Mục lục
Huyền Thiên Hồn Tôn - Diệp Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Quản Vĩ âm tình biến hóa, ánh mắt lập lòe, khẽ cắn môi, hiển nhiên mấy câu nói vừa nãy của Diệp Huyền đã đâm trúng chỗ yếu của hắn. Làm cho hắn lập tức trở nên do dự.

Thấy một chân của Diệp Huyền đã đi ra cửa, hắn đột nhiên vội vàng mở miệng nói:

- Vị tiểu huynh đệ này chậm đã.

- Quản chấp sự trăm công nghìn việc, hiện tại rất bận rộn, chúng ta vẫn không nên quấy rầy thì tốt hơn.

Diệp Huyền cố ý giả ngu nói, lại tiếp tục đi ra ngoài.

- Khục khục, tiểu huynh đệ chậm đã, Tô các chủ, chậm đã.

Trong lòng Quản Vĩ nhất thời cuống lên, lại lập tức từ phía sau bàn làm việc đi ra, kéo Tô Tú Nhất và Diệp Huyền lại.

- Không biết quản chấp sự còn có cái gì chỉ bảo a?

Diệp Huyền như cười mà không phải cười nói, trong lòng hắn âm thầm buồn cười, Quản Vĩ này bị mình nói trúng chỗ uy hiếp. Lúc này làm sao có thể để cho hắn rời đi được chứ.

- Khụ khụ, hiện tại thời gian còn sớm, kính xin mấy vị chờ trong chốc lát, đến đến.

Quản Vĩ cũng không giải thích mà lôi đám người Diệp Huyền trở lại một lần nữa, sau khi sắp xếp ba người ngồi xuống, không ngờ hắn lại tự mình rót nước pha trà.

- Đến đến, Tô các chủ, mấy vị, đến thưởng thức trà của ta một chút. Cảm nhận mùi vị xem sao.

Quản Vĩ nhiệt tình nói.

Tương Hoa Vinh bưng chén trà, vẻ mặt có chút dại ra, hắn đến Hộ Tịch Khoa cũng không phải là lần một lần hai. Lần nào cũng không được mời ngồi, còn nước trà thì đừng mơ tới a.

Quản chấp sự này đột nhiên thay đổi như vậy là sao chứ?

Tô Tú Nhất cũng bị hành động của Quản Vĩ làm cho choáng váng, lúc trước Quản Vĩ này còn gia vẻ. Làm sao chỉ trong chớp mắt đã kích động như vậy cơ chứ.

Hắn có chút ngờ vực liếc nhìn Quản Vĩ, Quản Vĩ này cũng không có bị Huyền Diệp khống chế tinh thần a, hơn nữa Quản Vĩ thân là Võ Vương thất giai, cũng không phải dễ khống chế như vậy.

Diệp Huyền cố ý nói:

- Quản chấp sự quá khách khí rồi. Ta thấy chúng ta vẫn nên đi trước a, tránh cho quấy rối công tác của quản chấp sự.

Nói xong hắn lập tức muốn đứng lên.

Lúc này thật sự ngay cả tâm muốn khóc Quản Vĩ cũng có, hắn liên tục xua tay:

- Không quấy rầy, không quấy rầy.

Mới vừa rồi hắn bị Diệp Huyền một lời nói trúng bệnh trạng trong khoảng thời gian này, quả thật có một loại cảm giác như bị sét đánh.

Đúng như Diệp Huyền từng nói, nửa năm gần đây hắn tu luyện đột nhiên phát hiện ra một vài vấn đề.

Huyền Nguyên trong cơ thể ngưng tụ thế nào cũng không thể bắt đầu tăng trưởng, một khi thời gian tu luyện quá dài thì chỗ huyền hải sẽ sinh ra một loại cảm giác đê mê. Có lúc thật vất vả mới tu luyện được một quãng thời gian, ngưng tụ ra một ít Huyền Nguyên mới. Thế nhưng lại không hiểu sao lại tan vỡ, tản mát không còn một mống.

Diệp Huyền còn chưa nói dứt lời, nhưng Quản Vĩ thông tuệ cỡ nào cơ chứ? Làm sao không rõ ràng ý của hắn.

- Không phải là một thân phận hộ tịch sao, Diệp thiếu thiên tài như thế, muốn gia nhập Thiên Đô Phủ ta đó là vinh hạnh của Thiên Đô Phủ ta. Cần gì phải thẩm tra, những tên kia quả thực là làm bừa a.

Quản Vĩ mạnh mẽ vỗ bàn một cái, tức giận nói:

- Người đâu.

Không lâu sau ngoài cửa đột nhiên có một đám người xông tới, một người trong đó chính là công nhân viên vừa nãy ở bên ngoài đã làm khó dễ đám người Diệp Huyền.

Lúc trước hắn bị Diệp Huyền dùng Huyễn Cấm Chi Nhãn mê hoặc, hồn nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì. Khi phục hồi tinh thần lại thì đám người Diệp Huyền đám người đã đi tới bên trong Hộ Tịch Khoa, hắn còn tưởng rằng đám người Diệp Huyền đã đi rồi a, cho nên cũng không để ở trong lòng.

Bây giờ đột nhiên ở trong phòng chấp sự nhìn thấy ba người này, lại nhìn thấy sắc mặt chấp sự hết sức khó coi. Trong lúc nhất thời hắn đã cho rằng là đám người Diệp Huyền chọc giận chấp sự, sau lưng lập tức có mồ hôi lạnh ứa ra.

Nếu như chấp sự trách tội chuyện này lên trên người hắn, vậy hắn chẳng phải là chịu không nổi hay sao?

Nghĩ tới đây, tên công nhân viên kia căn bản không chờ Quản Vĩ mở miệng mà lập tức liền nhảy ra ngoài, tức giận nói:

- Mấy người các ngươi làm sao xông được vào đây? Ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, chấp sự chúng ta rất bận rộn, không rảnh để ý đến các ngươi, các ngươi lại lén lút ẩn núp vào. Hiện tại lập tức cút ra ngoài cho ta, bằng không thì đừng trách ta không khách khí...

Hắn dùng tay chỉ vào ba người Diệp Huyền, phẫn nộ nói.

Chỉ là không chờ hắn nói hết lời.

- Phanh!

Một cái bạt tai đã mạnh mẽ đánh vào trên mặt của hắn, khí lực rất lớn, trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài. Khiến cho cửa phòng quản chấp sự cũng bị đập nát tạo thành một cái động, hắn mở miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Hai mắt Quản Vĩ đỏ chót, phẫn nộ trừng mắt nhìn tên công nhân viên kia, mà người lúc trước động thủ chính là hắn.

- Thứ hỗn trướng, dám nói vậy với Diệp thiếu và Tô các chủ, là ai cho các ngươi lá gan làm như thế? Ta đã sớm nói cùng các ngươi rồi, Hộ Tịch Khoa chúng ta chính là nơi vì dân phục vụ. Đối với bất kỳ người nào cũng phải cung kính có lễ, toàn tâm toàn ý phục vụ, ngươi xem các ngươi một chút mà xem, có dựa theo yêu cầu của ta làm việc hay không?

Đầu óc của tên công nhân viên kia đã triệt để bối rối, chỉ che miệng, hoàn toàn không biết nên nói cái gì, trong lòng cực kỳ oan ức.

Người không cho người của Tú Nhất Các đi vào không phải là chấp sự ngươi ra lệnh hay sao?

Sau khi Quản Vĩ giáo huấn xong mới hừ lạnh nói:

- Mấy người các ngươi lập tức đem thân phận hộ tịch mà Tú Nhất Các trình lên tới đây.

- Vâng.

Còn lại mấy người cũng không dám thở mạnh mà lập tức đem tất cả thân phận hộ tịch của đám người Cát Phác Tử cầm tới.

- Đáng chết, các ngươi nhìn xem, đám người Diệp thiếu đã trình xin thân phận hộ tịch được nửa tháng mà các ngươi lại còn không thông qua. Các ngươi làm việc ra sao vậy? Hiệu suất làm việc kém đến nước này sao? Làm gì có lý đó, nếu tiếp tục như vậy sao có thể chân chính vì nhân dân phục vụ cơ chứ? Quả thực vô liêm sỉ.

Quản Vĩ một bên phẫn nộ giáo huấn người phía dưới, một bên liên tục đóng dấu lên hộ tịch của đám người Diệp Huyền. Chỉ vẻn vẹn sau một phút đã phê duyệt xong tất cả thân phận hộ tịch của bốn mươi người Diệp Huyền.

- Những thứ này bản chấp sự đã phê duyệt qua tất cả, không hề có một chút vấn đề nào. Còn không cầm lệnh bài thân phận tới cho ta, cho các ngươi thời gian một phút. Nếu làm không được thì cũng đừng ở Hộ Tịch Khoa này a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK