Mục lục
Huyền Thiên Hồn Tôn - Diệp Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Điện hạ ngươi xem, đây là đồ vật ta từ Huyền Cơ Tông lấy đến, khà khà, những thứ đồ này đối với lão Kim ta tuy vô dụng, nhưng đối với điện hạ ngươi, nên có chút tác dụng.

Kim Lân lập tức lấy ra mười mấy không gian giới chỉ, một mặt hưng phấn nói.

Diệp Huyền có chút ngờ vực tiếp nhận không gian giới chỉ, huyền thức quét qua, lập tức trợn mắt ngoác mồm, đồ vật bên trong, chính là Kim Lân chuyển hết toàn bộ Huyền Cơ Tông, được rất nhiều bảo vật.

Bên trong tuy có thật nhiều đồ vật ba bốn cấp, nhưng bảo vật cấp cao cũng không ít, bao quát một ít Huyền binh cùng linh dược cấp bảy, có thể nói biến thái.

Càng làm cho Diệp Huyền giật mình, chính là mười cái không gian giới chỉ bọc đầy huyền thạch, đây là Kim Lân hầu như đào hết một phần ba huyền mạch của Huyền Cơ Tông, để Diệp Huyền trố mắt ngoác mồm.

Nhìn thấy Diệp Huyền giật mình, Kim Lân nhất thời hưng phấn không ngớt, liền tranh công nói:

- Điện hạ, ngươi là không rõ ràng, vì những thứ đồ này, lão Kim ta suýt chút nữa mệnh cũng không còn.

- Lúc đó ta đang thay điện hạ sưu tầm bảo vật, ai biết Huyền Cơ Tông dĩ nhiên lại đột nhiên giáng lâm xuống một Cửu Thiên Vũ Đế.

Kim Lân bi phẫn nói:

- Nếu như là thời điểm trước đây lão Kim ta tung hoành thiên hạ, Cửu Thiên Vũ Đế như vậy, lão Kim ta một móng vuốt có thể đập chết mười mấy cái, nhưng hiện tại lão Kim ta bị phong ấn lại, một thân tu vi, chỉ có một phần trăm, không đúng, hẳn là một phần ngàn, ồ, đến cùng là một phần ngàn hay một phần trăm? Hay là nói, một phần vạn cũng chưa tới?

Kim Lân đung đưa móng vuốt, sờ sờ sau gáy, đầu óc hoàn toàn mơ hồ, không rõ ràng được một phần ngàn, một phần trăm, một phần vạn cái nào nhiều, cái nào ít.

- Phi phi, mặc kệ một phần trăm, một phần ngàn, hay một phần vạn, nói chung thực lực của lão Kim ta bây giờ, chỉ có một chút của nguyên lai, vì bảo vệ những bảo vật này, đồng thời tự mình giao cho điện hạ, lão Kim ta cùng Cửu Thiên Vũ Đế kia mạnh mẽ đại chiến một phen.

- Trận chiến đó, điện hạ ngươi là không thấy, thật kinh thiên động địa, đất trời tối tăm, quỷ khóc thần hào, đáng thương lão Kim ta bị phong ấn quá lâu, thực lực không bằng lúc trước, đến cùng vẫn kỹ kém một bậc, chỉ có thể vội vàng bỏ chạy, vết thương trên người đến hiện tại còn chưa khỏe, không tin điện hạ ngươi xem một chút...

Nói đến đây, Kim Lân vội vàng ở trước mặt Diệp Huyền duỗi ra móng vuốt, quả nhiên trên cánh tay của nó, tổn hại một cái vảy, xung quanh máu tươi còn không đọng lại.

Diệp Huyền xạm mặt, không còn gì để nói, cái vảy này vốn là Kim Lân ở trước đó vừa làm ra, bằng không này đã qua nửa tháng, làm sao ngay cả máu tươi cũng không đọng lại?

Huống chi, đối với quái vật khổng lồ như Kim Lân mà nói, phá cái vảy, thật giống như người bình thường rơi mất một sợi tóc gáy, căn bản một chút chuyện cũng không có.

Nhưng Kim Lân lại lộ ra một bộ sắp chết, hô nói:

- Điện hạ, ngươi xem lão Kim ta trung thành cỡ nào, người trung tâm như thế, lẽ nào ngươi không hề có một chút biểu thị sao?

- Ai u, không xong rồi, thương thế của ta lại phát tác.

Kim Lân nằm trên đất, yếu ớt nói:

- Điện hạ, nếu như ta vì ngài hi sinh, kính xin ngươi chôn ta ở trong Đại Thanh sơn, để ta cùng Thanh Sơn làm bạn, đồng thời đầu lâu nhất định phải nhìn về phía điện hạ ngài rời đi, bởi vì cho dù chết, đời sau ta còn muốn vì điện hạ ngươi ra sức trâu ngựa...

