Nói thật trong lòng của hắn cũng là vô cùng khiếp sợ.
Chỉ có điều giờ phút này đối mặt Chúc Thiên Lam hội trưởng hỏi thăm nên hắn cũng tỏ ra thản nhiên lạnh nhạt:
- Ha ha, Chúc Thiên Lam hội trưởng quá khách khí, Dạ Phồn Tinh biểu hiện cũng vượt quá ta đoán trước, xem ra Đông Thăng quốc của chúng ta cũng có một hai thiên tài.
Tuy ngữ khí của hắn khiêm tốn nhưng bên trong đắc ý không nhỏ, lại biểu hiện ra mặt không chút che giấu.
- Xem ra quán quân lần này là chỉ có thể do hai người Đông Thăng quốc Dạ Phồn Tinh và Vô Thương quốc Loan Hồng rồi.
Có người cười nói.
Hắn vừa dứt lời Dạ Phồn Tinh trên lôi đài không nén được phun máu tươi và rời khỏi lôi đài.
Giữa lôi đài, chỉ còn lại Vô Thương quốc thanh niên áo bào trắng Loan Hồng.
- Không nghĩ tới trận đầu này đệ nhất lại bị Vô Thương quốc Loan Hồng đoạt đi.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
- Chuyện này còn không nhất định.
Trên đài hội nghị Khô Trần phó hội trưởng cười cười.
Ánh mắt của mọi người nhìn sang đối phương, vẻ mặt bọn họ từ kinh ngạc nhiên biến thành ngây ngốc, thần sắc cổ quái tới cực điểm.
Hiện tại trừ Loan Hồng ra còn có một bóng người chưa thất bại.
- Là hắn.
- Thiếu niên của Lưu Vân quốc.
Bởi vì đám người Loan Hồng là lực lượng mới xuất hiện cho nên mọi người đều tập trung chú ý lên thân năm người Hạ Thất Hề ở giữa lôi đài, ngược lại quên đi Diệp Huyền vẫn ở biên giới lôi đài.
Cho tới bây giờ mọi người mới kịp phản ứng, Diệp Huyền còn chưa bị loại bỏ.
Chỉ thấy hắn ngồi xếp bằng tại nơi hẻo lánh với bộ dạng vong ngã.
- Thì ra là như vậy, trận pháp này quả nhiên tinh diệu.
Không có người biết rõ nội tâm của Diệp Huyền lúc này hoàn toàn đắm chìm vào trong trận pháp, hơn nữa còn đang khiếp sợ to lớn, hắn thay đổi nhiều vị trí và cân nhắc nhiều ảo diệu trong đó, trận háp hồn lực phong bạo có cấu tạo thế nào cũng bị Diệp Huyền nhìn phá, mà hắn cũng rung động mạnh với kỳ tư diệu tưởng của người sáng tạo ra trận này.
Người thiết trí trận pháp hồn lực phong bạo này tuyệt đối là đại năng nghịch thiên, nếu không cũng không thể thiết kế ra trận pháp cường đại như vậy.
Cho dù là kiếp trước của Diệp Huyền cũng chưa chắc nói mình nhất định có thể sáng tạo ra trận pháp như thế.
Việc này cũng làm Diệp Huyền chờ mong to lớn với phù quang bí cảnh.
Ân?
Đúng lúc này đột nhiên Diệp Huyền cảm nhận được có sát ý mờ mịt xuất hiện, sát ý làm hắn giật mình tỉnh táo lại, thời điểm này Diệp Huyền mới phát hiện trên lôi đài chỉ còn lại hai người là hắn và thanh niên áo bào trắng mà thôi.
Tên thanh niên áo bào trắng lúc này nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, phát hiện Diệp Huyền còn không có bị loại bỏ và nội tâm của hắn hoảng sợ tới cực điểm.
Vì sao Diệp Huyền có thể kiên trì tới bây giờ?
Đối với Loan Hồng mà nói đây tuyệt đối là chuyện không thể tiếp nhận được.
Trình độ của Loan Hồng hắn hơn xa bao trùm cái gọi là thiên tài của liên minh mười ba nước, hắn không tin trong liên minh mười ba nước còn có ai có tạo nghệ luyện hồn học còn lợi hại hơn hắn.
Dùng trình độ của liên minh mười ba nước, hai mươi lăm tuổi đạt tới luyện hồn sư tam phẩm đã là cực hạn, ngay cả Thiên Kim quốc Hạ Thất Hề cũng chỉ là tam phẩm trung kỳ mà thôi.
Diệp Huyền quá kỳ quặc.
Trong nội tâm Loan Hồng trừ khiếp sợ ra còn có sát ý tăng vọt.
Hắn cũng từ trong lời của Dạ Phồn Tinh biết được sự việc diễn ra trong cửa hàng ngày đó, cũng không có đặt trong lòng, hêện tại hắn cũng phải nhìn thẳng vào Diệp Huyền.
Tâm thần lắng đọng lại, Loan Hồng tiếp tục kiên trì trong hồn lực phong bạo, hắn không tin Diệp Huyền kiên trì thời gian dài hơn hắn rất nhiều.
Lúc này nội tâm người nơi này vô cùng chấn động.
Chỉ cần lại đào thải một người như vậy sẽ là quán quân của vòng thứ nhất, đạt được hai trăm điểm tích lũy.
Đối với hai vương quốc mà nói quán quân vô cùng quan trọng.
Nhưng hồn lực tam phẩm phong bạo trùng kích vào Diệp Huyền và Loan Hồng, cả hai không có dấu hiệu bị đào thải.
Thời gian trôi qua, đột ngột ——
Cường độ hồn lực phong bạo lúc này lại tăng lên.
Oanh!
Thậm chí mọi người lúc này có cảm giác hồn lực gần như hóa thành thực chất và hình thành uy áp làm người ta hít thở không thông.
Hồn lực phong bạo tứ phẩm.
Trận đấu đến bây giờ, cường độ hồn lực phong bạo đã tăng lên tứ phẩm.
Tất cả người xem đều khiếp sợ không nhỏ, bọn họ cho dù như thế nào cũng không ngờ tới trận đấu cửa thứ nhất lại đặc sắc như thế.
Hồn lực phong bạo tứ phẩm, cho dù là phó hội trưởng hồn sư tháp của các vương quốc cũng chưa chắc có thể kiên trì, nhưng Loan Hồng và Diệp Huyền lại có thể kiên trì mà không có dấu hiệu thất bại.
Lúc nào thiên tài liên minh mười ba nước lại mạnh tới mức này? Thậm chí không thua gì cường giả thế hệ trước.
Ngoài rung động, nội tâm mọi người còn có không thể tưởng tượng nổi.
Phốc phốc!
Vào thời điểm cuối cùng, rốt cuộc Loan Hồng không thể kiên trì và phun máu tươi.
Trên lôi đài hiện tại chỉ còn lại một Diệp Huyền.
Xoạt!
Toàn trường xôn xao, bọn họ rung động khi nhìn tâấy cảnh này.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người nơi đây, Diệp Huyền chẳng những còn có thể kiên trì, vẻ mặt của hắn không có chút biến hóa nào.
Vào lúc này hồn lực phong bạo trùng kích đã tăng lên tứ phẩm trung kỳ, chẳng lẽ thiếu niên này là luyện hồn sư tứ phẩm sao? Hắn mới bao lớn chứ?
- Không đúng, các ngươi xem chung quanh hắn có bình chướng đặc biệt kìa.
- Ồ, đúng là có, tại sao vừa rồi chúng ta không có phát hiện ra?
- Vừa rồi hồn lực phong bạo còn yếu nên bình chướng này hiển thị không rõ ràng, hiện tại hồn lực phong bạo đạt tới tứ phẩm nên bày ra.
- Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Trên người của hắn có bảo vật che đậy hồn lực phong bạo sao? Cho nên mới có thể kiên trì lâu như vậy?
- Hảo tiểu tử, ta nói tại sao hắn có thể kiên trì lâu như thế, thì ra trên người của hắn có bảo vật như vậy, là ăn gian.
Vô số dân chúng toàn trường đều nhìn thấy bên ngoài thân thể Diệp Huyền có một tầng bình chướng vô hình đang rõ ràng, hồn lực phong bạo trùng kích vào bình chướng nhưng chỉ có một phần nhỏ yếu thấm qua tác dụng lên người của Diệp Huyền, tuyệt đại đa số hồn lực phong bạo đều bị bình chướng ngăn cản bên ngoài.
- Ăn gian, tiểu tử này đang ăn gian!
- Đoạt tư cách dự thi của hắn.
- Không ngờ dám ăn gian trên phù quang đại hội, không cướp đoạt tư cách dự thi của hắn không thể duy trì tính công chính của cuộc thi.
Chỉ có điều giờ phút này đối mặt Chúc Thiên Lam hội trưởng hỏi thăm nên hắn cũng tỏ ra thản nhiên lạnh nhạt:
- Ha ha, Chúc Thiên Lam hội trưởng quá khách khí, Dạ Phồn Tinh biểu hiện cũng vượt quá ta đoán trước, xem ra Đông Thăng quốc của chúng ta cũng có một hai thiên tài.
Tuy ngữ khí của hắn khiêm tốn nhưng bên trong đắc ý không nhỏ, lại biểu hiện ra mặt không chút che giấu.
- Xem ra quán quân lần này là chỉ có thể do hai người Đông Thăng quốc Dạ Phồn Tinh và Vô Thương quốc Loan Hồng rồi.
Có người cười nói.
Hắn vừa dứt lời Dạ Phồn Tinh trên lôi đài không nén được phun máu tươi và rời khỏi lôi đài.
Giữa lôi đài, chỉ còn lại Vô Thương quốc thanh niên áo bào trắng Loan Hồng.
- Không nghĩ tới trận đầu này đệ nhất lại bị Vô Thương quốc Loan Hồng đoạt đi.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
- Chuyện này còn không nhất định.
Trên đài hội nghị Khô Trần phó hội trưởng cười cười.
Ánh mắt của mọi người nhìn sang đối phương, vẻ mặt bọn họ từ kinh ngạc nhiên biến thành ngây ngốc, thần sắc cổ quái tới cực điểm.
Hiện tại trừ Loan Hồng ra còn có một bóng người chưa thất bại.
- Là hắn.
- Thiếu niên của Lưu Vân quốc.
Bởi vì đám người Loan Hồng là lực lượng mới xuất hiện cho nên mọi người đều tập trung chú ý lên thân năm người Hạ Thất Hề ở giữa lôi đài, ngược lại quên đi Diệp Huyền vẫn ở biên giới lôi đài.
Cho tới bây giờ mọi người mới kịp phản ứng, Diệp Huyền còn chưa bị loại bỏ.
Chỉ thấy hắn ngồi xếp bằng tại nơi hẻo lánh với bộ dạng vong ngã.
- Thì ra là như vậy, trận pháp này quả nhiên tinh diệu.
Không có người biết rõ nội tâm của Diệp Huyền lúc này hoàn toàn đắm chìm vào trong trận pháp, hơn nữa còn đang khiếp sợ to lớn, hắn thay đổi nhiều vị trí và cân nhắc nhiều ảo diệu trong đó, trận háp hồn lực phong bạo có cấu tạo thế nào cũng bị Diệp Huyền nhìn phá, mà hắn cũng rung động mạnh với kỳ tư diệu tưởng của người sáng tạo ra trận này.
Người thiết trí trận pháp hồn lực phong bạo này tuyệt đối là đại năng nghịch thiên, nếu không cũng không thể thiết kế ra trận pháp cường đại như vậy.
Cho dù là kiếp trước của Diệp Huyền cũng chưa chắc nói mình nhất định có thể sáng tạo ra trận pháp như thế.
Việc này cũng làm Diệp Huyền chờ mong to lớn với phù quang bí cảnh.
Ân?
Đúng lúc này đột nhiên Diệp Huyền cảm nhận được có sát ý mờ mịt xuất hiện, sát ý làm hắn giật mình tỉnh táo lại, thời điểm này Diệp Huyền mới phát hiện trên lôi đài chỉ còn lại hai người là hắn và thanh niên áo bào trắng mà thôi.
Tên thanh niên áo bào trắng lúc này nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, phát hiện Diệp Huyền còn không có bị loại bỏ và nội tâm của hắn hoảng sợ tới cực điểm.
Vì sao Diệp Huyền có thể kiên trì tới bây giờ?
Đối với Loan Hồng mà nói đây tuyệt đối là chuyện không thể tiếp nhận được.
Trình độ của Loan Hồng hắn hơn xa bao trùm cái gọi là thiên tài của liên minh mười ba nước, hắn không tin trong liên minh mười ba nước còn có ai có tạo nghệ luyện hồn học còn lợi hại hơn hắn.
Dùng trình độ của liên minh mười ba nước, hai mươi lăm tuổi đạt tới luyện hồn sư tam phẩm đã là cực hạn, ngay cả Thiên Kim quốc Hạ Thất Hề cũng chỉ là tam phẩm trung kỳ mà thôi.
Diệp Huyền quá kỳ quặc.
Trong nội tâm Loan Hồng trừ khiếp sợ ra còn có sát ý tăng vọt.
Hắn cũng từ trong lời của Dạ Phồn Tinh biết được sự việc diễn ra trong cửa hàng ngày đó, cũng không có đặt trong lòng, hêện tại hắn cũng phải nhìn thẳng vào Diệp Huyền.
Tâm thần lắng đọng lại, Loan Hồng tiếp tục kiên trì trong hồn lực phong bạo, hắn không tin Diệp Huyền kiên trì thời gian dài hơn hắn rất nhiều.
Lúc này nội tâm người nơi này vô cùng chấn động.
Chỉ cần lại đào thải một người như vậy sẽ là quán quân của vòng thứ nhất, đạt được hai trăm điểm tích lũy.
Đối với hai vương quốc mà nói quán quân vô cùng quan trọng.
Nhưng hồn lực tam phẩm phong bạo trùng kích vào Diệp Huyền và Loan Hồng, cả hai không có dấu hiệu bị đào thải.
Thời gian trôi qua, đột ngột ——
Cường độ hồn lực phong bạo lúc này lại tăng lên.
Oanh!
Thậm chí mọi người lúc này có cảm giác hồn lực gần như hóa thành thực chất và hình thành uy áp làm người ta hít thở không thông.
Hồn lực phong bạo tứ phẩm.
Trận đấu đến bây giờ, cường độ hồn lực phong bạo đã tăng lên tứ phẩm.
Tất cả người xem đều khiếp sợ không nhỏ, bọn họ cho dù như thế nào cũng không ngờ tới trận đấu cửa thứ nhất lại đặc sắc như thế.
Hồn lực phong bạo tứ phẩm, cho dù là phó hội trưởng hồn sư tháp của các vương quốc cũng chưa chắc có thể kiên trì, nhưng Loan Hồng và Diệp Huyền lại có thể kiên trì mà không có dấu hiệu thất bại.
Lúc nào thiên tài liên minh mười ba nước lại mạnh tới mức này? Thậm chí không thua gì cường giả thế hệ trước.
Ngoài rung động, nội tâm mọi người còn có không thể tưởng tượng nổi.
Phốc phốc!
Vào thời điểm cuối cùng, rốt cuộc Loan Hồng không thể kiên trì và phun máu tươi.
Trên lôi đài hiện tại chỉ còn lại một Diệp Huyền.
Xoạt!
Toàn trường xôn xao, bọn họ rung động khi nhìn tâấy cảnh này.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người nơi đây, Diệp Huyền chẳng những còn có thể kiên trì, vẻ mặt của hắn không có chút biến hóa nào.
Vào lúc này hồn lực phong bạo trùng kích đã tăng lên tứ phẩm trung kỳ, chẳng lẽ thiếu niên này là luyện hồn sư tứ phẩm sao? Hắn mới bao lớn chứ?
- Không đúng, các ngươi xem chung quanh hắn có bình chướng đặc biệt kìa.
- Ồ, đúng là có, tại sao vừa rồi chúng ta không có phát hiện ra?
- Vừa rồi hồn lực phong bạo còn yếu nên bình chướng này hiển thị không rõ ràng, hiện tại hồn lực phong bạo đạt tới tứ phẩm nên bày ra.
- Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Trên người của hắn có bảo vật che đậy hồn lực phong bạo sao? Cho nên mới có thể kiên trì lâu như vậy?
- Hảo tiểu tử, ta nói tại sao hắn có thể kiên trì lâu như thế, thì ra trên người của hắn có bảo vật như vậy, là ăn gian.
Vô số dân chúng toàn trường đều nhìn thấy bên ngoài thân thể Diệp Huyền có một tầng bình chướng vô hình đang rõ ràng, hồn lực phong bạo trùng kích vào bình chướng nhưng chỉ có một phần nhỏ yếu thấm qua tác dụng lên người của Diệp Huyền, tuyệt đại đa số hồn lực phong bạo đều bị bình chướng ngăn cản bên ngoài.
- Ăn gian, tiểu tử này đang ăn gian!
- Đoạt tư cách dự thi của hắn.
- Không ngờ dám ăn gian trên phù quang đại hội, không cướp đoạt tư cách dự thi của hắn không thể duy trì tính công chính của cuộc thi.