Sắc mặt Tô Tú Nhất vô cùng ngưng trọng, hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào thanh niên kia, tên thanh niên tuổi chừng hai mươi chưa tới ba mươi, khí tức trên người hắn là Vũ Vương thất giai đỉnh phong hàng thật giá thật, khí tức Vũ Vương thu liễm tới cực điểm, hoàn toàn không dưới Đường Chiêu là cường giả uy tín lâu năm.
- Ngươi là Tô Tú Nhất? Không tệ, không tệ, Vũ Hoàng bát giai nhất trọng, miễn cưỡng có tư cách làm thuộc hạ của ta.
Thanh niên kia bay lên, hắn đứng giữa thiên địa giống như chúa tể của thế giới này.
Hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết ngươi đã phạm tử tội, bản thiếu gia hôm nay cho ngươi cơ hội, chỉ cần ngươi nguyện ý trở thành thuộc hạ của ta, bản thiếu gia sẽ thả cho ngươi con đường sống, nếu không, mặc ngươi tu vi ngươi thông thiên cũng khó tránh khỏi cái chết.
Tô Tú Nhất cười nhạo nói:
- Ngươi là hài tử nhà ai, đầu óc bị hỏng sao, chỉ là Vũ Vương thất giai cũng muốn ta thần phục?
Ầm ầm!
Hắn chẳng muốn nói nhảm, trực tiếp chém một kích, khí kình uy chấn bát phương bay thẳng về phía thanh niên áo xanh.
- Tề thiếu chủ!
Trong lòng Thiên Dịch lão nhân kinh ngạc, hắn muốn ra tay ngăn cản nhưng lại bị thanh niên áo xanh ngăn cản.
Chỉ thấy trên người hắn bắn ra hào quang màu vàng, trong hào quang màu vàng này là chiêu thức bí kỹ.
Trong tay hắn cầm một thanh chiến kích, chiến kích khắc phi long thăng thiên vô cùng uy mãnh, hắn đâm một kích về phía trước.
Ầm ầm!
Chiến kích màu xanh va chạm với hào quang màu xanh, nó lập tức phát ra tiếng nổ đùng đùng, cho dù bị đánh tan nhưng huyền nguyên bay tới gần thanh niên áo xanh cũng chỉ làm hào quang quanh người hắn nhộn nhạo.
- Cái gì?
- Lại bị hắn ngăn cản?
- Điều này sao có thể?
Tất cả moi người phía trước trợn mắt há hốc mồm, nghẹn họng nhìn trân trối.
Thủ lĩnh các thế lực cũng nhìn ra thanh niên áo xanh thực lực phi phàm, nhưng chỉ là Vũ Vương thất giai tam trọng đỉnh phong mà thôi, không nghĩ tới đối kháng một chiêu với Tô Tú lại không lâm vào hạ phong, bọn họ không tin vào mắt mình.
Đám người Kiếm lão nhìn nhau, tâm thần ngưng trọng, bởi vì bọn họ đoán chắc nếu như tiến lên, bọn họ ngăn cản một chiêu của Tô Tú Nhất không nói vẫn lạc nhưng chắc chắn sẽ trọng thương.
Nhưng hôm nay...
Mọi người cảm giác đầu óc mình không đủ dùng, Vũ Vương thất giai tam trọng đỉnh phong có thể dễ dàng ngăn cản một kích khủng bố của Vũ Hoàng bát giai, bọn họ nhìn thế nào cũng có cảm giác đây là việc đầm rồng hang hổ.
Không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy, Tô Tú Nhất âm thầm ngạc nhiên không nhỏ, hắn không ngờ thanh niên áo xanh dễ dàng ngăn cản một kích thăm dò của hắn như vậy.
Nội tâm hắn nặng nề, luận kiến thức Tô Tú Nhất còn mạnh hơn Kiếm lão quá nhiều, biết rõ trên đại lục có một ít thiên tài có thể khiêu chiến vượt cấp.
Người có thể làm được không ai là người bình thường.
Người này là ai?
Thanh niên áo xanh tươi cười ngạo nghễ, nói:
- Hiện tại cảm thấy ta có tư cách này hay không?
- Ha ha.
Tô Tú Nhất xùy cười một tiếng:
- Ngăn cản một kích tiện tay của ta thì có làm sao?
Thanh niên áo bào xanh tức giận, nói:
- Gia hỏa gian ngoan mất khôn, nếu ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy thì bổn thiếu gia không khách khí, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy thực lực chân chính của ta.
Hô!
Trong thân thể hắn bắn ra huyền giáp màu vàng, chiến kích trong tay sống lại như giao long, nó tỏa ra hào quang rực rỡ và lao thẳng về phía Tô Tú Nhất.
Đồng thời hắn nói với Thiên Dịch lão nhân:
- Thiên Dịch, chuyện bên dưới giao cho ngươi, lúc ta không hi vọng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Vâng.
Thiên Dịch lão nhân cung kính lên tiếng, ánh mắt tàn nhẫn và lạnh lùng nhìn đám người Cát Phác Tử, khóe miệng còn nở nụ cười tà, bỗng nhiên hắn lướt về phía trước.
- Đáng chết, dừng lại cho ta.
Trong mắt Tô Tú Nhất bắn ra vẻ lo lắng, hắn tức giận ngăn cản Thiên Dịch lão nhân.
- Ngươi xem thường ta sao? Hôm nay ta ban cho ngươi cái chết!
Ánh mắt thanh niên áo xanh lạnh lùng, chiến kích trong tay hắn bắn ra hào quang ác liệt, một đạo hư ảnh chân long lao tới tấn công Tô Tú Nhất, lực lượng bành trướng làm hư không run rẩy.
Oanh phanh!
Tô Tú Nhất chấn động, hắn cũng không truy kích Thiên Dịch lão nhân, lúc này hắn toàn lực ngăn cản thanh niên áo xanh, khi hắn va chạm với hư ảnh chân long liền bay ngược về phía sau, khí huyết trong người sôi trào suýt phun ra ngoài.
- Cái gì?
Trong lòng hắn kinh hãi, ánh mắt nhìn vào thanh long chiến kích, trên chiến kích có sương mù bao phủ và phát ra khí tức không thể xem thường.
Mặc dù thực lực đối phương là thất giai đỉnh phong nhưng thực lực không thua gì Vũ Hoàng bát giai, công pháp và bảo vật của người này tuyệt đối không tầm thường, Tô Tú Nhất có cảm giác kinh hãi.
- Ha ha ha.
Vào lúc này Thiên Dịch lão nhân cười lạnh và lao tới trước.
Ầm ầm!
Kết giới Vũ Hoàng bát giai của hắn bức các Vũ Vương thất giai lui về phía sau và phun máu tươi..
- Làm sao bây giờ?
Sắc mặt mọi người như tro tàn, bọn họ lúc trước còn chiếm theo thượng phong, không nghĩ tới khi thanh niên áo xanh xuất hiện thì tình thế xoay ngược.
Vào lúc này sắc mặt đám người Cát Phác Tử vô cùng ngưng trọng.
- Phải khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận mới có một đường sinh cơ.
Trong đám người, ánh mắt Diệp Huyền lóe sáng và hắn lập tức lao vào hạch tâm hoàng cung.
- Ngăn hắn lại.
Đường Chiêu thấy thế liền quát lớn.
- Vâng.
Một tên Vũ Vương lập tức hóa thành hào quang đuổi theo Diệp Huyền.
XIU....XIU...!
Hai đạo hào quang lao thẳng về phía hoàng cung.
Đường Chiêu cười cười lạnh lùng, hắn không quan tâm tới Diệp Huyền, chỉ cần một tên Vũ Vương thất giai nhị trọng là đủ đánh chết Diệp Huyền.
- Ha ha ha, Cát Phác Tử, hôm nay ta xem các ngươi trốn thế nào?
Đường Chiêu cười dữ tợn, khóe miệng hắn nở nụ cười sâm lãnh và nói:
- Ah, đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, trừ ta ở nơi này chém giết các ngươi ra, chúng ta còn phái một chi đội ngũ đi chém giết Lam Quang học viện, nói không chừng hiện tại không còn Lam Quang học viện nữa đâu, ha ha ha.
- Cái gì?
Cát Phác Tử nghe xong biến sắc, nội tâm rung động mạnh.
- Ha ha ha, chính là vẻ mặt này.
Đường Chiêu hiện tại vô cùng đắc ý, đối thủ càng tuyệt vọng thì hắn càng hưng phấn:
- Cát Phác Tử, ta tiễn các ngươi đi một đoạn đường, tiễn các ngươi đi gặp đám đệ tử của ngươi.
Ầm ầm!
Đại chiến lại bộc phát lần nữa, bởi vì Thiên Dịch lão nhân gia nhập cho nên các cường giả liên tục lui về phía sau và bị chém giết.
- Ngươi là Tô Tú Nhất? Không tệ, không tệ, Vũ Hoàng bát giai nhất trọng, miễn cưỡng có tư cách làm thuộc hạ của ta.
Thanh niên kia bay lên, hắn đứng giữa thiên địa giống như chúa tể của thế giới này.
Hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết ngươi đã phạm tử tội, bản thiếu gia hôm nay cho ngươi cơ hội, chỉ cần ngươi nguyện ý trở thành thuộc hạ của ta, bản thiếu gia sẽ thả cho ngươi con đường sống, nếu không, mặc ngươi tu vi ngươi thông thiên cũng khó tránh khỏi cái chết.
Tô Tú Nhất cười nhạo nói:
- Ngươi là hài tử nhà ai, đầu óc bị hỏng sao, chỉ là Vũ Vương thất giai cũng muốn ta thần phục?
Ầm ầm!
Hắn chẳng muốn nói nhảm, trực tiếp chém một kích, khí kình uy chấn bát phương bay thẳng về phía thanh niên áo xanh.
- Tề thiếu chủ!
Trong lòng Thiên Dịch lão nhân kinh ngạc, hắn muốn ra tay ngăn cản nhưng lại bị thanh niên áo xanh ngăn cản.
Chỉ thấy trên người hắn bắn ra hào quang màu vàng, trong hào quang màu vàng này là chiêu thức bí kỹ.
Trong tay hắn cầm một thanh chiến kích, chiến kích khắc phi long thăng thiên vô cùng uy mãnh, hắn đâm một kích về phía trước.
Ầm ầm!
Chiến kích màu xanh va chạm với hào quang màu xanh, nó lập tức phát ra tiếng nổ đùng đùng, cho dù bị đánh tan nhưng huyền nguyên bay tới gần thanh niên áo xanh cũng chỉ làm hào quang quanh người hắn nhộn nhạo.
- Cái gì?
- Lại bị hắn ngăn cản?
- Điều này sao có thể?
Tất cả moi người phía trước trợn mắt há hốc mồm, nghẹn họng nhìn trân trối.
Thủ lĩnh các thế lực cũng nhìn ra thanh niên áo xanh thực lực phi phàm, nhưng chỉ là Vũ Vương thất giai tam trọng đỉnh phong mà thôi, không nghĩ tới đối kháng một chiêu với Tô Tú lại không lâm vào hạ phong, bọn họ không tin vào mắt mình.
Đám người Kiếm lão nhìn nhau, tâm thần ngưng trọng, bởi vì bọn họ đoán chắc nếu như tiến lên, bọn họ ngăn cản một chiêu của Tô Tú Nhất không nói vẫn lạc nhưng chắc chắn sẽ trọng thương.
Nhưng hôm nay...
Mọi người cảm giác đầu óc mình không đủ dùng, Vũ Vương thất giai tam trọng đỉnh phong có thể dễ dàng ngăn cản một kích khủng bố của Vũ Hoàng bát giai, bọn họ nhìn thế nào cũng có cảm giác đây là việc đầm rồng hang hổ.
Không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy, Tô Tú Nhất âm thầm ngạc nhiên không nhỏ, hắn không ngờ thanh niên áo xanh dễ dàng ngăn cản một kích thăm dò của hắn như vậy.
Nội tâm hắn nặng nề, luận kiến thức Tô Tú Nhất còn mạnh hơn Kiếm lão quá nhiều, biết rõ trên đại lục có một ít thiên tài có thể khiêu chiến vượt cấp.
Người có thể làm được không ai là người bình thường.
Người này là ai?
Thanh niên áo xanh tươi cười ngạo nghễ, nói:
- Hiện tại cảm thấy ta có tư cách này hay không?
- Ha ha.
Tô Tú Nhất xùy cười một tiếng:
- Ngăn cản một kích tiện tay của ta thì có làm sao?
Thanh niên áo bào xanh tức giận, nói:
- Gia hỏa gian ngoan mất khôn, nếu ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy thì bổn thiếu gia không khách khí, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy thực lực chân chính của ta.
Hô!
Trong thân thể hắn bắn ra huyền giáp màu vàng, chiến kích trong tay sống lại như giao long, nó tỏa ra hào quang rực rỡ và lao thẳng về phía Tô Tú Nhất.
Đồng thời hắn nói với Thiên Dịch lão nhân:
- Thiên Dịch, chuyện bên dưới giao cho ngươi, lúc ta không hi vọng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Vâng.
Thiên Dịch lão nhân cung kính lên tiếng, ánh mắt tàn nhẫn và lạnh lùng nhìn đám người Cát Phác Tử, khóe miệng còn nở nụ cười tà, bỗng nhiên hắn lướt về phía trước.
- Đáng chết, dừng lại cho ta.
Trong mắt Tô Tú Nhất bắn ra vẻ lo lắng, hắn tức giận ngăn cản Thiên Dịch lão nhân.
- Ngươi xem thường ta sao? Hôm nay ta ban cho ngươi cái chết!
Ánh mắt thanh niên áo xanh lạnh lùng, chiến kích trong tay hắn bắn ra hào quang ác liệt, một đạo hư ảnh chân long lao tới tấn công Tô Tú Nhất, lực lượng bành trướng làm hư không run rẩy.
Oanh phanh!
Tô Tú Nhất chấn động, hắn cũng không truy kích Thiên Dịch lão nhân, lúc này hắn toàn lực ngăn cản thanh niên áo xanh, khi hắn va chạm với hư ảnh chân long liền bay ngược về phía sau, khí huyết trong người sôi trào suýt phun ra ngoài.
- Cái gì?
Trong lòng hắn kinh hãi, ánh mắt nhìn vào thanh long chiến kích, trên chiến kích có sương mù bao phủ và phát ra khí tức không thể xem thường.
Mặc dù thực lực đối phương là thất giai đỉnh phong nhưng thực lực không thua gì Vũ Hoàng bát giai, công pháp và bảo vật của người này tuyệt đối không tầm thường, Tô Tú Nhất có cảm giác kinh hãi.
- Ha ha ha.
Vào lúc này Thiên Dịch lão nhân cười lạnh và lao tới trước.
Ầm ầm!
Kết giới Vũ Hoàng bát giai của hắn bức các Vũ Vương thất giai lui về phía sau và phun máu tươi..
- Làm sao bây giờ?
Sắc mặt mọi người như tro tàn, bọn họ lúc trước còn chiếm theo thượng phong, không nghĩ tới khi thanh niên áo xanh xuất hiện thì tình thế xoay ngược.
Vào lúc này sắc mặt đám người Cát Phác Tử vô cùng ngưng trọng.
- Phải khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận mới có một đường sinh cơ.
Trong đám người, ánh mắt Diệp Huyền lóe sáng và hắn lập tức lao vào hạch tâm hoàng cung.
- Ngăn hắn lại.
Đường Chiêu thấy thế liền quát lớn.
- Vâng.
Một tên Vũ Vương lập tức hóa thành hào quang đuổi theo Diệp Huyền.
XIU....XIU...!
Hai đạo hào quang lao thẳng về phía hoàng cung.
Đường Chiêu cười cười lạnh lùng, hắn không quan tâm tới Diệp Huyền, chỉ cần một tên Vũ Vương thất giai nhị trọng là đủ đánh chết Diệp Huyền.
- Ha ha ha, Cát Phác Tử, hôm nay ta xem các ngươi trốn thế nào?
Đường Chiêu cười dữ tợn, khóe miệng hắn nở nụ cười sâm lãnh và nói:
- Ah, đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, trừ ta ở nơi này chém giết các ngươi ra, chúng ta còn phái một chi đội ngũ đi chém giết Lam Quang học viện, nói không chừng hiện tại không còn Lam Quang học viện nữa đâu, ha ha ha.
- Cái gì?
Cát Phác Tử nghe xong biến sắc, nội tâm rung động mạnh.
- Ha ha ha, chính là vẻ mặt này.
Đường Chiêu hiện tại vô cùng đắc ý, đối thủ càng tuyệt vọng thì hắn càng hưng phấn:
- Cát Phác Tử, ta tiễn các ngươi đi một đoạn đường, tiễn các ngươi đi gặp đám đệ tử của ngươi.
Ầm ầm!
Đại chiến lại bộc phát lần nữa, bởi vì Thiên Dịch lão nhân gia nhập cho nên các cường giả liên tục lui về phía sau và bị chém giết.