Lúc cỗ võ hồn chi lực kinh khủng kia tiến vào bên trong hồn hải tinh không của Diệp Huyền thì lập tức giống như rơi vào vũng bùn, biến thành nửa bước cũng khó đi.
Diệp Huyền cười lạnh:
- Hừ, tuy rằng hồn lực của ta kiếp này chỉ mới có nhất giai, không cường đại bằng võ hồn của ngươi, nhưng ở địa bàn của ta thì sẽ không cho phép ngươi làm càn đâu.
- Thôn phệ võ hồn —— thôn phệ!
Hô!
Thôn phệ võ hồn màu đen trong đan điền của Diệp Huyền lập tức xoay tròn điên cuồng, từng tia thôn phệ chi lực cũng nhanh chóng lan ra.
Võ hồn của đối phương cảm nhận được cỗ thôn phệ chi lực này thì giống như một con thỏ nhỏ gặp phải lão hổ, lập tức trở nên vô cùng sợ hãi, điên cuồng vùng vẫy, cố gắng phá tan phong toả từ hồn hải của Diệp Huyền.
- Hừ, nếu tới nước này rồi còn để cho ngươi chạy thoát thì Tiêu Dao Hồn Hoàng ta đây còn là cái khỉ gì.
- Diệt!
Diệp Huyền khẽ quát một tiếng, cỗ võ hồn chi lực này lập tức bị kéo vào bên trong hắc động đang xoay tròn kia, nhanh chóng biến mất không thấy.
Tiếp sau đó liền có một cỗ võ hồn thi lực tinh thuần thẩm thấu ra từ bên trong thôn phệ võ hồn, tiến vào bên trong sinh mệnh võ hồn và đại địa võ hồn.
- Ha ha, còn biết phụng dưỡng hai vị huynh đệ khác, xem ra ngươi cũng còn có chút lương tâm?
Diệp Huyền cười thầm thôn phệ võ hồn.
Hai đại võ hồn được tẩm bổ thì lập tức trở nên nồng đậm hơn.
Sinh mệnh võ hồn trước kia chỉ là một chồi non nhỏ, nháy mắt liền cao lớn hơn gấp đôi, hoá thành một dây mây mảnh, mọc ra hai phiến lá non, quang hoa lưu chuyển.
Một cỗ sinh mệnh chi lực nồng đậm nhanh chóng phóng thích ra, kinh mạch và cơ thể bị tổn thương trong cơ thể của Diệp Huyền liền khép lại với tốc độ nhanh tới mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
- Vẫn còn một cỗ võ hồn chi lực ở trong cơ thể phụ thân, không thể để cho nó tiếp tục ngông cuồng nữa.
Trong lòng Diệp Huyền quát lạnh một tiếng, hai tay nhanh chóng áp lên trên lưng của phụ thân, toàn lực thi triển thôn phệ võ hồn.
Chỉ một lát sau, cỗ võ hồn chi lực cuồng bạo lúc nãy vẫn còn đang tàn phá bừa bãi trong cơ thể của phụ thân đã bị hút sạch, trở thành chất dinh dưỡng cho võ hồn của Diệp Huyền.
Ngay sau đó, Diệp Huyền lại dùng một tia sinh mệnh chi lực do sinh mệnh võ hồn trong cơ thể mình phóng xuất ra, đưa vào bên trong cơ thể của phụ thân.
Nhìn thấy kinh mạch trong thân thể của phụ thân lại bắt đầu chậm rãi khôi phục, lúc này Diệp Huyền mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
- Đại địa võ hồn, khai!
Đợi sau khi đạo huyền mạch thứ bảy triệt để khôi phục thì Diệp Huyền dùng hồn lực của bản thân dẫn đường, mãnh liệt dẫn động cho đại địa võ hồn vốn luôn bị áp chế bên trong tâm huyệt của phụ thân.
Một cỗ đại địa chi lực nồng đậm màu vàng nhanh chóng dâng lên từ trong tâm huyệt của Diệp Triển Vân, đây chính là đại địa võ hồn chỉ riêng Diệp gia mới có.
- Cuối cùng cũng đã đánh thức võ hồn của phụ thân lần nữa rồi.
Làm xong những chuyện này thì hồn lực bên trong cơ thể Diệp Huyền gần như đã tiêu hao hết bảy tám phần, huyền thức thì không còn lại bao nhiêu.
- Huyền nhi, ngươi không sao hết, thật tốt quá.
Sau khi Diệp Triển Vân khôi phục thì điều đầu tiên y làm không phải là quan tâm thân thể của mình mà là nhìn về phía Diệp Huyền.
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh như băng, lạnh giọng nói:
- Phụ thân, kẻ năm đó ra tay với ngươi rốt cuộc là ai?
Trong mắt của hắn mang theo vẻ tức giận, thanh âm lạnh lẽo như hàn băng vạn năm.
Vừa rồi thật sự rất hung hiểm, nếu như không phải bản thân hắn sở hữu tam sinh võ hồn và thần quyết nghịch thiên, kiếp trước lại là bát phẩm hồn hoàng, mà đổi lại là một luyện hồn sư bình thường thì đã sớm bỏ mạng cùng phụ thân.
Tâm địa của kẻ này quả thực quá mức ác độc.
Diệp Triển Vân thở dài một tiếng, trầm giọng nói:
- Huyền nhi, ngươi đừng trách ta, không phải vi phụ không muốn nói cho ngươi biết, nhưng thân phận của đối phương thật sự quá mức đáng sợ, nếu như vi phụ nói cho ngươi biết thì chính là hại ngươi.
Diệp Huyền lạnh lùng nói:
- Võ hồn chi lực ngũ tinh, lại ẩn chứa tôn giả chi khí, phụ thân, nếu như ta đoán không lầm thì kẻ đả thương và phong ấn võ hồn rồi phế bỏ kinh mạch của ngươi năm đó hẳn là một tên võ tôn lục giai, hơn nữa bối cảnh của võ tôn này tuyệt đối không tầm thường.
- Ngươi…
Diệp Triển Vân đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, thất thanh run rẩy hỏi:
- Huyền nhi, sao ngươi biết được?
Diệp Huyền mỉm cười.
Kiếp trước hắn thân là bát phẩm hồn hoàng, muốn phân biệt cường độ võ hồn của đối phương đương nhiên là chuyện vô cùng dễ dàng.
Một tên võ tôn lục giai lại có thể tăng võ hồn lên tới ngũ tinh, đây tuyệt đối là chuyện võ giả bình thường không thể làm được.
Bởi vì muốn đề thăng võ hồn là chuyện vô cùng khó khăn, bất kỳ võ giả nào muốn đề thăng võ hồn của mình lên một tinh cấp đều phải tìm được luyện hồn sư cường đại hơn mình.
Giống như Lâm Hùng vậy, gã thân là phó thống lĩnh thành vệ quân cũng là địa võ sư tam giai, nhưng nếu như muốn đề thăng đao võ hồn của gã từ nhất tinh căn bản nhất lên nhị tinh cũng khó khăn khôn lường, gần như mất mạng.
Có thể thấy được đề thăng võ hồn lên khó khăn tới mức nào.
Bối cảnh của người này nhất định là vô cùng thâm hậu.
Bất quá bối cảnh có thâm hậu hơn nữa thì cũng khó tiêu cơn giận trong lòng Diệp Huyền.
Đương nhiên, Diệp Huyền cũng không muốn khiến phụ thân khó xử.
- Phụ thân, ngươi đã không muốn nói cho ta biết đối phương là ai đương nhiên là vì sợ ta đi trả thù, sau cùng gặp phải nguy hiểm, ta có thể hiểu được, bất quá, kẻ này đã dám động thủ với người nhà của Diệp Huyền ta thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, một ngày nào đó ta sẽ khiến hắn trả giá thật đắt cho những gì hắn đã gây ra.
Thanh âm của Diệp Huyền cũng không lớn, ngữ khí cũng không nghiêm trọng, nhưng lọt vào trong tai của Diệp Triển Vân thì lại vô cùng có lực chấn nhiếp.
Trong thanh âm của hắn giống như ẩn chứa một loại lực lượng có thể khiến cho người ta tin phục, khiến người ta tin rằng hắn có thể làm được tất cả mọi thứ, khiến cho Diệp Triển Vân nghe đến ngây người.
Đứa nhi tử này thật sự đã mang rất nhiều kinh hỉ tới cho y.
Không hổ là con trai của nàng!
- Đúng rồi, phụ thân, ngươi mau xem thân thể của ngươi một chút đi, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì hẳn là đã khôi phục rồi.
Diệp Huyền đột nhiên mỉm cười.
Diệp Huyền cười lạnh:
- Hừ, tuy rằng hồn lực của ta kiếp này chỉ mới có nhất giai, không cường đại bằng võ hồn của ngươi, nhưng ở địa bàn của ta thì sẽ không cho phép ngươi làm càn đâu.
- Thôn phệ võ hồn —— thôn phệ!
Hô!
Thôn phệ võ hồn màu đen trong đan điền của Diệp Huyền lập tức xoay tròn điên cuồng, từng tia thôn phệ chi lực cũng nhanh chóng lan ra.
Võ hồn của đối phương cảm nhận được cỗ thôn phệ chi lực này thì giống như một con thỏ nhỏ gặp phải lão hổ, lập tức trở nên vô cùng sợ hãi, điên cuồng vùng vẫy, cố gắng phá tan phong toả từ hồn hải của Diệp Huyền.
- Hừ, nếu tới nước này rồi còn để cho ngươi chạy thoát thì Tiêu Dao Hồn Hoàng ta đây còn là cái khỉ gì.
- Diệt!
Diệp Huyền khẽ quát một tiếng, cỗ võ hồn chi lực này lập tức bị kéo vào bên trong hắc động đang xoay tròn kia, nhanh chóng biến mất không thấy.
Tiếp sau đó liền có một cỗ võ hồn thi lực tinh thuần thẩm thấu ra từ bên trong thôn phệ võ hồn, tiến vào bên trong sinh mệnh võ hồn và đại địa võ hồn.
- Ha ha, còn biết phụng dưỡng hai vị huynh đệ khác, xem ra ngươi cũng còn có chút lương tâm?
Diệp Huyền cười thầm thôn phệ võ hồn.
Hai đại võ hồn được tẩm bổ thì lập tức trở nên nồng đậm hơn.
Sinh mệnh võ hồn trước kia chỉ là một chồi non nhỏ, nháy mắt liền cao lớn hơn gấp đôi, hoá thành một dây mây mảnh, mọc ra hai phiến lá non, quang hoa lưu chuyển.
Một cỗ sinh mệnh chi lực nồng đậm nhanh chóng phóng thích ra, kinh mạch và cơ thể bị tổn thương trong cơ thể của Diệp Huyền liền khép lại với tốc độ nhanh tới mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
- Vẫn còn một cỗ võ hồn chi lực ở trong cơ thể phụ thân, không thể để cho nó tiếp tục ngông cuồng nữa.
Trong lòng Diệp Huyền quát lạnh một tiếng, hai tay nhanh chóng áp lên trên lưng của phụ thân, toàn lực thi triển thôn phệ võ hồn.
Chỉ một lát sau, cỗ võ hồn chi lực cuồng bạo lúc nãy vẫn còn đang tàn phá bừa bãi trong cơ thể của phụ thân đã bị hút sạch, trở thành chất dinh dưỡng cho võ hồn của Diệp Huyền.
Ngay sau đó, Diệp Huyền lại dùng một tia sinh mệnh chi lực do sinh mệnh võ hồn trong cơ thể mình phóng xuất ra, đưa vào bên trong cơ thể của phụ thân.
Nhìn thấy kinh mạch trong thân thể của phụ thân lại bắt đầu chậm rãi khôi phục, lúc này Diệp Huyền mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
- Đại địa võ hồn, khai!
Đợi sau khi đạo huyền mạch thứ bảy triệt để khôi phục thì Diệp Huyền dùng hồn lực của bản thân dẫn đường, mãnh liệt dẫn động cho đại địa võ hồn vốn luôn bị áp chế bên trong tâm huyệt của phụ thân.
Một cỗ đại địa chi lực nồng đậm màu vàng nhanh chóng dâng lên từ trong tâm huyệt của Diệp Triển Vân, đây chính là đại địa võ hồn chỉ riêng Diệp gia mới có.
- Cuối cùng cũng đã đánh thức võ hồn của phụ thân lần nữa rồi.
Làm xong những chuyện này thì hồn lực bên trong cơ thể Diệp Huyền gần như đã tiêu hao hết bảy tám phần, huyền thức thì không còn lại bao nhiêu.
- Huyền nhi, ngươi không sao hết, thật tốt quá.
Sau khi Diệp Triển Vân khôi phục thì điều đầu tiên y làm không phải là quan tâm thân thể của mình mà là nhìn về phía Diệp Huyền.
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh như băng, lạnh giọng nói:
- Phụ thân, kẻ năm đó ra tay với ngươi rốt cuộc là ai?
Trong mắt của hắn mang theo vẻ tức giận, thanh âm lạnh lẽo như hàn băng vạn năm.
Vừa rồi thật sự rất hung hiểm, nếu như không phải bản thân hắn sở hữu tam sinh võ hồn và thần quyết nghịch thiên, kiếp trước lại là bát phẩm hồn hoàng, mà đổi lại là một luyện hồn sư bình thường thì đã sớm bỏ mạng cùng phụ thân.
Tâm địa của kẻ này quả thực quá mức ác độc.
Diệp Triển Vân thở dài một tiếng, trầm giọng nói:
- Huyền nhi, ngươi đừng trách ta, không phải vi phụ không muốn nói cho ngươi biết, nhưng thân phận của đối phương thật sự quá mức đáng sợ, nếu như vi phụ nói cho ngươi biết thì chính là hại ngươi.
Diệp Huyền lạnh lùng nói:
- Võ hồn chi lực ngũ tinh, lại ẩn chứa tôn giả chi khí, phụ thân, nếu như ta đoán không lầm thì kẻ đả thương và phong ấn võ hồn rồi phế bỏ kinh mạch của ngươi năm đó hẳn là một tên võ tôn lục giai, hơn nữa bối cảnh của võ tôn này tuyệt đối không tầm thường.
- Ngươi…
Diệp Triển Vân đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, thất thanh run rẩy hỏi:
- Huyền nhi, sao ngươi biết được?
Diệp Huyền mỉm cười.
Kiếp trước hắn thân là bát phẩm hồn hoàng, muốn phân biệt cường độ võ hồn của đối phương đương nhiên là chuyện vô cùng dễ dàng.
Một tên võ tôn lục giai lại có thể tăng võ hồn lên tới ngũ tinh, đây tuyệt đối là chuyện võ giả bình thường không thể làm được.
Bởi vì muốn đề thăng võ hồn là chuyện vô cùng khó khăn, bất kỳ võ giả nào muốn đề thăng võ hồn của mình lên một tinh cấp đều phải tìm được luyện hồn sư cường đại hơn mình.
Giống như Lâm Hùng vậy, gã thân là phó thống lĩnh thành vệ quân cũng là địa võ sư tam giai, nhưng nếu như muốn đề thăng đao võ hồn của gã từ nhất tinh căn bản nhất lên nhị tinh cũng khó khăn khôn lường, gần như mất mạng.
Có thể thấy được đề thăng võ hồn lên khó khăn tới mức nào.
Bối cảnh của người này nhất định là vô cùng thâm hậu.
Bất quá bối cảnh có thâm hậu hơn nữa thì cũng khó tiêu cơn giận trong lòng Diệp Huyền.
Đương nhiên, Diệp Huyền cũng không muốn khiến phụ thân khó xử.
- Phụ thân, ngươi đã không muốn nói cho ta biết đối phương là ai đương nhiên là vì sợ ta đi trả thù, sau cùng gặp phải nguy hiểm, ta có thể hiểu được, bất quá, kẻ này đã dám động thủ với người nhà của Diệp Huyền ta thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, một ngày nào đó ta sẽ khiến hắn trả giá thật đắt cho những gì hắn đã gây ra.
Thanh âm của Diệp Huyền cũng không lớn, ngữ khí cũng không nghiêm trọng, nhưng lọt vào trong tai của Diệp Triển Vân thì lại vô cùng có lực chấn nhiếp.
Trong thanh âm của hắn giống như ẩn chứa một loại lực lượng có thể khiến cho người ta tin phục, khiến người ta tin rằng hắn có thể làm được tất cả mọi thứ, khiến cho Diệp Triển Vân nghe đến ngây người.
Đứa nhi tử này thật sự đã mang rất nhiều kinh hỉ tới cho y.
Không hổ là con trai của nàng!
- Đúng rồi, phụ thân, ngươi mau xem thân thể của ngươi một chút đi, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì hẳn là đã khôi phục rồi.
Diệp Huyền đột nhiên mỉm cười.