- Nếu như nàng có thể gia nhập nội viện, tuyệt đối có thể thu được danh hiệu mười đại mỹ nhân của học viện.
- Mau nhìn kìa. Nàng đến độ cao của Chu Thanh Ngọc sư huynh năm đó, lại còn không dừng lại.
Trong lúc mọi người thán phục, Chu Khinh Vi vẫn vượt quá độ cao năm mươi hai thước của Chu Thanh Ngọc, lúc này mới ngừng lại được.
Trên độ cao này, áp lực kinh khủng, gần giống như một ngọn núi lớn đặt ở trên người nàng.
- Chu Khinh Vi ta mới là ưu tú nhất.
Chu Khinh Vi khẽ cắn hàm răng, ánh mắt kiên định. Thân hình nàng giống như Thải Phượng, ngón tay ngọc vươn ra, giống như chim công xòe canh, ở trên mặt tấm bia đá sáng lạn, chạm khắc xuống ba chữ Chu Khinh Vi.
Ngay sau đó, toàn thân nàng mờ ảo rơi xuống, phong thái mềm mại, như mộng như ảo.
Xôn xao!
Tất cả mọi người ở đó vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Độ cao năm mươi hai thước, nghiễm nhiên ở trong tất cả học viên sát hạch trước đó, đây là thành tích tốt nhất.
- Hừ.
Chu Khinh Vi thoả mãn nhìn tên mình lưu lại. Nàng liếc mắt nhìn đám người Mộ Dung Vân Tiêu, Vân Ngạo Tuyết, hừ nhẹ một tiếng. Lúc này nàng mới cao ngạo xoay người trở lại trong đội ngũ.
Ánh mắt kia, tràn ngập ý tứ khiêu khích đầy hàm xúc.
Hiểu rất rõ tính cách của Chu Khinh Vi, biểu tình của Mộ Dung Vân Tiêu điềm tĩnh, căn bản không có để ý tới sự khiêu khích của Chu Khinh Vi khiêu khích.
Mà Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch, lại là liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy chẳng biết tại sao.
Chu Khinh Vi này không phải có khuyết điểm gì hay không?
Đều là nữ nhân, hai người đều vô cùng mẫn cảm. Một đường sát hạch này, Chu Khinh Vi hình như hữu ý vô ý, đều đang khiêu khích với các nàng.
Các nàng lần đầu tiên tới bình nguyên Mộng Cảnh, hình như không có đắc tội gì nàng đi?
- A, Chu Khinh Vi làm vậy là đang khiêu khích Vân Ngạo Tuyết các nàng sao?
Hành động của Chu Khinh Vi, cũng không tính là bí ẩn. Động tác của nàng lập tức đã bị rất nhiều võ giả đứng ngoài xem chú ý tới.
- Với sát hạch nhập học lần này, trong nữ học viên, lấy bốn người Chu Khinh Vi, Mộ Dung Vân Tiêu, Vân Ngạo Tuyết, Hạ Thất Tịch là nhất. Luận về diện mạo, bốn người mỗi người chia ra xuân thu. Luận về thiên phú, mỗi người các nàng đều nghịch thiên vô cùng. Giữa bọn họ, khẳng định vô cùng không phục.
- Đó là điều không thể nghi ngờ. Đều là nữ nhân, có ai sẽ phục ai.
- Ngươi xem Chu Khinh Vi này, giống như là đang đề nghị khiêu chiến về phía Vân Ngạo Tuyết các nàng.
- Hắc hắc, thật thú vị, thật thú vị.
Mọi người tình cảm mãnh liệt bàn luận ầm ĩ, toàn bộ đều trở nên hăng hái.
Nữ nhân so đấu với nhau, vĩnh viễn là khiến cho người ta cảm thấy hứng thú. Huống gì, còn là tứ đại mỹ nữ tuyệt diễm như vậy.
Khóe miệng Chu Khinh Vi thoáng cong lên một đường cong nhỏ.
Nàng cần, chính là hiệu quả này.
Tiếp theo, cuộc sát hạch tiếp tục.
Hiện tại đã là hơn mười người cuối cùng. Đến trình độ này, ngoại trừ mấy người cực kỳ cá biệt ra, phần lớn những người còn lại, đều có thể dễ dàng lưu lại tên ở trên bia lưu danh.
Duy nhất có sự khác nhau, là độ cao lưu danh, và kích thước viết tên.
Hiện nay thành tích tốt nhất, vẫn là Chu Khinh Vi.
- Tiếp theo, Mộ Dung Vân Tiêu!
Âm thanh của Thanh Phong ầm ầm vang lên.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên.
Cuối cùng đến phiên Mộ Dung Vân Tiêu.
Mộ Dung Vân Tiêu và Chu Khinh Vi đều là con cháu hào môn của đế quốc Hạo Thiên. Chỉ có điều một bên là Chu gia, một bên là Mộ Dung gia. Thời điểm hai người ở đế quốc Hạo Thiên, lại tranh phong so đấu với nhau, được gọi là nhị hoa hào môn của Đế Đô. Hiện tại đến học viện Lam Quang, vẫn là nhân vật trọng tâm câu chuyện.
- Mộ Dung Vân Tiêu, thời điểm ở Đế Đô, những người khác đều gọi chúng ta là nhị hoa của Đế Đô. Nhưng Chu Khinh Vi ta mới không hiếm lạ gì cái danh này. Bởi vì ta vĩnh viễn là ưu tú nhất. Nhị hoa chó má gì chứ? Ngươi chẳng qua ở bên cạnh ta, làm một mảnh lá xanh mà thôi.
Chu Khinh Vi híp mắt, lại thầm nói với mình. Nàng nhìn về phía Mộ Dung Vân Tiêu với ánh mắt đầy khiêu khícht.
Mộ Dung Vân Tiêu, vĩnh viễn là bộ dạng gió nhạt mây nhẹ, không tranh với đời. Đối với sự khiêu khích của Chu Khinh Vi, nàng hoàn toàn không chú ý tới.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía trên bia lưu danh. Chỉ là nơi ánh mắt nàng dừng lại, cũng không phải chỗ tên của Chu Khinh Vi, mà là khu vực bên trái.
Nơi đó có một cái tên, treo ở độ cao hơn sáu mươi thước, rồng bay phượng múa, khí thế không tầm thường.
- Mộ Dung Vân Vũ!
- Đại ca, tiểu muội ngày hôm nay cuối cùng cũng đứng ở vị trí đại ca đã từng đứng. Lần này, tiểu muội lại lấy đại ca làm mục tiêu, ở trên bia lưu danh, lưu lại tên của mình.
Trong lòng Mộ Dung Vân Tiêu lặng lẽ nói.
Vèo!
Sau một khắc, thân hình của nàng giống như cánh hoa nhẹ nhàng trôi giạt, xoay tròn phóng lên cao. Từng đạo huyền lực quanh quẩn ở toàn thân nàng, phóng ra hào quang rực rỡ.
Hai mươi thước!
Ba mươi thước!
Bốn mươi thước!
Năm mươi thước!
Mãi cho đến độ cao năm mươi thước cỉa Chu Khinh Vi, nàng vẫn đang không ngừng bay lên.
- Cái này... Mộ Dung Vân Tiêu nàng đây là, muốn vượt qua độ cao sáu mươi thước sao?
Mọi người đều kinh ngạc kêu lên thành tiếng.
Sáu mươi thước!
Thân thể Mộ Dung Vân Tiêu ở độ cao sáu mươi thước, hoàn toàn không ngừng lại, vẫn còn đang không ngừng bay lên.
Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người giống như bị giật kíp nổ.
- Không được.
Một áp lực cực lớn, trấn áp ở trên người Mộ Dung Vân Tiêu.
Đến độ cao sáu mươi mốt thước, Mộ Dung Vân Tiêu cuối cùng không kiên trì nổi nữa. Hàm răng nàng khẽ cắn vào đôi môi đỏ mọng, ánh mắt lóe lên. Nàng nhanh chóng bốn chữ lớn viết xuống... Mộ Dung Vân Tiêu ở trên bia lưu danh.
Sau đó thân thể của nàng tung bay hạ xuống, trên mặt đất mở miệng thở hổn hển.
Toàn bộ mọi người đang có mắt ở đó đều ngây người. Sáu mươi mốt thước, từ khi vòng sát hạch thứ ba bắt đầu đến bây giờ, đây là kỷ lục mới nhất.
Tất cả mọi người đờ đẫn nhìn Mộ Dung Vân Tiêu, trong lòng cảm giác vô cùng chấn động.
Ở học viện Lam Quang, sát hạch bia lưu danh, là có thể phân ra trình độ học viên nhất.
Trên cơ bản, đạt tới bốn mươi thước, là thuộc về thành tích trung đẳng.
Mà năm mươi thước, thuộc về thượng đẳng tuyệt đối.
Sáu mươi thước, ở trong toàn bộ học viện Lam Quang, đây cũng thuộc về ngôi sao sáng chói, là tinh anh cao cấp nhất trong mỗi một khóa.
Về phần bảy mươi thước, không phải bất kỳ một lần nào, cũng gặp phải yêu nghiệt như vậy!
- Mau nhìn kìa. Nàng đến độ cao của Chu Thanh Ngọc sư huynh năm đó, lại còn không dừng lại.
Trong lúc mọi người thán phục, Chu Khinh Vi vẫn vượt quá độ cao năm mươi hai thước của Chu Thanh Ngọc, lúc này mới ngừng lại được.
Trên độ cao này, áp lực kinh khủng, gần giống như một ngọn núi lớn đặt ở trên người nàng.
- Chu Khinh Vi ta mới là ưu tú nhất.
Chu Khinh Vi khẽ cắn hàm răng, ánh mắt kiên định. Thân hình nàng giống như Thải Phượng, ngón tay ngọc vươn ra, giống như chim công xòe canh, ở trên mặt tấm bia đá sáng lạn, chạm khắc xuống ba chữ Chu Khinh Vi.
Ngay sau đó, toàn thân nàng mờ ảo rơi xuống, phong thái mềm mại, như mộng như ảo.
Xôn xao!
Tất cả mọi người ở đó vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Độ cao năm mươi hai thước, nghiễm nhiên ở trong tất cả học viên sát hạch trước đó, đây là thành tích tốt nhất.
- Hừ.
Chu Khinh Vi thoả mãn nhìn tên mình lưu lại. Nàng liếc mắt nhìn đám người Mộ Dung Vân Tiêu, Vân Ngạo Tuyết, hừ nhẹ một tiếng. Lúc này nàng mới cao ngạo xoay người trở lại trong đội ngũ.
Ánh mắt kia, tràn ngập ý tứ khiêu khích đầy hàm xúc.
Hiểu rất rõ tính cách của Chu Khinh Vi, biểu tình của Mộ Dung Vân Tiêu điềm tĩnh, căn bản không có để ý tới sự khiêu khích của Chu Khinh Vi khiêu khích.
Mà Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch, lại là liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy chẳng biết tại sao.
Chu Khinh Vi này không phải có khuyết điểm gì hay không?
Đều là nữ nhân, hai người đều vô cùng mẫn cảm. Một đường sát hạch này, Chu Khinh Vi hình như hữu ý vô ý, đều đang khiêu khích với các nàng.
Các nàng lần đầu tiên tới bình nguyên Mộng Cảnh, hình như không có đắc tội gì nàng đi?
- A, Chu Khinh Vi làm vậy là đang khiêu khích Vân Ngạo Tuyết các nàng sao?
Hành động của Chu Khinh Vi, cũng không tính là bí ẩn. Động tác của nàng lập tức đã bị rất nhiều võ giả đứng ngoài xem chú ý tới.
- Với sát hạch nhập học lần này, trong nữ học viên, lấy bốn người Chu Khinh Vi, Mộ Dung Vân Tiêu, Vân Ngạo Tuyết, Hạ Thất Tịch là nhất. Luận về diện mạo, bốn người mỗi người chia ra xuân thu. Luận về thiên phú, mỗi người các nàng đều nghịch thiên vô cùng. Giữa bọn họ, khẳng định vô cùng không phục.
- Đó là điều không thể nghi ngờ. Đều là nữ nhân, có ai sẽ phục ai.
- Ngươi xem Chu Khinh Vi này, giống như là đang đề nghị khiêu chiến về phía Vân Ngạo Tuyết các nàng.
- Hắc hắc, thật thú vị, thật thú vị.
Mọi người tình cảm mãnh liệt bàn luận ầm ĩ, toàn bộ đều trở nên hăng hái.
Nữ nhân so đấu với nhau, vĩnh viễn là khiến cho người ta cảm thấy hứng thú. Huống gì, còn là tứ đại mỹ nữ tuyệt diễm như vậy.
Khóe miệng Chu Khinh Vi thoáng cong lên một đường cong nhỏ.
Nàng cần, chính là hiệu quả này.
Tiếp theo, cuộc sát hạch tiếp tục.
Hiện tại đã là hơn mười người cuối cùng. Đến trình độ này, ngoại trừ mấy người cực kỳ cá biệt ra, phần lớn những người còn lại, đều có thể dễ dàng lưu lại tên ở trên bia lưu danh.
Duy nhất có sự khác nhau, là độ cao lưu danh, và kích thước viết tên.
Hiện nay thành tích tốt nhất, vẫn là Chu Khinh Vi.
- Tiếp theo, Mộ Dung Vân Tiêu!
Âm thanh của Thanh Phong ầm ầm vang lên.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên.
Cuối cùng đến phiên Mộ Dung Vân Tiêu.
Mộ Dung Vân Tiêu và Chu Khinh Vi đều là con cháu hào môn của đế quốc Hạo Thiên. Chỉ có điều một bên là Chu gia, một bên là Mộ Dung gia. Thời điểm hai người ở đế quốc Hạo Thiên, lại tranh phong so đấu với nhau, được gọi là nhị hoa hào môn của Đế Đô. Hiện tại đến học viện Lam Quang, vẫn là nhân vật trọng tâm câu chuyện.
- Mộ Dung Vân Tiêu, thời điểm ở Đế Đô, những người khác đều gọi chúng ta là nhị hoa của Đế Đô. Nhưng Chu Khinh Vi ta mới không hiếm lạ gì cái danh này. Bởi vì ta vĩnh viễn là ưu tú nhất. Nhị hoa chó má gì chứ? Ngươi chẳng qua ở bên cạnh ta, làm một mảnh lá xanh mà thôi.
Chu Khinh Vi híp mắt, lại thầm nói với mình. Nàng nhìn về phía Mộ Dung Vân Tiêu với ánh mắt đầy khiêu khícht.
Mộ Dung Vân Tiêu, vĩnh viễn là bộ dạng gió nhạt mây nhẹ, không tranh với đời. Đối với sự khiêu khích của Chu Khinh Vi, nàng hoàn toàn không chú ý tới.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía trên bia lưu danh. Chỉ là nơi ánh mắt nàng dừng lại, cũng không phải chỗ tên của Chu Khinh Vi, mà là khu vực bên trái.
Nơi đó có một cái tên, treo ở độ cao hơn sáu mươi thước, rồng bay phượng múa, khí thế không tầm thường.
- Mộ Dung Vân Vũ!
- Đại ca, tiểu muội ngày hôm nay cuối cùng cũng đứng ở vị trí đại ca đã từng đứng. Lần này, tiểu muội lại lấy đại ca làm mục tiêu, ở trên bia lưu danh, lưu lại tên của mình.
Trong lòng Mộ Dung Vân Tiêu lặng lẽ nói.
Vèo!
Sau một khắc, thân hình của nàng giống như cánh hoa nhẹ nhàng trôi giạt, xoay tròn phóng lên cao. Từng đạo huyền lực quanh quẩn ở toàn thân nàng, phóng ra hào quang rực rỡ.
Hai mươi thước!
Ba mươi thước!
Bốn mươi thước!
Năm mươi thước!
Mãi cho đến độ cao năm mươi thước cỉa Chu Khinh Vi, nàng vẫn đang không ngừng bay lên.
- Cái này... Mộ Dung Vân Tiêu nàng đây là, muốn vượt qua độ cao sáu mươi thước sao?
Mọi người đều kinh ngạc kêu lên thành tiếng.
Sáu mươi thước!
Thân thể Mộ Dung Vân Tiêu ở độ cao sáu mươi thước, hoàn toàn không ngừng lại, vẫn còn đang không ngừng bay lên.
Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người giống như bị giật kíp nổ.
- Không được.
Một áp lực cực lớn, trấn áp ở trên người Mộ Dung Vân Tiêu.
Đến độ cao sáu mươi mốt thước, Mộ Dung Vân Tiêu cuối cùng không kiên trì nổi nữa. Hàm răng nàng khẽ cắn vào đôi môi đỏ mọng, ánh mắt lóe lên. Nàng nhanh chóng bốn chữ lớn viết xuống... Mộ Dung Vân Tiêu ở trên bia lưu danh.
Sau đó thân thể của nàng tung bay hạ xuống, trên mặt đất mở miệng thở hổn hển.
Toàn bộ mọi người đang có mắt ở đó đều ngây người. Sáu mươi mốt thước, từ khi vòng sát hạch thứ ba bắt đầu đến bây giờ, đây là kỷ lục mới nhất.
Tất cả mọi người đờ đẫn nhìn Mộ Dung Vân Tiêu, trong lòng cảm giác vô cùng chấn động.
Ở học viện Lam Quang, sát hạch bia lưu danh, là có thể phân ra trình độ học viên nhất.
Trên cơ bản, đạt tới bốn mươi thước, là thuộc về thành tích trung đẳng.
Mà năm mươi thước, thuộc về thượng đẳng tuyệt đối.
Sáu mươi thước, ở trong toàn bộ học viện Lam Quang, đây cũng thuộc về ngôi sao sáng chói, là tinh anh cao cấp nhất trong mỗi một khóa.
Về phần bảy mươi thước, không phải bất kỳ một lần nào, cũng gặp phải yêu nghiệt như vậy!