Mục lục
Huyền Thiên Hồn Tôn - Diệp Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà Hỗn Loạn Chi Thành ở dưới ba thế lực lớn dẫn dắt có thể cùng Thánh Thành hò hét, tuyệt đối là có thực lực làm cho Thánh Thành kiêng kỵ, như vậy Đấu Vũ Hội hội trưởng là Vũ Đế tam trọng cũng hợp tình hợp lí.

- Ngươi dọn dẹp một chút đi, buổi sáng ngày mai, chúng ta rời Hỗn Loạn Chi Thành.

Trầm tư chốc lát, Diệp Huyền cuối cùng lạnh lùng mở miệng.

- Rời Hỗn Loạn Chi Thành?

Nhĩ gia đứng lên, khuôn mặt kinh sợ.

- Tự nhiên, không phải vậy ngươi cho rằng như thế nào?

Diệp Huyền nhàn nhạt nhìn về phía hắn, đến Hỗn Loạn Chi Thành, mục đích của Diệp Huyền chỉ là cứu Hoàng Phủ Tú Minh, bây giờ Hoàng Phủ Tú Minh đã cứu ra, tiếp tục lưu lại cũng không có ý nghĩa gì.

- Dựa theo ước định của ngươi và ta, chỉ cần ta có thể từ trên tay Đấu Vũ Hội đào mạng, đồng thời chữa trị Thiên Nhĩ Võ Hồn của ngươi, ngươi liền thần phục ta, lẽ nào hứa hẹn này ngươi đã quên rồi?

Diệp Huyền lạnh lùng nói, trong con ngươi bắn ra một tia sáng sắc bén.

Cùng lúc đó, một luồng uy thế khủng bố doạ người giáng lâm, bao phủ Nhĩ gia lại, một bên Huyết Kiếm Vũ Đế vẻ mặt lạnh lùng, cả người sát cơ phân tán, tựa hồ chỉ cần Nhĩ gia trả lời không đúng, sẽ đột nhiên ra tay, phát động một đòn sấm sét.

Nhĩ gia mặt lộ vẻ khổ sở, nói:

- Nhĩ gia ta đỉnh thiên lập địa, nhất ngôn cửu đỉnh, đương nhiên sẽ không nói mà không giữ lời, có điều ta ở chỗ này đã kinh doanh mấy chục năm, Hỗn Loạn Chi Thành tất cả ta đều rõ như lòng bàn tay, sản nghiệp trong bóng tối cũng đếm không xuể, một khi rời đi, vậy thì...

Địa bàn kinh doanh mấy chục năm, một khi để hắn rời đi, trong lòng Nhĩ gia tự nhiên cực kỳ không muốn.

Diệp Huyền cười cợt, lạnh nhạt nói:

- Lẽ nào ngươi muốn cả đời đều ở chỗ này, làm một con rối bị người giật dây? Biết bí mật có thể làm sao? Trước ta nói nhiều như vậy, ngươi lại dám công nhiên nói ra bao nhiêu sự tình? Nếu như ngươi ở lại chỗ này, như vậy chỉ có thể cả đời làm người sinh sống ở trong bóng tối, nhưng nếu theo ta ra ngoài, dưới thiên hạ này, sẽ mặc ngươi ngao du, Hỗn Loạn Chi Thành chỉ là một góc nhỏ, lại đáng là gì?

Diệp Huyền lãnh đạm nói, ánh mắt hắn bễ nghễ, một luồng thô bạo không tên từ trên người hắn tự nhiên sinh ra, phảng phất như một vị đế vương quân lâm thiên hạ, nhìn xuống toàn bộ thiên địa.

Cơn khí thế này rơi vào trong tai Nhĩ gia, khiến cho thân thể hắn không khỏi chấn động, tâm thần kích đãng.

Chỉ là một góc nhỏ? Ngôn ngữ thật bá đạo.

Hỗn Loạn Chi Thành, đại lục trọng địa, có thể chống lại Thánh Thành, nhưng được gọi là một góc nhỏ, Huyền Diệp này lai lịch đến tột cùng lớn bao nhiêu? Như vậy ở trong mắt hắn, nơi nào mới không gọi một góc nhỏ?

Diệp Huyền cười nhạt:

- Hỗn Loạn Chi Thành, nhìn như mạnh mẽ, ngay cả Thánh Thành cũng dám cãi lời, nhưng ngươi cho rằng Thánh Thành thật diệt không được nó sao?

Kiếp trước Diệp Huyền biết rõ Huyền Vực Thánh Thành đáng sợ, nơi lãnh tụ của Nhân tộc, thiên hạ cường giả tập hợp, tuyệt đối không phải đơn giản như ở bề ngoài.

Không nói những cái khác, thiên hạ cường đại biết bao, Luyện Hồn Sư trọng địa Thần Đô, Luyện Dược Sư Thánh Địa Đan Tháp, Luyện Khí Sư trọng địa Khí Thành, những thế lực này, đều là thế lực bá chủ siêu nhiên, so với Hỗn Loạn Chi Thành chắc chắn mạnh hơn.

Nhưng nắm thiên hạ trong tay, vẫn là Huyền Vực Thánh Thành, bởi vậy có thể thấy được chút ít.

Thánh Thành thật như muốn diệt Hỗn Loạn Chi Thành, chắc chắn sẽ không bó tay hết cách, chỉ bất quá bọn hắn dưới cân nhắc hơn thiệt cảm thấy cái được không đủ bù đắp cái mất, mới để Hỗn Loạn Chi Thành từng đời một bảo tồn lại mà thôi.

Một điểm trực quan nhất liền có thể nhìn ra lốm đốm, chính là Hỗn Loạn Chi Thành thật cường đại đến không sợ bất kỳ thế lực nào, như vậy người mạnh nhất của Đấu Vũ Hội, Sinh Tử Điện, Vũ Tu Thánh Địa, vì sao đều không tọa trấn Hỗn Loạn Chi Thành? Trái lại vân du thiên hạ, xuất quỷ nhập thần.

Trên đời này không có người mạnh nhất của một thế lực nào, sẽ quanh năm rời đi đại bản doanh của mình, mấy chục năm không trở về một chuyến, từ bên trong liền có thể nhìn ra rất nhiều.

- Dựa theo ước định, ta sẽ ở trong đầu của ngươi gieo xuống một đạo hồn lực lạc ấn, ngươi để ta điều động mười năm, mười năm sau ta sẽ mở ra hồn lực lạc ấn cho ngươi, đến lúc đó ngươi đồng ý lưu lại hay rời đi, ta sẽ không có bất kỳ ngăn cản.

Nói xong, Diệp Huyền đột nhiên khoát tay, một đạo lạc ấn phức tạp hiện lên ở giữa không trung, cấp tốc trấn áp về phía Nhĩ gia.

Nhĩ gia cười khổ một tiếng, không có phản kháng, tùy ý cỗ hồn lực lạc ấn này đi vào đầu óc của mình, điêu khắc ở trên linh hồn của hắn.

- Cho ngươi một ngày thời gian thu thập, ngày mai ta liền dẫn ngươi rời Hỗn Loạn Chi Thành.

Để lại một câu nói, đám người Diệp Huyền cấp tốc rời đi Tam Cửu Đại Đạo.

Mà lúc này, nơi sâu xa của Xích Phong sơn mạch, một bóng người mạnh mẽ lặng yên hiện lên.

Người này mặc trường bào, đứng ở trong hư không, giơ tay nhấc chân tỏa ra khí tức đáng sợ.

Hắn vừa xuất hiện, ánh mắt liền nhìn chăm chú nơi sâu xa của Xích Phong sơn mạch, trong đôi mắt ánh sáng vạn ngàn, phảng phất như một ống kính vạn hoa đang nhanh chóng xoay tròn, phóng ra hào quang chói mắt.

Đột nhiên, lông mày hắn vẩy một cái, ánh mắt nhìn về phía hư không bên cạnh, lạnh nhạt nói:

- Hắc Diệu điện chủ, ngươi theo lão phu hơn nửa ngày rồi, cần gì phải trốn trốn tránh tránh?

- Ha ha, Thiên Luân Thánh chủ có khoẻ hay không.

Một tiếng cười lạnh lẽo vang lên, chợt hư không phía trước không một tiếng động bắt đầu dập dờn, một bóng người phảng phất như ẩn giấu ở trong hư vô, từ bên trong chậm rãi đi ra.

- Hắc Diệu điện chủ, ngươi không ở Sinh Tử Điện tu hành, chạy đến Xích Phong sơn mạch làm gì?

Lão giả áo bào trắng khẽ mở môi, lãnh đạm nói.

- Thiên Luân Thánh chủ, mục đích ngươi và ta tới nơi này mọi người đều biết, hà tất giả mù sa mưa như vậy?

Hắc bào cường giả khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn chăm chú về nơi sâu xa của Xích Phong sơn mạch, một luồng khí thế muốn xuyên thấu hư không, từ trên người hắn đột nhiên bộc phát ra, trong nháy mắt đi vào trong dãy núi phía trước, kinh động rất nhiều Yêu thú ở trong Xích Phong sơn mạch.

Hống hống hống!

Từng tiếng rít gào đinh tai nhức óc vang lên, từ trong cấm địa của Xích Phong sơn mạch đột nhiên lướt ra vô số Yêu thú, cấp tốc vây quanh Thiên Luân Vũ Đế cùng Hắc Diệu Vũ Đế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK