chuyện của hắn vậy?

La Chiến còn chưa nói xong thì cả đại điện nháy mắt liền xôn xao, tất cả mọi người đều nhịn không được mà bàn tán cùng nhau, vẻ mặt nghi hoặc.

Tiếng nghị luận ồn ào giống như sóng gầm nháy mắt liền quanh quẩn trong đại sảnh.

Khô Trần đại sư phó hội trưởng hồn sư tháp.

Hoa La Huyên đại sư phó hội trưởng luyện dược sư cung đình.

La Chiến tướng quân thiên tướng kim sư quân đoàn, anh hùng chiến đấu của vương quốc.

Ba người này gần đây đều là nhân vật phong vân bậc nhất của vương quốc, là trụ cột của vương quốc, là hy vọng của tương lai.

Bất kỳ người nào chỉ dậm chân một cái cũng có thể khiến vương thành run lên.

Nhưng hôm nay ba người này cư nhiên đều cầu tình cho một người gọi là Diệp Huyền, trong lúc nhất thời, làm cho tất cả mọi người không thể nhịn được mà cảm thấy nghi hoặc không thôi.

Đông đông đông!

Đúng lúc này, bên ngoài hoàng cung đột nhiên truyền tới một trận tiếng trống vang dội, tiếng trống này, trước nhỏ sau lớn, trước chậm sau dồn dập, tới cuối cùng cư nhiên hóa thành một trận tiếng vang như sấm rền, vang khắp vương cung.

Tất cả mọi người đều cảm thấy đột nhiên hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài cung.

- Tiếng trống này phát ra từ chỗ nào vậy?

- Chẳng lẽ là tiếng trống quân đại quân kim sư quân đoàn trở về?

- Nói đùa gì chứ, kim sư quân đoàn phụng mệnh đóng quân ở biên cảnh, không có mệnh lệnh của bệ hạ thì căn bản không cách nào hồi triều được, sao có thể là kim sư quân đoàn chứ.

- Ể, tiếng trống này hình như là kinh thiên cổ bên ngoài cung mà?

- Kinh thiên cổ chính là trống giải oan để diện thánh thiên tử, mặc kệ có oan tình hay không, một khi gõ trống thì chính là đại bất kính, nếu như người gõ trống là quan viên, thì trong vòng mười năm không thể lên chức, nếu là tướng sĩ thì trong vòng mười năm không thể thăng chức, nếu như có tước vị thì trực tiếp tước bỏ một cấp, rốt cuộc là người nào dám gõ vang kinh thiên cổ này vậy?

Toàn trường xôn xao.

&

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK