- Theo ta được biết, cho dù là Bắc Minh Thần Công hay Tinh Diễn Thần Quyết đều là công pháp do Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng tu luyện, hơn nữa hắn xem như trân bảo, hắn không truyền thụ cho bất cứ đạo sư, đệ tử nào trong Lam Quang học viện, tại sao Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng lại truyền thụ cho ngươi?
Cát Phác Tử nói lời này liền nghi ngờ thân phận của Diệp Huyền.
Lai lịch của Diệp Huyền quá mức đột nhiên, Cát Phác Tử không thể không phòng bị một ít.
- Ha ha.
Diệp Huyền cười lớn, nói:
- Như vậy ta không phải rất rõ ràng, nhưng lúc trước Hoàng Phủ Tú Minh dạy bảo ta có nói qua hai môn công pháp này đều truyền thừa từ Tiêu Dao Hồn Hoàng, hôm nay Tiêu Dao Hồn Hoàng vẫn lạc, hắn đi tìm kiếm chân tướng Tiêu Dao Hồn Hoàng vẫn lạc nên sẽ đi một ít nơi nguy hiểm, tùy thời đều có thể nguy hiểm đến tính mạng, đề phòng sau khi vẫn lạc hai môn công pháp này thất truyền cho nên hắn mới truyền thụ cho ta, bởi như vậy tương lai có vẫn lạc không đến mức xói mòn công pháp Tiêu Dao Hồn Hoàng truyền thụ cho hắn năm đó.
Diệp Huyền cảm giác sau khi hắn nói lời này ánh mắt Cát Phác Tử chấn động ngay sau đó lại có sầu lo xuất hiện.
- Chẳng lẽ Hoàng Phủ Tú Minh thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Diệp Huyền thấy thế trong nội tâm chấn động.
Hắn hoài nghi không phải là không có nguyên nhân.
Trong câu hỏi của hắn lúc trước, hắn có thể cảm giác được Cát phó viện trưởng đối với hắn còn ôm thái độ hoài nghi, dựa theo đạo lý Cát phó viện trưởng có thể liên hệ với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng nhưng hắn chỉ hỏi thăm Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng thế nào.
- Cát phó viện trưởng, ta nghĩ ngươi nhất định có phương thức liên lạc với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng, chỉ cần ngươi nói cho hắn biết, ‘trước cửa Tiêu Dao cung, cố nhân bảy ngày bảy đêm có mạnh khỏe?’, hắn sẽ biết ta là ai.
Diệp Huyền nói lời này cũng có một tia thăm dò.
- Ha ha, chờ thời điểm ta liên lạc được với viện trưởng sẽ nói lời này.
Cát phó viện trưởng khẽ cười nói.
Thần sắc hắn mặc dù không thay đổi nhưng Diệp Huyền vẫn cảm giác được sâu trong mắt hắn có lo lắng.
- Thật không?
Diệp Huyền đột nhiên hỏi:
- Nếu như ta đoán đúng, Cát phó viện trưởng ngươi đã không cách nào liên lạc với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng ah?
- Ngươi...
Đột nhiên Cát phó viện trưởng đứng lên, hắn ngạc nhiên nhìn Diệp Huyền, toàn thân sinh ra sát cơ cường đại.
- Cát phó viện trưởng, ngươi làm cái gì vậy?
Đông lão và Dược ngạc nhiên nhìn Cát Phác Tử.
- Bị ta đoán trúng sao?
Diệp Huyền thì thào, vẻ mặt hắn đắng chát.
Tục truyền Cát phó viện trưởng là người duy nhất có thể liên lạc với Hoàng Phủ Tú Minh, hắn khiếp sợ như vậy càng làm Diệp Huyền chứng minh là đúng.
- Cát phó viện trưởng, ngươi thật không thể liên lạc được với viện trưởng?
Đông lão và Dược lão khiếp sợ hỏi thăm.
Vẻ mặt Cát Phác Tử ngưng trọng nhìn sang Diệp Huyền, không có trả lời câu hỏi của hai người, lời nói của Cát Phác Tử mang theo sát cơ.
- Ngươi còn biết cái gì?
Hôm nay đại địch Huyền Cơ Tông đang ở trước mặt, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng không rõ tung tích, nếu như các thế lực lớn trong Mộng Cảnh bình nguyên biết được tin tức này chỉ sợ sẽ là tai nạn lớn với Lam Quang học viện.
Bởi vậy Diệp Huyền nói một câu điểm phá huyền cơ lập tức làm cho Cát Phác Tử cảnh giác.
Dù sao Diệp Huyền lúc trước nói những lời kia cũng làm Cát Phác Tử biết Diệp Huyền có quan hệ thân mật với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng, nói một cách khác, nếu như Huyền Diệp là địch nhân của Hoàng Phủ Tú Minh viện, bọn họ giết viện trưởng đại nhân, nói không chừng cũng có thể đạt đươc hai chủng công pháp nghịch thiên trên người Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng.
Sắc mặt Diệp Huyền lúc này ngưng trọng, Hoàng Phủ Tú Minh không rõ tung tích cho nên tình hình phiền toái.
- Cát phó viện trưởng, ta biết rõ ngươi bây giờ còn hoài nghi thân phận của ta.
Vẻ mặt Diệp Huyền nghiêm túc, hắn cao thấp dò xét Cát Phác Tử:
- Tu vi của ngươi hiện tại là thất giai tam trọng, nếu như ta không có đoán sai, thời điểm ngươi đột phá đã được Hoàng Phủ Tú Minh chỉ điểm, có phải hắn từng nói qua: cô đọng huyền nguyên như cây sinh trưởng, như nước ngưng băng, như đất ngưng thạch, vạn vật quy phục đều biến hóa, ngưng nguyên hợp nhất, Võ Tôn đến Võ Vương cũng không phải đơn giản ngưng tụ huyền lực thành huyền nguyên, mà là thăng hoa, thời khắc huyền lực lột xác như trẻ sơ sinh, thủ tâm như một!
Diệp Huyền nói câu này, mỗi câu như đại chùy nện thẳng vào nội tâm Cát Phác Tử.
- Ngươi... Ngươi...
Bỗng nhiên Cát Phác Tử đứng lên, trong mắt mang theo khiếp sợ không dám tin.
Diệp Huyền nói những lời này là những lời Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng chỉ điêm cho hắn, cũng bởi vì Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng chỉ điểm cho nên hắn kẹt ở Võ Tôn lục giai đỉnh phong mới có thể đột phá tới cảnh giới Võ Vương thất giai.
Theo Cát Phác Tử biết, lời nói này Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng chỉ nói qua với hắn, những người khác không biết được.
Nhìn thấy Cát Phác Tử khiếp sợ như vậy, Diệp Huyền không có nhiều lời, hắn nhìn sang Đông lão.
- Đông lão, ngươi thân là chủ nhiệm luyện hồn hệ, luyện hồn sư lục phẩm đỉnh phong, phương diện luyện hồn cũng được Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng chỉ điểm a, có phải hắn từng nói với ngươi: luyện hồn như thông thần, yêu cầu ý thủ đan điền, tâm ý minh không, chú ý quy tâm, quy nguyên, quy hồn mới là chính đạo, hồn tạo ra do ý niệm mà hóa, tâm ý ngưng tụ không đâu không có, không còn bất diệt!
- Làm sao ngươi biết?
Đông lão cũng khiếp sợ không nhỏ, ánh mắt hắn đầy kinh hãi.
- Hiện tại các ngươi còn hoài nghi thân phận của ta hay không?
Diệp Huyền không có trả lời hai người, hắn chỉ nói ngắn gọn mà thôi.
Ba người Cát Phác Tử đều bình tĩnh trở lại, nói thật, trước kia bọn họ còn hoài nghi thân phận Diệp Huyền, hiện tại bọn họ không còn hoài nghi.
Địch nhân Hoàng Phủ Tú Minh viện có thể đạt được công pháp, bí tịch trên người hắn nhưng là tuyệt đối không thể nào đạt được tâm đắc của hắn ở phương diện võ đạo và luyện hồn.
Diệp Huyền nói hai câu đều là Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng một mình dạy bảo bọn họ.
Như tâm đắc luyện hồn vừa rồi, Cát Phác Tử cũng không biết, hai người Đông lão không biết những lời nói riêng của viện trưởng và Cát Phác Tửh, hiện tại Diệp Huyền nói ra rất rõ ràng, nếu Diệp Huyền không có quan hệ với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng thì hắn không biết rõ ràng như thế.
- Diệp thiếu, bởi vì đang mang trọng đại, xin tha thứ chúng ta hoài nghi lúc trước.
Cát Phác Tử lúc này cúi đầu nhận lỗi vô cùng chân thành.
- Ta còn không có nhỏ mọn như vậy.
Diệp Huyền cười cười.
Cát Phác Tử nói lời này liền nghi ngờ thân phận của Diệp Huyền.
Lai lịch của Diệp Huyền quá mức đột nhiên, Cát Phác Tử không thể không phòng bị một ít.
- Ha ha.
Diệp Huyền cười lớn, nói:
- Như vậy ta không phải rất rõ ràng, nhưng lúc trước Hoàng Phủ Tú Minh dạy bảo ta có nói qua hai môn công pháp này đều truyền thừa từ Tiêu Dao Hồn Hoàng, hôm nay Tiêu Dao Hồn Hoàng vẫn lạc, hắn đi tìm kiếm chân tướng Tiêu Dao Hồn Hoàng vẫn lạc nên sẽ đi một ít nơi nguy hiểm, tùy thời đều có thể nguy hiểm đến tính mạng, đề phòng sau khi vẫn lạc hai môn công pháp này thất truyền cho nên hắn mới truyền thụ cho ta, bởi như vậy tương lai có vẫn lạc không đến mức xói mòn công pháp Tiêu Dao Hồn Hoàng truyền thụ cho hắn năm đó.
Diệp Huyền cảm giác sau khi hắn nói lời này ánh mắt Cát Phác Tử chấn động ngay sau đó lại có sầu lo xuất hiện.
- Chẳng lẽ Hoàng Phủ Tú Minh thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Diệp Huyền thấy thế trong nội tâm chấn động.
Hắn hoài nghi không phải là không có nguyên nhân.
Trong câu hỏi của hắn lúc trước, hắn có thể cảm giác được Cát phó viện trưởng đối với hắn còn ôm thái độ hoài nghi, dựa theo đạo lý Cát phó viện trưởng có thể liên hệ với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng nhưng hắn chỉ hỏi thăm Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng thế nào.
- Cát phó viện trưởng, ta nghĩ ngươi nhất định có phương thức liên lạc với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng, chỉ cần ngươi nói cho hắn biết, ‘trước cửa Tiêu Dao cung, cố nhân bảy ngày bảy đêm có mạnh khỏe?’, hắn sẽ biết ta là ai.
Diệp Huyền nói lời này cũng có một tia thăm dò.
- Ha ha, chờ thời điểm ta liên lạc được với viện trưởng sẽ nói lời này.
Cát phó viện trưởng khẽ cười nói.
Thần sắc hắn mặc dù không thay đổi nhưng Diệp Huyền vẫn cảm giác được sâu trong mắt hắn có lo lắng.
- Thật không?
Diệp Huyền đột nhiên hỏi:
- Nếu như ta đoán đúng, Cát phó viện trưởng ngươi đã không cách nào liên lạc với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng ah?
- Ngươi...
Đột nhiên Cát phó viện trưởng đứng lên, hắn ngạc nhiên nhìn Diệp Huyền, toàn thân sinh ra sát cơ cường đại.
- Cát phó viện trưởng, ngươi làm cái gì vậy?
Đông lão và Dược ngạc nhiên nhìn Cát Phác Tử.
- Bị ta đoán trúng sao?
Diệp Huyền thì thào, vẻ mặt hắn đắng chát.
Tục truyền Cát phó viện trưởng là người duy nhất có thể liên lạc với Hoàng Phủ Tú Minh, hắn khiếp sợ như vậy càng làm Diệp Huyền chứng minh là đúng.
- Cát phó viện trưởng, ngươi thật không thể liên lạc được với viện trưởng?
Đông lão và Dược lão khiếp sợ hỏi thăm.
Vẻ mặt Cát Phác Tử ngưng trọng nhìn sang Diệp Huyền, không có trả lời câu hỏi của hai người, lời nói của Cát Phác Tử mang theo sát cơ.
- Ngươi còn biết cái gì?
Hôm nay đại địch Huyền Cơ Tông đang ở trước mặt, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng không rõ tung tích, nếu như các thế lực lớn trong Mộng Cảnh bình nguyên biết được tin tức này chỉ sợ sẽ là tai nạn lớn với Lam Quang học viện.
Bởi vậy Diệp Huyền nói một câu điểm phá huyền cơ lập tức làm cho Cát Phác Tử cảnh giác.
Dù sao Diệp Huyền lúc trước nói những lời kia cũng làm Cát Phác Tử biết Diệp Huyền có quan hệ thân mật với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng, nói một cách khác, nếu như Huyền Diệp là địch nhân của Hoàng Phủ Tú Minh viện, bọn họ giết viện trưởng đại nhân, nói không chừng cũng có thể đạt đươc hai chủng công pháp nghịch thiên trên người Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng.
Sắc mặt Diệp Huyền lúc này ngưng trọng, Hoàng Phủ Tú Minh không rõ tung tích cho nên tình hình phiền toái.
- Cát phó viện trưởng, ta biết rõ ngươi bây giờ còn hoài nghi thân phận của ta.
Vẻ mặt Diệp Huyền nghiêm túc, hắn cao thấp dò xét Cát Phác Tử:
- Tu vi của ngươi hiện tại là thất giai tam trọng, nếu như ta không có đoán sai, thời điểm ngươi đột phá đã được Hoàng Phủ Tú Minh chỉ điểm, có phải hắn từng nói qua: cô đọng huyền nguyên như cây sinh trưởng, như nước ngưng băng, như đất ngưng thạch, vạn vật quy phục đều biến hóa, ngưng nguyên hợp nhất, Võ Tôn đến Võ Vương cũng không phải đơn giản ngưng tụ huyền lực thành huyền nguyên, mà là thăng hoa, thời khắc huyền lực lột xác như trẻ sơ sinh, thủ tâm như một!
Diệp Huyền nói câu này, mỗi câu như đại chùy nện thẳng vào nội tâm Cát Phác Tử.
- Ngươi... Ngươi...
Bỗng nhiên Cát Phác Tử đứng lên, trong mắt mang theo khiếp sợ không dám tin.
Diệp Huyền nói những lời này là những lời Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng chỉ điêm cho hắn, cũng bởi vì Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng chỉ điểm cho nên hắn kẹt ở Võ Tôn lục giai đỉnh phong mới có thể đột phá tới cảnh giới Võ Vương thất giai.
Theo Cát Phác Tử biết, lời nói này Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng chỉ nói qua với hắn, những người khác không biết được.
Nhìn thấy Cát Phác Tử khiếp sợ như vậy, Diệp Huyền không có nhiều lời, hắn nhìn sang Đông lão.
- Đông lão, ngươi thân là chủ nhiệm luyện hồn hệ, luyện hồn sư lục phẩm đỉnh phong, phương diện luyện hồn cũng được Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng chỉ điểm a, có phải hắn từng nói với ngươi: luyện hồn như thông thần, yêu cầu ý thủ đan điền, tâm ý minh không, chú ý quy tâm, quy nguyên, quy hồn mới là chính đạo, hồn tạo ra do ý niệm mà hóa, tâm ý ngưng tụ không đâu không có, không còn bất diệt!
- Làm sao ngươi biết?
Đông lão cũng khiếp sợ không nhỏ, ánh mắt hắn đầy kinh hãi.
- Hiện tại các ngươi còn hoài nghi thân phận của ta hay không?
Diệp Huyền không có trả lời hai người, hắn chỉ nói ngắn gọn mà thôi.
Ba người Cát Phác Tử đều bình tĩnh trở lại, nói thật, trước kia bọn họ còn hoài nghi thân phận Diệp Huyền, hiện tại bọn họ không còn hoài nghi.
Địch nhân Hoàng Phủ Tú Minh viện có thể đạt được công pháp, bí tịch trên người hắn nhưng là tuyệt đối không thể nào đạt được tâm đắc của hắn ở phương diện võ đạo và luyện hồn.
Diệp Huyền nói hai câu đều là Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng một mình dạy bảo bọn họ.
Như tâm đắc luyện hồn vừa rồi, Cát Phác Tử cũng không biết, hai người Đông lão không biết những lời nói riêng của viện trưởng và Cát Phác Tửh, hiện tại Diệp Huyền nói ra rất rõ ràng, nếu Diệp Huyền không có quan hệ với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng thì hắn không biết rõ ràng như thế.
- Diệp thiếu, bởi vì đang mang trọng đại, xin tha thứ chúng ta hoài nghi lúc trước.
Cát Phác Tử lúc này cúi đầu nhận lỗi vô cùng chân thành.
- Ta còn không có nhỏ mọn như vậy.
Diệp Huyền cười cười.