- Được rồi, được rồi.

Diệp Huyền đánh nó mấy phát, lại nghe tiếp, hắn sẽ ói ra.

- Để cấm chế hiển lộ, ta xem một chút.

Diệp Huyền làm sao không rõ ràng, Kim Lân nói nhiều như vậy mục đích là gì.

Có điều lần này cuộc chiến ở Cổ Dương Thành, hắn vừa vặn đột phá đến cấp bảy, hồn lực cũng đột phá đến cấp bảy, đối với cấm chế trên người Kim Lân, có càng nhiều nắm chắc.

- Ha ha, quá tốt rồi.

Kim Lân vừa nghe, lập tức nhảy lên hơn trăm thước, sau đó ngoan ngoãn ở trước mặt Diệp Huyền hiển lộ ra cấm chế.

Hoa văn màu vàng lít nha lít nhít, mọc đầy toàn thân nó, cùng Kim Lân yêu nguyên cùng huyết nhục dung hợp lại với nhau, nếu như không nhìn kỹ, người bình thường thậm chí sẽ cho rằng đây là hoa văn của Kim Lân.

Sau khi đột phá cấp bảy, Diệp Huyền đối với những cấm chế này quan sát cùng lý giải, lại sâu một phần.

Sau một canh giờ.

Mấy trăm đạo cấm chế trên người Kim Lân, lại bị hắn mở ra gần mười đạo.

Một luồng khí tức kinh khủng, từ trong cơ thể Kim Lân xung kích ra, cái khí tức doạ người kia, như một ngọn núi lớn, mạnh mẽ trấn áp ở trên người Diệp Huyền, để Diệp Huyền có loại cảm giác thở không được.

Trong đó, càng có một loại lực lượng huyết thống áp chế tới.

Kim Lân này đến tột cùng là yêu thú nào, khí tức dĩ nhiên đáng sợ như thế?

Diệp Huyền âm thầm hoảng sợ.

- Ha ha, lão Kim ta rốt cục khôi phục lại cảnh giới Yêu Hoàng, chà chà, tuy cách chân chính bước vào cấp tám, còn cần mấy ngày, hơn nữa cũng mới là Yêu Hoàng sơ kỳ, nhưng ít ra cách thời điểm toàn thịnh, lại bước ra một bước kiên cố.

Cấm chế được cởi ra bộ phận, Kim Lân hưng phấn tột đỉnh.

Từ trong thân thể hắn không ngừng thả ra từng luồng từng luồng khí tức kinh khủng, toàn bộ sơn mạch, tất cả Yêu thú đều nằm rạp trên mặt đất, kinh hoảng không ngớt.

Lực lượng đáng sợ đó, thậm chí mạnh mẽ xung kích ở trên người Diệp Huyền, có chút cảm giác trắng trợn không kiêng dè.

- Hừ.

Ánh mắt Diệp Huyền trầm xuống, Kim Lân này có phải là quá kiêu ngạo hay không.

Chít chít!

Tựa hồ cảm nhận được khí tức trên người Kim Lân, Tiểu Tử Điêu đột nhiên xuất hiện ở trên bả vai Diệp Huyền, nhìn Kim Lân, lộ ra một tia ngờ vực, phảng phất như đối với khí tức của Kim Lân, cảm thấy có chút quen thuộc.

Đùng đùng!

Tiểu Tử Điêu hóa thành một tia sét, muốn rơi vào trên người Kim Lân.

Vèo!

Kim Lân nguyên bản vô cùng đắc ý lập tức như thỏ nhỏ chấn kinh, nhảy ra ngoài mấy trăm mét, vẻ mặt tràn ngập kinh hoảng, một đôi tròng mắt màu vàng óng kịch liệt phóng to.

Tiểu Tử Điêu thấy thế, nộ rên một tiếng, bá một hồi, lần thứ hai lướt về phía Kim Lân, dáng dấp nó tức giận, con ngươi xoay tròn chuyển động, tựa hồ muốn nói, nếu ngươi dám trốn, ta liền không khách khí với ngươi.

Kim Lân nhất thời sợ đến không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn để Tiểu Tử Điêu rơi xuống đỉnh đầu của nó.

Chỉ là vảy giáp cả người nó dựng thẳng lên, tựa hồ đối với Tiểu Tử Điêu tràn ngập hoảng sợ.

Tiểu Tử Điêu ở trên đầu nó quẹo trái chuyển phải, thậm chí kéo kéo lỗ tai của nó, cuối cùng lại ngờ vực trở lại trên bả vai Diệp Huyền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK